162- LỆNH TRUYỀN KHI TU THÂN HÀNH NIỆM
(15:18) Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch
Thầy! Trong lúc mình đang đi cái gọi là Thân Hành Niệm, bạch Thầy. Thì nó có,
chẳng hạn như là nó có một cái tưởng trong đó, coi như tưởng nó tới. Hoặc là
trong cái sự hôn trầm nó còn mơ mơ, màng màng, cái sự tác ý mình chưa rõ rệt
ấy, mình phải tác ý ra tiếng luôn hả, bạch Thầy?
Trưởng lão: Ra tiếng. Lớn tiếng. Nhưng mà nhớ,
con, mấy con nhớ là cái pháp Thân Hành Niệm ấy là cái pháp luyện cái lệnh.
À, bắt đầu bây giờ, Thầy nói như thế này
này. Cũng cái pháp Thân Hành Niệm, các con bảo: “Đưa tay ra!” Thì
các con đưa ra đồng thời với tác ý, đó là Chánh Niệm Tỉnh Thức, tĩnh giác ở
trên cái thân hành, vừa tác ý vừa đưa ra. Cái đó không phải là pháp Thân Hành
Niệm.
Pháp Thân Hành Niệm ấy: “Đưa
tay ra!” Cái tay chưa động địa gì hết. Cái lệnh nó bảo phải, cái thân
này phải đưa cánh tay ra đó. “Đưa tay ra!” Thì nó lệnh nó
rồi, cánh tay này từ từ đưa ra. Nó sai, coi như cái pháp Thân Hành Niệm là cái
ông chủ mà sai cái đầy tớ làm. Sai rồi người đầy tớ mới làm.
Mà vừa sai mà vừa làm ấy: “Mày
làm trong họng tao hả?” Con hiểu không? “Tao vừa nói cái,
mày chạy mày làm. Mày làm đó, mày làm trong họng hả? Tao sai cho đàng hoàng
rồi, mày làm cẩn thận chứ. Mày làm kiểu đó không cẩn thận, tao không chấp nhận
mày làm đầy tớ của tao nữa đâu.” Con hiểu không? Đó là thành cái
lệnh.
Cho nên nó mới có mười cái công đức Như
Lai đó. Con thấy không? Cái lệnh mà. Lệnh truyền ra. Bởi vậy nó mới thành Như
Lai Lực hoặc là nó trở thành Tứ Thần Túc. Dục Như Ý Túc ấy, muốn là phải
làm: “Tao muốn là mày phải làm.” Vì vậy mà cái lệnh của
mình.
Cho nên nhớ cái pháp Thân Hành Niệm là
cái pháp tu lệnh, chứ không phải tu Tỉnh Giác Chánh Niệm nữa đâu, không phải
tỉnh thức ở trên thân hành nó đâu. Nhưng mà cái lệnh: “Tao sai mày làm
thì tao phải chú ý tao coi mày làm đúng hay không, chứ không phải tao sai rồi
mày làm sao tao ngó chỗ khác đâu. Tao nhìn mày coi mày làm đúng không, cái kiểu
tao bảo mày đó. Tao luôn luôn tao quan sát. Tao bảo: “Đưa tay ra!” Thì tao coi
chừng coi mày đưa coi đúng không. Mày đưa trật là không được đâu.” Con
hiểu không? Cái lệnh của mình mà. Mình muốn cho nó làm như vậy là mình phải
coi: “Ờ, mày làm vậy được. Tao chấp nhận.”
(17:20) Cho nên khi mà mình biết: “Mày
làm vậy, tao chấp nhận.” Thì cái hành động kế mình cũng biết: “Tao
chấp nhận.” Vì vậy mà nó không có sơ sót. Còn mình làm lấy có đó, tức
là mình sai theo cái kiểu tỉnh thức ấy, chứ không phải là cái kiểu mà mình sai
đầy tớ làm đâu.
Cho nên vì vậy mình cứ bảo: “Đưa
tay ra!” rồi cái mình đưa ra, mình chú ý để tỉnh thức trên đó. Không
có được đâu! “Tao coi mày làm đàng hoàng, mày được cái lệnh tao bảo
không. Do đó mày làm đàng hoàng thì được.” Như vậy, tao bảo
mày: “Đưa tay vô!” mình đưa vô, rồi: “Tao coi thử
coi mày đưa vô đúng không, mày đưa bậy là cũng không được nữa.”
Bởi vì cái này là cái Dục Như Ý Túc của
mình. Mình muốn nó phải làm, mà làm đúng chứ không có được làm sai. Đó là cái
pháp. Cho nên khi mà tu kỹ như vậy, không có hôn trầm, thùy miên, không có ai
vô được hết đâu. Bởi vì tu kỹ quá mà. Sai nó bảo làm là: “Tao coi theo
mày làm có được không. Mày làm không được, tao đuổi đó. Chứ không phải là đến
đây làm công mà cái chuyện này mà mày muốn làm sao thì làm.” Con hiểu
không? Đó là cái lệnh. Mình tu cái lệnh. Mình truyền lệnh rồi mình coi nó làm
được hay không, rồi mới làm.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Thì trong lúc mình đi
này, mình nói: “Chân phải bước!” Rồi bắt đầu mình: “Nhón
gót lên!”
Trưởng lão: Mình giở nó lên.
Tu sinh Pháp Ngộ: Rồi mình ra lệnh, mình mới
nhón. “Giở chân lên!” Rồi mình mới giở.
Trưởng lão: Giở.
Tu sinh Pháp Ngộ: Vẫn để hổng chân vậy?
Trưởng lão: Vẫn để hổng.
Tu sinh Pháp Ngộ: Rồi “Đưa chân tới!”
Trưởng lão: Rồi.
Tu sinh Pháp Ngộ: Lệnh xong rồi mình mới đưa?
Trưởng lão: Đưa.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nếu mà đưa nhanh trong lúc mình
vừa đưa ra lệnh là không đúng?
Trưởng lão: Vừa đưa ra lệnh vừa đưa thì không
đúng, sai pháp. Sai pháp. Cái pháp nào ra pháp nấy. Mình tu sai. Mình biết tu
để nó trở thành cái lệnh, cái lệnh truyền. Nó trở thành Dục Như Ý Túc, mình
muốn cái gì làm cái nấy, chứ không có… Cho nên trong khi đó, mình vừa muốn là
cái thân và tâm mình nó phải làm. Mình chưa có ra cái lệnh như mình tác ý đâu.
Bây giờ tập thì mình tác ý đó, chứ còn
khi mà nó xong rồi, nó Dục Như Ý Túc mà, ý mình muốn là cái thân nó phải làm,
cái tâm nó làm. Bây giờ thí dụ như Thầy muốn nhập cái Tứ Thiền đi. Thì trong
khi Thầy muốn như vậy, Thầy muốn nhập Tứ Thiền thôi thì nó phải tịnh chỉ hơi
thở của Thầy liền.
(19:09) À, tự Thầy, ý Thầy muốn là nó làm,
chứ không phải Thầy nói bảo. Cũng như Thầy tác ý ra như thế này: “Phải
tịnh chỉ hơi thở Nhập Tứ Thiền cho Thầy.” thì Thầy ra lệnh như vậy
còn thô lắm mấy con. Tới chừng đó thì trong đầu của Thầy nó muốn nhập Tứ Thiền.
Nó vừa khởi thì cái thân của Thầy, cái tâm Thầy nó phải vô Tứ Thiền ngay. Con
thấy nó nhanh như chớp đó. Bởi vì nhanh như chớp mắt mà.
Cho nên có ở trong Thanh Tịnh Đạo có một
vị Thượng tọa đó. À, khi mà vị Thượng tọa nói, ở trong đó nó nhắc cái câu
chuyện như thế này. Nó có con quỷ nó muốn chọc quê vị Thượng tọa đó chơi. À,
cho nên vì vậy ấy, mà nó thọc tay, nó nắm cái đầu của cái chú thị giả của vị
Thượng tọa đó. Thì ngay đó vị đó nhập định liền, thành hai cái hòn núi kẹp cái
tay cứng ngắc của con quỷ.
À, câu chuyện nó nói nghe thì như vậy.
Nhưng mà, sự thật nó không phải vậy đâu. Người ta muốn nói cái định mà nhập của
cái người mà có Định Như Ý Túc ấy nó nhanh chóng, nó nhanh như chớp mắt ấy. Cho
nên vừa thọc tay xuống là cái thành hai hòn núi liền. Phải nhập định nó mới có
cái lực như vậy, mà không nhập định thì không làm được như vậy đâu.
Phải không? Mà nhập nhanh như chớp. Chứ
người ta thọc tay vầy mà mình chưa định là sao? Còn bây giờ mình ngồi đây, rồi
mình hết vọng tưởng, rồi mình mới nhập thì thôi cái chuyện đó chắc nó bắt cái
thằng thị giả này nó lôi lên núi mất rồi. Có phải không?
Câu chuyện nói như vậy có nghĩa là nói
huyền thoại chơi chứ không phải vậy. Nhưng mà nói sức nhập định ấy, cái quan
trọng ở chỗ nhập định. Cho nên ở trong ý mình vừa muốn là nó làm mới gọi là Như
Ý Túc. Nghĩa đủ ý muốn của mình liền, chứ không phải mình còn tác ý. Nhưng mà
bây giờ mình học thì mình phải tác ý. Mình tu học thì mình phải tác ý ra.
Chứ còn cái kia tới chừng nó là Dục Như
Ý Túc, nó muốn thôi chứ nó không tác ý nữa. Các con hiểu không? Đó, cho nên bây
giờ đó, bây giờ mình giữ được cái thanh thản. Bởi vì cái Tứ Niệm Xứ mà cái tâm
thanh thản, đó là cái chân lý. Mình đạt cái chân lý đó thì nó mới đủ cái thần
lực đó. Bởi vì Tứ Niệm Xứ là món ăn của Thất Giác Chi, mà Thất Giác Chi ấy tức
là món ăn của Tam Minh. Phải không?
(21:05) Bởi vì cái năng lực của Giác Chi nó
mới trở thành là cái lực của Tứ Thần Túc, Tam Minh. Mà Tam Minh thì Túc Mạng
Minh, Thiên Nhãn Minh, Lậu Tận Minh chứ gì? Tức là nói về Tuệ Như Ý Túc đó. Thì
trong cái Tuệ Như Ý Túc thì nó có bốn cái Thần Túc của nó là Dục Như Ý Túc,
Tinh Tấn Như Ý Túc, Định Như Ý Túc rồi mới Tuệ Như Ý Túc. Con hiểu không?
Mà Thất Giác Chi nó là cái món ăn của Tứ
Thần Túc này. Nếu không có Thất Giác Chi thì không có Tứ Thần Túc. Mà có Thất
Giác Chi thì mới có Tứ Thần Túc. Mà không có Tứ Niệm Xứ thì không có Thất Giác
Chi. Mấy con hiểu không? Nó món ăn là phải tập hằng ngày cũng như mình ăn cơm
vậy đó. Đức Phật nói hay lắm, nó là món ăn. Mấy con đọc lại những cái lời Phật
dạy, mấy con thấy cái bài kinh của Phật nó sắp xếp rõ ràng, cụ thể.
Cho nên bây giờ các con tu Tứ Niệm Xứ là
mấy con thực hiện Thất Giác Chi. Nhưng mà khi Thất Giác Chi nó hiện đủ thì nó
là Tứ Như Ý Túc. Các con thấy chưa? Mà Tứ Như Ý Túc là, cái bài pháp mà Thân
Hành Niệm để mà thực hiện cho nó có Tứ Như Ý Túc ấy, thì nó rất là tuyệt vời.
Cho nên lệnh nó truyền: “Đưa
tay ra!” Thì nó mới đưa ra. Phải không? “Đưa tay vô!” Thì
nó mới đưa vô. Chứ nó không có đưa một lượt đâu. Nó không có tập tĩnh giác đâu,
mà ở đây là tập cái lệnh. Cho nên cái lệnh nó rõ ràng.
Cho nên khi mà buồn ngủ, con bảo: “Hôn
trầm, thùy miên không có vô đây nữa. Dập. Ở đây chỉ biết cái thân hành này mà
thôi!” Thì “Đưa tay ra!” Đưa ra. Bây giờ nó đang
buồn ngủ chứ gì? À, các con tác ý: “Hôn trầm, thùy miên đi ra khỏi
đây! Cút! Không có được vô đây nữa. Đưa tay ra! Con đưa ra. “Đưa
tay vô!” Bởi vì bây giờ nó buồn ngủ mà con la nhỏ nó buồn ngủ, la lớn
nó mới chạy, con buồn ngủ, nó mới chạy.
Cái lệnh ấy làm cho cái buồn ngủ nó phải
đi mất. Con hiểu không? Chứ không phải là mình chú ý cánh tay này. Các con chú
ý đi, nó ngủ, nó vẫn ngủ đó. Mà cái lệnh đó mà buồn ngủ nó hết. Các con cứ la
đi, rồi nó ngủ sao được? La hoài sao nó ngủ? “Cái ông gì mà la hoài,
vậy tôi làm sao tôi ngủ?” Cái nó tức ở trong, nhưng mà la riết một
hơi, nó tỉnh.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nó tỉnh luôn đó, bạch Thầy.
(23:10) Trưởng lão: Nó
tỉnh luôn. Nó tỉnh rồi tới chừng đó mấy con ngủ, nó không ngủ. Bởi nó tỉnh
rồi. “Mày tới giờ ngủ, mày không ngủ, mày ráng mày chịu. Giờ thức là
tao thức đó.” Nó nghe mình nói vậy, nó sợ lắm, cho nên nó lật đật nó
lo nó ngủ. Chứ còn mà tới giờ, 2 giờ mà nó thức, mà nó còn lừ đừ đó. Nó tỉnh
tỉnh mà nó mê mê, nó muốn ngủ đó, nó còn lười biếng đó. Lôi đầu nó dậy, chứ mà
không khéo nó sẽ nằm đó, nó kéo dài tới 3 giờ nó chưa muốn dậy nữa, chứ đừng
nói…
Phải sáng suốt, phải rõ ràng, phải cụ
thể, giờ nào ra giờ nấy. “Tao cho giờ ngủ mà không ngủ, tỉnh thức cho
được. Tại vì pháp Thân Hành Niệm. Tụi bây tỉnh thì ráng chịu. Tại hồi đó bây
buồn ngủ, tao dùng pháp này tao truyền lệnh, thì bây giờ bây hết buồn ngủ. Thì
bắt đầu bây giờ, giờ này tao cho ngủ thì phải ngủ, mà không chịu nghe thì một
lát nữa 2 giờ là phải thức dậy, chứ mà nằm láng cháng là chết đó. Tao lăn một
cái là rớt dưới đất một cái đùng cho mày chết.” Nó té xuống thì nó
đau, nó phải hết chứ. Con hiểu chưa?
Mình phải chiến đấu với nó mới được,
phải thắng nó mới được, chứ đừng có sợ. Thì thấy nó lừ đừ, lừ đừ, nó muốn nằm,
nó không muốn dậy, lăn cho nó rớt xuống giường một cái đùng thử coi, nó chạy
mất đó chứ. Không có chết đâu, mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét