163- KHAM NHẪN KHI BỊ MUỖI CẮN
(24:24) Cho nên tu tập là một cái cuộc
chiến đấu. Mà đối với đạo Phật là, cái đối tượng của nó là tham, sân, si. Mình
dẹp tham, sân, si mà tham, sân, si đến mình lại đầu hàng nó thì tức là mình
thua rồi.
Tướng si, si là buồn ngủ, hôn trầm, lười
biếng chứ gì, thứ đó thứ si chứ gì. Còn tham, tham ăn, tham uống, tham vui,
tham này kia, nói chuyện tùm lum, tà la thì tham chứ gì. Các con thấy không? Ờ,
sân thì nếu mà không đạt được cái mục đích của nó tham thì nó sân, có gì đâu.
Cái tham, sân, si, một đám tụi nó đó, nó
nằm một đống ở đó rõ ràng à. Lúc nào nó cũng có thể hiện ở trong tâm của mấy
con được hết, không có gì hết. Thì bắt đầu bây giờ cái thân của con đau là do
sân chứ gì? Sân, cái thân con nó hiện ra cái tướng đau đó, chứ không ai đâu.
Cho nên khi bây giờ nó mỏi chỗ này, nhức
chỗ kia, nó là tướng sân của nó ra, chứ ở đâu. Xả nó đi chứ không xả, mai mốt
nó sân ầm ầm đó. Không, Thầy nói thật mà. Mấy con ai đau bệnh là mấy người hay
bị sân hết đó, chứ đừng nói. Tướng sân nó hiện ra cái đau bệnh. Mà tướng tham
thì nó ham muốn cái này cái kia, ăn uống rồi này kia, nó còn ham. Còn cái thứ
mà si là nó ham ngủ, lười biếng.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, con muỗi cắn là mình
cũng sân à, bạch Thầy?
Trưởng lão: Ờ, lẽ đương nhiên là tức quá đập.
Tu sinh Pháp Ngộ: Mà nó ngứa quá là cũng sân?
Trưởng lão: Sân chứ sao. Mấy con mà lật đật
đập nó là sân rồi chứ gì. Nhưng mà các con chưa thấy tướng sân của nó ra thôi,
chứ mấy con đã sân rồi đó. Cho nên tất cả những cái điều đó đều là nằm trong
tham, sân, si. Mà quét tham, sân, si rồi thì mấy con sẽ giải thoát.
Thầy nói đạo Phật dễ lắm. Tham, sân, si,
thấy mặt nó ra, quét ra, đuổi ra. Mình có pháp Như Lý Tác Ý mà. Thành ra tu dễ
dàng lắm mấy con. Thầy nói thật sự. Biết là không có cho nó lọt vô trong cái
chỗ Tứ Niệm Xứ này được.
(26:04) Bởi vì mấy con trở thành một cái
người lính gác thành coi bốn cửa thành. Mà đứa nào mà lọt vô đây thì quét ra
hết, không có cho vô. Cái thằng gian thì đuổi đi hết, mà cái thằng hiền lành
thì cho vô thành ở.
Chớ bây giờ mấy con quán nè. Quán thân
bất tịnh, mấy con đuổi nó ra à? Ờ, quán thân bất tịnh để cho mấy con nhàm chán
mấy cái dục chứ sao. Quán thực phẩm bất tịnh để cho mấy con nhàm chán ăn uống
chứ gì? Vậy mà mấy con dẹp nó, rồi mấy con ham thích sao? Phải không? Mấy con
thấy không? Có cái thằng thì cho vô thành mà có thằng thì không cho vô.
Tu sinh: Kính bạch Thầy. Bạch Thầy! Mà mình
đang ngồi thế là muỗi nó cứ đến nó cắn. Thì bây giờ mình nói mà nó không ra thì
đánh nó có được không ạ?
Trưởng lão: À, không, con. Nếu mà con sợ nó,
con giăng mùng lên. Con sợ mà trả nghiệp nhiều quá nó bệnh thì con giăng mùng.
Còn không nó xin chút ít máu, con bố thí có sao đâu. “Tao cho tụi bây
lại đó. Tao cho, tao ngồi đây nè, tao không có hề. Ngứa tao cũng không có sợ
đâu.” Cảm thọ mà! Con cứ ngồi để cho nó cắn một hơi nó đi mất hết, nó
không có còn đâu. Con bố thí đã rồi cái nó đi. Bây giờ cho muỗi bầy đi nữa, nó
cũng đi hết. “Cái ông này ngon quá mà! Ông là đại thí chủ.” Thì
nó sẽ đi hết.
Bởi vì mình nợ nhân quả, con. Nợ nhân
quả máu nó mới đến nó đòi đó. Mà mình lại giết nó là mình nợ thêm nữa. Nợ máu
nó nữa. Cho nên cứ ngồi thẳng vậy đi. Đạo Phật mà! Chết bỏ mà! Thì lúc bấy giờ,
các con sẽ trả cái nhân quả đó. Vui vẻ với nó đi! “Tao cho, tao trả
nhân quả, tao bố thí tụi bây chút máu, tao không chết đâu mà sợ.” Rồi
bắt đầu con cứ ngồi đi. Rồi nó sẽ, nó bu, nó cắn đã, nó no rồi cái nó đi
hết. “Cho tụi bây rủ cả bầy vô đi, tao cũng không sợ đâu.”
Thật sự mà! Cái tâm của con, con bất
động ấy, nó sẽ nhiếp phục được tất cả mọi chuyện. Ruồi, muỗi gì nó nhiếp phục
được hết. Mà cái tâm dao động là mấy con trả hoài không hết. Bởi vì tâm nó tâm
động là tâm nhân quả, còn cái tâm bất động là cái tâm chuyển nhân quả. Mà mấy
con có chuyển nổi hay không, điều đó là cái điều mà cần. Cũng như là một cái
cơn đau mà mấy con chuyển nổi là mấy con sẽ mát lạnh. Mà mấy con chuyển không
nổi là mấy con gục đầu mà nằm xuống đó, rên nữa.
(28:11) Đó là những cái điều kiện mà tu
tập mình phải thấy được trước cái sự mà chiến đấu với giặc sinh tử. Muỗi mòng
hay hoặc này kia mà đến cắn, bò cạp này kia, rắn rết đồ, cứ ngồi, cho cắn đi,
tao trả nghiệp. Nghiệp một đời nay trả hết, tao chuyển hết. Nhưng mà mình muốn
trả nghiệp thì nó lại rút đi, nó không cắn. Còn mình sợ nghiệp thì nó lại bu vô
nó cắn.
Tới rắn nó cũng, lơ mơ nó cũng cắn mình
chứ đừng nói. Bò cạp nó nằm đó, thấy đó, kệ nó. Đừng có sợ. Các con ngồi im, nó
đi. Mà các con láng cháng, các con sợ nó thì coi chừng đạp dưới chân nó cắn.
Không có chạy đâu khỏi nó. Cắn sưng mình, cắn đau, suốt đêm ngủ không được. Thì
bây giờ đau thì tao ngồi, tao đẩy lui, có gì đâu. Tao có nợ, tao trả. Có vậy
thôi. Đừng có nghĩ mình giết nó hay hoặc là này kia, đừng có nghĩ. Mình cố gắng
mình tránh thôi. Nhưng đừng sợ muỗi mòng gì hết.
Cho nên cái pháp của Phật, con biết nó
nhiếp phục được muỗi mòng. Nó nhiếp phục được thời tiết nóng lạnh. Đâu có gì
đâu mà phải lo. Vì vậy mà các con ngồi bất động như thế này: “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Rồi hít vô thở ra.
Rồi: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh …” Cái
thân mình bị muỗi cắn ngứa quá, cứ an tịnh đi. Đừng có thèm gãi, nó sẽ an hết.
Mấy con làm nổi không?
Bởi vì khi muốn làm nổi nó thì mấy con
phải nhiếp được trong hơi thở. Khi mà nhiếp chặt trong hơi thở rồi, nó mới
không thấy. Còn mấy con nhiếp chưa được là mấy con bị thấy thôi, không làm sao
mà khỏi thấy cái cảm giác đó. Cho nên Thầy dạy mấy con từng phút đưa cánh tay
ra, từng hơi thở, tu từng hơi thở kỹ lưỡng, hẳn hoi cho có chất lượng. Thì khi
mà chất lượng rồi, mấy con tăng lên tới ba mươi phút là mấy con đủ chiến đấu
với giặc rồi đó.
(29:56) Ba mươi phút thôi! “Tao
đánh tụi bây ba mươi phút, tao bắn.” Nghĩa là dùng cái vũ lực, mình
ba mươi phút chiến đấu với nó thì giặc nào nó cũng chạy hết. Rồi nó bắn suốt ba
mươi phút đâu phải dễ. Mà mình ôm pháp, mình chống lại nó ba mươi phút. Mình an
trú trong ba mươi phút là cái cảm thọ nào cũng đi hết.
Thầy nói đừng có tu nhiều. Cái này là
những cái pháp nó tu để mình đối trị với những cái ác pháp thôi. Cho nên đâu
phải cái pháp đó mà dẫn mình đi đến cái giải thoát đâu, mà nó đẩy lui chướng
ngại pháp để đem lại cái sự giải thoát cho chính mình mà.
Cho nên cái mục đích mà đạo Phật ra đời
không có nghĩa là dạy chúng ta cầu cúng Thần Phật, Bồ Tát phù hộ mình. Mà đạo
Phật ra đời cũng không dạy chúng ta luyện thần thông phép tắc, không phải dạy
chúng ta học Tam Minh đâu. Mà dạy…(30:52)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét