149- PHÁP THIỆN ĐỐI TRỊ PHÁP ÁC
(15:39) Nhưng mà như vậy, muốn được như
vậy thì giới luật phải nghiêm chỉnh, đừng có hề vi phạm. Bởi vì chính chúng ta
bây giờ, thí dụ như ngày chúng ta ăn một bữa. Sáng cái nó muốn uống ly sữa hay
hoặc uống một ly nước gì đó, mà mình cứ theo nó thì làm sao mình giữ giới
nghiêm chỉnh? Mình phải ăn uống phi thời ra chứ gì? Cho nên nó sai. Cho nên
chặn liền: “Giờ này không phải giờ mày ăn. Trưa tao cho mày ăn một lần
thôi.” Tức là mình làm chủ cái ăn chứ gì, mấy con.
Cũng như bây giờ nó buồn ngủ: “Giờ
này không phải giờ tao cho mày ngủ. Mày phải thức. Mà nếu mày bị buồn ngủ, mày
gục tới, gục lui, tao đi kinh hành cho mày ngủ.” Mình đi
hoài, nó làm sao nó ngủ được? Mình có phương pháp đối trị.
Bây giờ cái thân đau, cái thân mình bị
đau nhức thì mình cũng có pháp đối trị chứ đâu phải là không đối trị đâu. Cho
nên khi mà cái thân mà nó đau nhức thì chúng ta cũng có pháp đối trị. Đó, Thầy
nói hồi nãy, những cái gì mà xảy ra chúng ta đều có pháp đối trị hết. Bây giờ
tới cái thân đau nhức, thì trong khi mà đức Phật nói, khi mà thân đau của đức
Phật đau gần chết thì đức Phật Tĩnh Giác Chánh Niệm, tập tĩnh giác, ôm pháp vô,
tĩnh giác.
Bây giờ, trong cái phương pháp tu, các
con thấy về hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra.” Mình chánh niệm ở trong đó đi, có phải không? Hay hoặc là
tôi đưa tay ra, đưa tay vô vậy. Ở trong cái hành động đưa ra, đưa vô vậy, mình
chánh niệm. Cái niệm đưa ra, đưa vô gọi là Thân Hành Niệm. Cái hơi thở, thở ra
là Chánh Niệm, cái niệm hơi thở, có phải không?
Bây giờ đức Phật bảo: “Khi mà
bệnh đau thì chúng ta ở trong cái Chánh Niệm, Tĩnh Giác Chánh Niệm, luôn luôn
biết cái niệm đó đi.” Rồi bắt đầu bây giờ đó: “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra ….” Thầy cứ ôm chặt. Bây giờ cái thân Thầy
đang đau nhức này, mà Thầy cứ ôm chặt cái hơi thở đi. Thầy hít vô, Thầy biết
hít vô, thở ra. Đó là cái phương pháp đối trị bệnh khổ trên thân chúng ta. Và
đồng thời, chúng ta phải tinh tấn như thế này, tác ý: “Thọ là vô
thường. Đi khỏi thân ta đi!” Có phải không?
Mấy con thấy đơn giản quá mà. Cái tiếng
nói đơn giản quá: “Thọ là vô thường. Cái đầu nhức, cái bụng đau này đi
ra khỏi, không được ở đây. An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra.” Rồi, mấy con hít vô, thở ra, rồi mấy con
tác ý: “An tịnh …”. Mặc nó đau còn mình cứ biết hơi thở ra vô và
an tịnh thôi. Một chút xíu nó sẽ hết, mấy con.
Đừng có sợ! Bởi vì thọ là vô thường. Hồi
nãy, nó có đau mình đâu, bây giờ nó đau thì chút nó phải không đau chứ sao. Mà
mình sợ nó thì nó đau lâu, mình sợ nó thì phải đi uống thuốc. Nó là vô thường,
nó đâu phải của mình đâu, nó của nhân quả, mấy con. Các con hiểu không? Cái
thân này là thân nhân quả. Cho nên nó đau cũng là cái nhân quả, cái thọ cũng là
nhân quả mà. Đừng sợ!
Cho nên mấy con tu theo Phật là phải gan
dạ, không sợ. Ba cái thứ này mà ăn thua gì mà sợ, phải không? Đó, như vậy là
theo Thầy, mấy con thấy, thà chết chứ nhất định là không chết nằm. Chết ngồi.
Phải không? Dựng thân lên sừng sững như thế này: “An tịnh thân hành
tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành…” Còn biết, còn thở thì mấy
con nương vào hơi thở thì cái thân của mấy con sẽ đẩy lui được tất cả những khổ
đau. Đó là đẩy lui bệnh. Con hiểu không?
(18:37) Bởi vậy cho nên Thầy nói pháp Phật
rất hay, nhưng mà người ta không biết sử dụng, không biết áp dụng vào đời sống,
cho nên chúng ta khổ. Còn mấy con biết, mấy con sẽ thoát khổ. Và đồng thời khi
mà nó hết đau rồi, mấy con còn ở trong cái hơi thở đó làm gì, mấy con? Phải
không? Mình còn nương hơi thở như thế làm gì? Ngồi chơi thanh thản, có gì đâu,
phải khỏe không? Chứ còn cứ nhiếp tâm trong hơi thở hoài nó mệt chứ bộ không
mệt sao? Nhưng mà bây giờ đau, buộc lòng mình phải nhiếp vô chứ. Không lẽ đau
ngồi chịu đau sao? Phải không? Các con hiểu không? Đó là áp dụng.
Cho nên vì vậy trong cái dịp này, chúng
ta muốn tập được, muốn làm được cái điều này, phải tập luyện. Nói thì Thầy nói
dễ mà không tập luyện, mấy con ôm vô hơi thở được sao? Khi mà cái cơn đau, mấy
con nhiếp vô nổi sao? Bây giờ nó không đau, mấy con tập, tập để nhiếp nó thì
Thầy sẽ dạy lần lượt pháp thấp, pháp cao.
Còn sư Pháp Ngộ đã tu nhiều rồi. Bây
giờ, sư bây giờ chỉ còn có cách là sư giữ tâm bất động của sư, thanh thản, an
lạc, vô sự, Tứ Niệm Xứ thôi, con chỉ nhớ! Trong cái mùa hạ năm nay, con nỗ lực
con tu.
Và đồng thời, Thầy sẽ cho in cái tập IV
‘Những Lời Phật Dạy’. Trong đó những cái pháp đức Phật dạy chúng ta tu Tứ Niệm
Xứ rất là kỹ lưỡng, hẳn hoi. Chúng ta chơi mà chúng ta lại tu, nó đơn giản lắm
mấy con. Rồi cái cuốn tập IV này, nó xác định cho chúng ta biết được tất cả
những cái gì mà của đạo Phật và tất cả những cái gì của ngoại đạo.
Và Thầy đưa ra những cái bài pháp của
Phật so sánh để mấy con thấy từ lâu tới giờ Đại thừa không có cái gì ở trong
đạo Phật. Toàn là Bà La Môn hết, không có cái bài pháp nào là không phải của Bà
La Môn. Đại thừa, từ cúng bái, tụng niệm cho đến làm những cái chuyện mà tu
thiền định đều là Bà La Môn hết. Bà La Môn nó đã sẵn sàng như vậy mà. Trong
thời đức Phật, đức Phật đã quét sạch, có những bài kinh hẳn hoi.
Cho nên cái tập IV rất có giá trị cho
những lời Phật dạy. Để sau này có dịp, Thầy sẽ in. Khi mà in xong rồi, mấy con
về, mấy con thấy đó là sách gối đầu nằm để cho mấy con tu tập. Nó xác định
không có còn một cái pháp nào, còn một cái tôn giáo nào mà đến lừa đảo mấy con được.
Trong cái tập IV này là không, khi mà
các con đọc rồi, không có một cái giáo lý nào, không có một cái pháp nào mà của
ngoại đạo hay hoặc của Đại thừa, của Thiền tông mà đem gạt mấy con được. Bởi vì
Phật đã dạy như vậy, chứ không phải là Thầy nói đâu. Đây là lời của Phật dạy
toàn bộ. Mà Thầy chỉ có nghĩa là chú thích cái người ta không hiểu để làm cho
người ta hiểu nghĩa lý đó thôi. Nó có một giá trị rất lớn đối với đạo Phật.
Và đồng thời Thầy sẽ đưa tập sách đó đi
xin phép luôn. Nếu mà được phép tắc đàng hoàng, nhà nước chấp nhận, nó sẽ được
phổ biến. Dân tộc chúng ta không còn mê tín nữa. Họ đọc cuốn sách này, họ biết
rõ tất cả những cái mà họ lầm lạc từ lâu tới giờ họ đã theo tôn giáo. Các con
yên tâm. Đó là cái nhiệm vụ, trọng trách của Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét