148- TÂM BẤT ĐỘNG TRÊN TỨ NIỆM XỨ
(10:51) Cho nên chúng ta giải thoát là
sao? Là tâm thanh thản, an lạc, vô sự, giải thoát. Cho nên vì vậy đó là cái
chân lý. Bây giờ đó, là các con đang, những người đang hộ trì chân lý, đang bảo
vệ nó đó. Tức là tu tập nè, đang bảo vệ nó để giữ gìn nó đừng có bị động, đừng
có bị các pháp tác động, đừng có để tham, sân, si làm cho nó động. Tức là giữ
gìn cái trạng thái đó, mà giữ gìn được mười hai tiếng đồng hồ.
Cho nên đức Phật nói Nhất Dạ Hiền, một
đêm làm Thánh Hiền, giữ nó luôn liên tục, nó không có bị động. Mà giữ liên tục
không bị động, thì nó ở trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp. Thân của chúng ta,
các cảm thọ này, rồi tâm này, các pháp bên ngoài tác động này, thì gọi là Tứ
Niệm Xứ chứ gì. Có phải không?
Cho nên muốn bảo vệ, hộ trì cái chân lý
đó thì giữ gìn. Cho nên chúng ta về đây tu tập như từ lâu chúng ta tập đi kinh
hành Chánh Niệm Tĩnh Giác, hít thở đều là những cái pháp phụ, phụ để hộ trì cho
cái tâm thanh thản này, chứ không phải gì hết.
Mà thanh thản không khéo chúng ta bị ức
chế. Bởi vì mình nhìn nó, mình giữ gìn nó thì mình bị ức chế. Mà ức chế là sai,
không đúng. Bởi vì bây giờ đó, Thầy nói như thế này. Bây giờ, tâm Thầy không
tham, không sân, không si này. Thân Thầy không có đau nhức chỗ nào, bình thường
như mọi người chứ có gì đâu. Đó là thanh thản đó. Mà chúng ta nhìn nó thanh
thản là chúng ta mất thanh thản. Cho nên nó khó, mấy con.
Mà trong khi đầu chúng ta khởi một niệm,
cái niệm nào diệt mà cái niệm nào không diệt? Nếu mà tất cả mọi niệm diệt thì
chúng ta giống Thiền tông bị ức chế. Cho nên niệm thiện thì không diệt, mà niệm
không thiện thì phải diệt.
Nó niệm nó nghĩ tham ăn sáng, bây giờ nó
đòi muốn ăn, muốn uống thì nó là dục. Giờ này không phải giờ ngủ mà nó muốn đi
ngủ là dục. Diệt! Không có được để ba cái thứ … Bởi vì nó là dục, là ham muốn
chứ gì, tức là diệt. Cái nào nó tác động làm chúng ta phiền não, đau khổ trong
tâm, diệt, không có được để.
Còn cái niệm khởi ra, chúng ta suy
nghĩ: “Thân này là vô thường. Nó đâu phải gì của mình.” Cái niệm
này không diệt. Nó giúp chúng ta có những cái tri kiến hiểu biết hơn, làm chúng
ta có một sự giải thoát hơn, xả bỏ hết.
Nó ngồi nó nghĩ: “Tất cả thực
phẩm là tứ đại bên ngoài bất tịnh để nuôi tứ đại bên trong này. Có gì mà phải
tham ăn, phải thèm, phải ăn cho ngon?” À, nó tư duy như vậy thì cái
này để tự nhiên. Để làm gì? Nó thấm nhuần, nó làm chúng ta nhàm chán cái ăn đi,
nó không còn thích ăn. Chứ không khéo nó sinh dục ăn. Các con thấy không?
(13:14) Cho nên mỗi mỗi ở trong cái kinh của
Phật dạy chúng ta tu Tứ Niệm Xứ rất rõ. Chứ không phải lấy cái bài kinh Tứ Niệm
Xứ ấy, là cái bài nói chung chung. Nó nói: “Trên thân quán thân để
khắc phục tham ưu.” Nói đơn giản vậy. Rồi cái bài đó dạy mình quán
thân bất tịnh, quán này kia, hay là quán sổ tức, quán hơi thở này. Nói tùm lum
tà la, giờ không biết đâu tu hết, không biết cái nào giữ hết?
Nhưng mà không ngờ cái bài Đại Không.
Các con nhớ, ở trong kinh Trung Bộ nó có hai cái bài mà dạy chúng ta tu Tứ Niệm
Xứ rất rõ. Cái bài Tiểu Không là xác định cho chúng ta biết được cái tâm bất
động của chúng ta. Như hồi nãy Thầy nói, Thầy ngồi đây, Thầy không tham, sân,
si, thân Thầy không đau nhức chỗ nào, đó là bất động tâm chứ sao. Cái tâm nó
đâu có động.
Nhưng mà nó khởi cái niệm có tham, sân,
si thì nó động. Mà cái niệm không tham, sân, si là không phải động, nó có làm
Thầy buồn phiền, Thầy đau khổ đâu, cái niệm nó có mà.
Còn mình bất động mà mình xả không niệm
thì mình là gốc cây rồi. Con hiểu không? Nó trở thành cây đá rồi. Con người chứ
đâu phải cây đá?
Cho nên nó có cái niệm mà chúng ta cần
giữ để nó trở thành một thành cái tri kiến giải thoát, cái tri kiến giải thoát.
Bởi vì đức Phật nói tri kiến mà còn tri kiến giải thoát nữa. “Giới
hương, Định hương, dữ Huệ hương, Giải thoát, Giải thoát tri kiến hương.” Có
phải không? Cái giải thoát tri kiến hương nó lớn lắm mấy con. Nó ở sau hết các
hương đó hết. Nhờ nó mà chúng ta mới được Giới, được Định, được Tuệ, phải
không? Tri kiến hương, cái giải thoát hương.
Cho nên tri kiến hương, khi mà nó suy
nghĩ những cái điều đó là suy nghĩ điều đúng. Nó làm cho cái trí tuệ nó thấm
nhuần được cái lý, nó làm chúng ta nhàm chán cái thế gian này, nó diệt cái lòng
ham muốn chúng ta, nó ly tham, sân, si, là cái tri kiến đó. Nếu không có nó thì
làm sao mà chúng ta giải thoát được đây? Bây giờ một điều sai mà nếu mà không
có nó, nó làm sao nó biết được đâu mà để nó diệt điều sai, có phải không? Đó là
cái tri kiến.
Cho nên vì vậy chúng ta ngồi chơi như
thế này, nhưng mà ác pháp lọt vô chúng ta biết liền mà thiện pháp chúng ta
không diệt. Cái này để giúp chúng ta tiến tới con đường sâu hơn.
Nhưng mà khi mà ác pháp nó hết rồi thì
thiện pháp nó suy nghĩ, nó còn không mấy con? Nó không còn. Bởi vì ác pháp nó
hết rồi thì thiện pháp nó duy nhất. Thì thiện pháp nó là thanh thản, an lạc, vô
sự chứ gì mấy con, các con thấy không? Còn ác pháp thì nó còn suy nghĩ, nó đánh
bạt cái tụi kia. Nó suy nghĩ cái điều đúng để nó dẹp cái khác. Còn không còn nó
thì nó thanh thản, an lạc, vô sự. Cho nên Nhất Dạ Hiền làm Thánh Hiền liền tức
một đêm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét