147- GIÁC NGỘ BỐN CHÂN LÝ
(00:00) Tu sinh Pháp Ngộ: Con
xin đảnh lễ Thầy!
Hôm nay, con đã về thăm Thầy. Thì con về
xin học và con xin tu, thì con cũng tiếp tục cái chương trình tu tập của con.
Bắt đầu là mùa an cư và cũng bắt đầu từ bây giờ.
Những ngày qua con đi ra ngoài thì chắc
chắn rằng tâm không bao giờ mà yên được như ở trong Tu Viện. Sự tu tập của con
dứt khoát không bao giờ tốt, có nhiều điều sơ suất, nhưng mà con cũng cố gắng,
bằng giá nào cũng giữ một phần nào sự tu tập của con.
Hôm nay, con trở về Tu viện. Về giới
luật, con chưa có hoàn thành được, chưa được tốt đẹp, thì con cũng xin sám hối
trước Thầy vì Thầy là một người thanh tịnh giới. Và cũng bắt đầu từ bây giờ,
ngày hôm nay, con sẽ thực hiện giới và con nỗ lực tu tập từ đầu.
Mỗi lần ra thì con thấy rằng mình sẽ vi
phạm cho nên con cũng xả, và khi vào Tu viện thì con phải nỗ lực lại. Con xin
Thầy chứng minh cho con bắt đầu ngày hôm nay con thực hiện. Và xin Thầy chỉ cho
con một phương pháp tu tập bắt đầu từ ngày hôm nay.
Tu sinh 1: Kính bạch Thầy! Con là người tu
học hơn mười năm nhưng không thấy có thầy minh sư chỉ giáo. Hôm nay, con bắt
được pháp môn của Thầy, con đã giác ngộ và con thấy pháp môn này là chánh pháp.
Con đã phát tâm xuất gia để theo Thầy học đạo, mời Thầy để chỉ giáo cho con và
dạy cho con những pháp môn Thầy đã thực hiện và Thầy đã đạt được, để cho chúng
con biết, chúng con học tập và để tu luyện ngày càng tốt đẹp.
Và cũng xin Thầy từ bi cho con, vì con
là người đã tu nhưng không có minh sư, giờ mới gặp được minh sư thì con xin
Thầy hết lòng giúp đỡ con. Và con cũng đã có một đạo tràng, nhiều Phật tử. Các
Phật tử cầu mong con được giải thoát để đi ra tìm Thầy để học hỏi và làm cho
sau này có duyên có phước mà được Thầy giúp đỡ và Thầy chỉ giáo cho.
Và được gặp lại các Phật tử thì con xin
nguyện trước Thầy, con sẽ mang hết tâm huyết của con và con vì pháp môn của
Thầy mà dạy cho con để truyền trao cho các Phật tử biết thêm, thì giờ con như
nằm trong u mê mà không biết hết giới luật và giới tu hành. Xin Thầy từ bi và
chỉ giáo cho con. Mô Phật, con xin cảm ơn Thầy.
(03:31) Tu sinh 2: Nam
mô Bổn Sư Thích Ca. Kính bạch trước tượng Phật! Con là Phật tử, thì nói về quá
khứ thì cũng ở bên Đại thừa hơn mười năm. Nghiệp chướng sinh tử luân hồi nặng
quá nên con bị phổi được gần ba năm nay mà chưa khỏi.
Thì đến tháng tám vừa rồi đó, con nghe
Phật tử gặp được pháp Phật, của đức ông về qua phường truyền dạy. Cũng được
nhân duyên gặp sư Pháp Ngộ cùng các vị thiện học truyền giáo cho con mượn một
số giáo lý. Con về xem và học thì quá trình suốt trong mười tháng nay thì cũng
có nhận định rằng kết quả rất tốt, chuyển nghiệp của con.
Hôm nay về đây là trước hết là đảnh lễ
đức Ông, sau là con cũng xin đức Ông truyền cho con một cái pháp riêng nào đó
để đặc trị cái bệnh mãn tính thần kinh, để cho tai biến mạch máu não cho khỏi,
để còn sống được ngày nào nữa thì sự tu hành như ý nguyện của con vẫn tiếp tục.
Trưởng lão: Được rồi con. Mấy con yên tâm,
Thầy sẽ giúp, ráng mà tu tập. Thầy sẽ dạy cho mấy con tận tình. Mấy con cố gắng
thì mấy con sẽ thoát khổ.
(05:30) Tu sinh 3: Vài
năm rồi, như trong thời gian đó thì con thấy đương còn có những dư luận là chưa
được đúng cho lắm, nên con cũng không dám mang lòng nghi ngờ và cũng không dám
bác bỏ. Con chỉ tìm ra những ý nghĩa nào mà theo lời đức Phật dạy thì con tu
hành tại gia ở nhà.
Con chỉ biết như thế và làm. Còn cái gì
con làm được thì con làm. Cái gì chưa làm được thì con không dám dở dang, mà
chỉ làm theo tâm nguyện của con. Trong thời gian quá trình tu tập của con ở tại
gia thì con thấy cũng chưa được vững vàng lắm. Theo ước nguyện của con thì con
chưa đạt được đến cái ước nguyện cuối cùng tối đa của con.
Nhưng khi đó cũng là nhân duyên nên con
đã gặp được sư Ngộ đây và chỉ dẫn cho con. Con được đọc quyển Đường Về Xứ Phật
mới. Sau khi đó, con đọc được quyển Cẩm Nang Tu Phật. Thật lòng khi đó con đã
đem lòng tin tưởng đến Thầy. Và giờ con đã tìm đến Thầy để nhờ Thầy có pháp
môn, Thầy dạy cho con để con đạt cho được tâm nguyện của con.
(07:27) Trưởng lão: Con
ngồi xuống đi con. Và trong cái mùa an cư kiết hạ thì các con về đây cố gắng
trong chất lượng xả tâm của mình. Trong cái quãng thời gian an cư kiết hạ, con
gắng tu. Tất cả các pháp, những cái pháp mà đức Phật dạy có Ba Mươi Bảy Phẩm
Trợ Đạo, nó đều trợ giúp cho cái chánh niệm, cái tâm của chúng ta thanh thản,
an lạc, vô sự.
Bởi vì cái trạng thái thanh thản, an
lạc, vô sự là trạng thái không tham, sân, si. Nó là cái trạng thái giải thoát.
Nó là cái chơn lý mấy con. Cái chỗ mà không có tham, sân, si, nó là chỗ hết cái
ái dục, là cái chân lý của đạo Phật, cái Diệt đế, là cái chân lý. Nhưng mà cái
Diệt đế có nghĩa là hết cái lòng ham muốn, mà hết lòng ham muốn tức là hết tham,
sân, si.
Cho nên khi đầu tiên thì chúng ta ngộ.
Được một vị Thầy tu chứng, người ta dạy cho mình không có mênh mông, không có
ngộ cái gì cao siêu, mà mình ngộ ngay cái lòng của mình, con người của mình có
tham, sân, si hay không? Chắc con người ai cũng có tham, sân, si hết. Cho nên
đó là cái chân lý, chân lý của chúng ta.
Rồi cái nguyên nhân mà sanh ra tham,
sân, si thì chắc chắn ai cũng có hết, đó là lòng ham muốn. Phải không? Con
người thì ai cũng có ham muốn hết, chứ có người nào mà không ham muốn, đó là
cái chân lý thứ hai.
Cái chân lý thứ ba là tâm thanh thản, an
lạc, vô sự, tức là cái chân lý không có còn tham, sân, si, không còn dục. Có
phải không? Mình ngộ được nó.
Bây giờ, nghe Thầy nói, mình ngộ vào đó.
Hồi đó, nghe nói Tứ Diệu Đế- Khổ, Tập, Diệt, Đạo- nhưng mà không ai giải thích
cho chúng ta biết. Nhưng mà chúng ta cũng nghe nói, cái pháp này đức Phật nói
bốn cái chân lý, ai cũng biết hết. Phải không? Nhưng mà không có rõ, không biết
là cái chân lý này để làm gì. Bây giờ, chúng ta mới nhận ra được khi mà chúng
ta ngộ được cái chân lý.
Vì chúng ta có tham, sân, si nên chúng
ta khổ. Mà do đâu có tham, sân, si? Do lòng ham muốn, chúng ta có tham, sân,
si. Vậy thì cái tham, sân, si, cái lòng ham muốn nó tạo thành cái khổ sở. Cho
nên chúng ta quyết định là chúng ta sẽ diệt cái lòng ham muốn, cái tham, sân,
si này đi. Phải không? Bởi vì nó khổ mà, chính nó đem lại cái đời sống chúng ta
khổ, rồi sanh tử liên tục từ kiếp này đến kiếp khác. Do chính nó, chứ không
phải đâu hết.
Cho nên vì vậy mà Diệt đế là cái chân lý
chúng ta không có đau khổ, chứ không phải cảnh giới nào hay hoặc là Phật tánh
hay ai gì hết. Mà cái chân lý đó là cái trạng thái thân tâm chúng ta không còn
tham, sân, si. Cho nên gọi là Diệt đế.
Nhưng muốn thực hiện được cái chân lý
này, muốn thực hiện nó, muốn giữ gìn được nó, muốn sống ở trong nó, mà người ta
gọi là chứng đạt chân lý, tức là mình sống trong cái chân lý đó, vậy thì nó
phải có Bát Chánh Đạo chớ, cũng là một cái chân lý.
Cái đường lối tu tập của Phật nó không
mơ hồ đâu. Nó là cái chân lý cho nên nó, tám cái lớp học đàng hoàng, Bát Chánh
Đạo. Và nó có ba cấp học Giới, Định, Tuệ, có phải không? Cái chương trình giáo
dục đào tạo để tâm chúng ta không còn tham, sân, si. Các con hiểu không? Thì nó
là chân lý. Còn nếu mà nó là cái bài học vu vơ, nó là cái bài kinh tu bậy bạ,
tụng niệm hay hoặc là gõ mõ, tụng kinh, niệm chú, nó là vu vơ, nó không phải là
chân lý.
Trong Bát Chánh Đạo có dạy mình niệm chú
không? Có dạy mình tụng kinh không? Nó bảo mình Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh
Ngữ, Chánh Mạng, Chánh Niệm, có phải không? Nó đâu có nói cái chuyện mênh mông
đâu. Nó đâu có chuyện nói ngoài vấn đề đâu. Các con thấy rõ ràng. Cho nên ở
đây, chúng ta biết, phải chứng nhận được, phải thấy được rõ ràng đó là cái sự
thật của cuộc đời chúng ta, giải thoát cái sự thật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét