142- NHIẾP TÂM - AN TRÚ - XẢ TÂM
(17:43) Còn về cái về mà làm chủ thân này,
thân mình đau bệnh, thật sự ra mình làm chủ cái…(. . .) của mình, làm chủ cái
bệnh của mình thì Phật cũng dạy cho mình có cách thức như cánh tay đưa ra, đưa
vô; hoặc hơi hơi thở hít ra, hít vô; chân bước đi tới, đi lui thì đó là Thân
Hành Niệm chứ gì, cái hành động. Mà mình đối trị được cái tâm phiền não, đối
trị được cái bệnh đau của mình nó có 3 giai đoạn đối trị.
Cái giai đoạn thứ nhất là phải tập luyện
nhiếp phục cho được thân, tâm. Nghĩa là mình đưa tay ra biết ra, đưa tay vô
biết vô, gọi là nhiếp phục.
Rồi bây giờ khi mà nhiếp phục rồi thì
phải an trú cho được thân và tâm phải an trú cho được ở trên cái hành động đó,
nghĩa là ngồi đây mà nghe nó không mỏi, không mệt, nghe nó an ổn thì đó mới gọi
là an trú. Còn nó chưa có an ổn như vậy, nó còn có mỏi mệt trong thân của mình
thì nó chưa có an trú như vậy thì tức là chưa được, phải tu cho đến khi an trú.
Đó khi mà an trú rồi thì mình xả được, mình xả cái xả có 3 giai đoạn: Nhiếp
phục tâm, an trú tâm và xả tâm.
(18:39) Con thấy ba giai đoạn, bây giờ một
cánh tay Thầy đưa nè nó có ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là nhiếp tâm, biết
đưa ra biết đưa vô gọi là nhiếp tâm.
Bây giờ đưa ra đưa vô mà thân tâm mình
an trú, an trú trên đó cho nên nó an ổn, nó không gì nó an ổn, nó sung mãn vô
cùng, ngồi không biết mệt, đưa ra đưa vô vậy mà cái tay mình không mỏi. Còn bây
giờ, mấy con không tin mấy con đưa ra đưa vô hơi nó mỏi tay đó, là nó chưa an
trú, còn Thầy an trú rồi thì Thầy đưa hoài, đưa giờ tới chiều, bây giờ Thầy
ngồi Thầy đưa suốt tới ngày mai, sáng mai cũng không mỏi tay nữa là an trú.
Con thấy không, ngồi vầy mà nó không mỏi
nữa, là an trú. Mà nó chưa an trú là nó… bởi vì an là an ổn mà, mà không an ổn
là nó không trú được chứ gì. Mà mình an trú rồi thì nó không mệt nữa.
Mà khi an trú rồi, cái thân này đau chỗ
nào là đẩy ra liền. Bây giờ cái đầu Thầy đau nè, Thầy đưa cánh tay ra Thầy cho
an trú rồi, Thầy tác ý Thầy bảo: “Thọ, cái đầu đau phải đi theo cánh
tay Thầy ra” , Thầy đưa ra đưa vô trú ở trong này nó an rồi, thì khi
mà nó an thì cái đầu không còn nhức. Các con hiểu? Còn nó còn nhức tức là nó
chưa an, có phải không? Chưa an ổn. Cho nên cái phương pháp rất hay, đưa ra đưa
vô vầy mà Thầy đẩy bệnh.
(19:44) Bây giờ cái tâm Thầy nó phiền não,
nó buồn, nó lo, nó rầu Thầy đưa ra đưa vô an trú rồi, Thầy bảo: “Cái
phiền não trong tâm của Thầy đi đi, không được ở đây” thì Thầy cứ an
trú, Thầy tác ý vậy rồi Thầy an trú trên cánh tay. Cái tâm mình nó không còn lo
rầu nữa, bị vì nó an trú nó không có lo.
Còn mấy con an trú không được nó cứ nhớ
hoài trong bụng nó lo, buồn, tức tối, sợ hãi… Người ta an trú được trên cái
thân hành người ta đâu có còn nữa. Cho nên cái phương pháp của Phật nó thực tế,
nhưng mà người ta không có biết người ta tu cho nên người ta không có giải
quyết được cái nỗi khổ này. Cho nên, cái khổ gì đối với thân tâm của người tu
rồi người ta đẩy lui ra hết. Cho nên, nhân quả tác động trên thân người ta
không được.
(20:24) Vì trong cái tu theo đạo Phật làm
chủ được đời sống, làm chủ được sanh, làm chủ được già, làm chủ được chết, bệnh
đau đó là cách thức. Pháp Phật hay mà không tu tập uổng một đời, uổng! Con
người mà biết không tu Thầy nói, dở. Phải nỗ lực con!
Thầy nói thí dụ như bây giờ mấy con có
bệnh, Thầy dạy. À, bắt đầu bây giờ các con nhiếp tâm mấy con nói: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành…”, thì các con đưa
tay ra, đưa tay vô. Các con bảo: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa
tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô” rồi tay này. Mình
tập hơi đưa ra đưa vô, phải không?
Khi mà ra vô rồi đó bắt đầu bây giờ cái
thân của mình nó đau, cái bụng mình, mình đưa ra tưởng như cái bụng đau mình nó
theo cánh tay nó đưa ra, mà đưa vô mình tưởng như cái thân không có đau đi vô.
Cứ tưởng theo nó, cứ đưa ra thì tưởng bệnh ra, mà đưa vô thì tưởng cái không
bệnh đi vô. Cứ vậy đưa ra, mình tưởng hơi nó ra mất, khỏi cần uống thuốc cũng
hết khỏi tốn tiền. Phải không, mấy con thấy có cái cánh tay mà trị bệnh. Thầy
có làm cái gì đâu, mà hết bệnh không sướng sao, khỏi tốn tiền mà khỏi đi nhà
thương, nhiều khi nó bắt mình nó mổ, nó xẻ nữa, chuyện đó thấy ghê. Tốt hơn
mình ở nhà vậy mình ngồi mình chơi vậy sướng, vô nhà thương ba cái mùi thuốc
ancol, thuốc chích đồ nó hôi gần chết, chịu đâu có nỗi. Còn mình ở nhà mình yên
tịnh sung sướng, đưa tay ra vô vầy mà trị hết bệnh, không sướng sao!?
Tâm giận hờn phiền não, lo sợ cũng hết,
bệnh đau gì cũng hết, vậy mà có cái phương pháp vậy mà không tu, thiệt uổng mấy
con!
(22:15) Còn tất cả mọi cái sự kiện xảy ra,
dạy cho mình nhìn mọi vật để cho mình thấy là nhân quả cuối cùng mình xả tâm
không phiền não, cho nên mình nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng được trước mọi ác
pháp, mọi hoàn cảnh của mình. Hoàn cảnh mình nghèo mình cũng bằng lòng trước
hoàn cảnh đó mình không đòi hỏi nữa, nhưng mình bằng lòng rồi thì tất cả mọi
cái nó êm xuôi, nó vượt lên, thành ra cơm ăn áo mặt nó không thiếu thốn, tại
thiện pháp nó phải chuyển ác pháp nó đâu có làm cho mình khổ nữa. Các con thấy chưa?
Bởi vậy Thầy nói gặp Phật pháp mà không tu uổng quá!
Niệm Phật Phật không cứu khổ, mà mình
niệm tay của mình mà tay cứu khổ. Tại vì, đây cái lực của mình mà cho nên đức
Phật nói “tự thắp đuốc lên đi”. Anh đưa tay ra anh mới cứu khổ anh, chứ anh
không đưa tay ra tui có đưa tay giùm anh đâu! Có phải không? Ông Phật nói các
con tự thắp đuốc lên mà đi, thì mình đưa tay là mình đốt đuốc chứ gì. Có phải
không mấy con thấy?
Nếu mình không đốt đuốc thì đừng đưa ra.
Còn mình đốt đuốc lên thì nương theo cánh tay thì nó làm cho mình tỉnh táo,
mình sáng suốt chứ gì.
(23:02) Tu, hạnh phúc quá! Thầy nói thiệt
Thầy tu rồi thôi chứ phải hồi đó mà Thầy biết là cho Thầy ngày bữa cơm Thầy cứ
ngồi suốt ngày chơi vầy sướng, ngồi mình chơi có gì đâu, phải không?
Thí dụ như mấy con đó, vợ con cho ngày
bữa cơm, tôi ngồi tôi chơi vầy suốt ngày này qua ngày khác, 7 ngày tôi chứng
đạo. Có phải không? Đức Phật nói: “7 ngày, 7 tháng, 7 năm”. Mà bây giờ có vợ
con lo cơm mình trưa ăn bữa thôi không xin nhiều, cho ăn bữa cơm thôi cứ ngồi
chơi vậy. Ngồi chơi vậy chứ mà 7 ngày là hoàn toàn làm chủ đó.
Các con thấy, Phật pháp đâu có phải tu
lâu, đâu có tu nhiều kiếp. 7 ngày, 7 tháng, 7 năm người nào mà dở nhất là 7
năm. Mà 7 năm mà làm chủ được sự sống chết là hạnh phúc vô cùng mấy con. Người
ta học đỗ tiến sĩ hai mươi mấy năm, người ta mới đỗ được cái bằng tiến sĩ mà
chỉ chẳng qua là nhai lại những cái bã mía của người khác, chẳng có gì mới mẻ
đâu. Anh ta có làm cái gì mới. Học lại ba cái người hồi xưa tới giờ để lại học
muốn chết. Cuối cùng rồi mình góp nhặt ba cái bã mía của người ta mình nhai
lại, mình có gì của mình? Có ông mà tiến sĩ nào mà nói cái mới không? Toàn bộ
cái nhai lại.
(24:14) Còn mình tu rồi bắt đầu mình vừa
làm chủ được sống chết, mà không nhai lại của ai, muốn hiểu gì là tự cái tâm
mình nó hiểu, nó sáng suốt mà nó hiểu. Cho nên Thầy nói tu hành hạnh phúc lắm
mấy con, mà thời gian đâu có lâu có 7 năm thôi. Bởi vì, tám cái lớp này có 7
năm thôi chúng ta học nó đâu có nhiều. Hết sức nỗ lực, cố gắng làm chủ được sự
sống chết, nó không có tái sanh luân hồi là hạnh phúc vô cùng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét