143- NHÂN QUẢ TƯƠNG ƯNG TÁI SANH
Bởi vì, mấy con biết sao không? Khi mà
tâm mình còn tham, sân, si thì mình phải đi tái sinh luân hồi bởi vì xung quanh
mình ai cũng còn tham, sân, si cũng giống nhau thì tức là họ sẽ làm cha mẹ mình
đó. Thí dụ như bây giờ thí dụ như bây giờ mấy con nghĩ nè, bây giờ mấy cháu còn
nhỏ tuổi, mấy cháu cũng có tham, sân, si. Thầy giờ lớn tuổi Thầy cũng tham,
sân, si, phải không? Thì bây giờ mấy con, mấy cháu cũng tham, sân, si Thầy cũng
tham, sân, si giống nhau rồi chứ gì, thì Thầy thế nào cũng chết trước mấy cháu
rồi, mà Thầy chết trước Thầy sẽ làm con của mấy cháu chứ không đâu. Bây giờ kêu
Thầy là Thầy, là bác, là ông chứ. Nhưng mà tới chừng đó tới chừng cái nhân quả
nó tương ưng rồi thì, nó là con cháu mình mình vẫn phải sanh là con cháu nó,
huống hồ con chó mình nuôi khi mình còn vô mình làm con chó con nữa chứ đừng
nói làm con nó, làm cháu nó. Đâu có chạy đâu khỏi cái quy luật của nhân quả.
(25:30) Thí dụ như bây giờ, một đứa cháu
mình thương mình lo lắng cho nó, không ngờ là cái tình cảm của mình thương đó
mà khi mình chết là mình làm con nó, các con hiểu? Cho nên bởi vậy, khi mà con
có cái đôi mắt rồi mà con nhìn trời đất ơi, xung quanh mình thấy ghê quá vậy!
Nguyên ông bà cha mẹ mình không hà, lỡ mà lấy roi mà quất con chó không ngờ là
trời ơi! Mình đánh ông già mình. Nếu mà mấy con thấy mấy con giật mình đó. Bởi
vì, ông tiếc đất đai này, ông tiếc của ông đi không được, ông sinh thành làm
con chó đây để mà giữ của đây mà mình không biết gì hết, mình cho nó ăn hay
hoặc là nó cắn ai đó mình không thấy mình lấy roi mình quất nó, trời đất ơi!
Mình biết, cũng như mình nhìn qua mình thấy cái lớp nghiệp của nó, đó là nghiệp
ông thân của mình, ông già của mình rồi, mà lấy roi mình quất nó như vậy, hay
là mình đá nó gần chết như vậy là mình nghĩa lý gì?!
Cho nên, từng mọi vật xung quanh của
mình coi chừng những người thân của mình đó, cho nên đừng có đánh đập nó. Nói
tôi thương cha tôi lắm, mà tới chừng ông mang cái lớp chó rồi từng đó mình đập
thôi tan nát hết. Nó lỡ nó ăn cái trứng vịt, ăn trứng gà gì thôi đem con chó mà
đập gần chết. Con người gì mà giữ vậy, nó ăn rồi thôi chứ.
(26:52) Cho nên Thầy nói thật sự con vật
gì mình nuôi trong nhà của mình con gà đi, bắt cắt cổ làm thịt, nó biết chừng
đâu là nó cắt cổ gà hồi đó nó nuôi con nó, bây giờ nó làm con gà đó để nó trả.
Cho nên bây giờ mình cắt cổ làm thịt không ngờ mình làm thịt mẹ mình, chết rồi!
Đó, mấy con hiểu chỗ đó.
Cho nên nó trải qua một cái lớp nghiệp
rồi con mắt của mình nó bị không gian nó ngăn cách nó làm cho mình thấy không
được. Cái người tu rồi người ta vén sạch, người ta không còn bị không gian ngăn
cách, cho nên người ta nhìn suốt qua cái lớp nghiệp. Cho nên từ đó mà người ta
rất thương yêu sự sống mọi loài vật, người ta không có nỡ ăn thịt. Còn mình
không thấy cho nên mình nuốt nhai, nuốt nhai, nuốt miễn ngon thôi không biết gì
hết. Không ngờ mình nhai nuốt cha mẹ mình nhiều đời nhiều kiếp nữa chứ đâu phải
một đời.
Vừa rồi ông mới chết làm đám ma ông
thành cái con vật gì đó không biết mình bắt làm thịt cắt cổ liền, trời đất ơi!
Mới chết ông làm con vật chết đó, mới mấy tháng mình bắt cắt cổ liền, ông chết
ông thành con vật nữa. Tiếp tục, bởi vì hồi đó ông giết bao nhiêu con vật, bây
giờ ông phải trả những cái nhân quả đó chứ làm sao ông chạy khỏi.
(27:41) Cho nên vì vậy mà mấy con thấy cái
nhân quả, cái nghiệp mình không có thấy được. Cho nên, mình sống thiện đừng có
làm khổ chúng sanh, đừng có giết hại chúng sanh, bởi vì tất cả chúng sanh nó
nhiều đời của nó, những con vật mà nó sống xung quanh mình đều là những cái
người có nhân quả với mình, đều là những dòng họ, cha mẹ của mình, nó có liên
quan mình hết chớ không phải ai xa lạ. Cho nên, mỗi con vật đều là thương yêu
chia sẻ, đó là những người thân của mình.
(28:17) Mà Thầy nói vậy là tại vì con mắt
của Thầy thì Thầy thấy rồi, còn mấy con chưa có thấy mấy con, Thầy nói vậy khi
nào mấy con tu như Thầy rồi mấy con mới nhìn, mấy con mới giật mình. Không phải
Thầy bịa đặt Thầy nói đâu, nó bằng sự thật. Cho nên, tại sao mà mỗi con vật
Thầy yêu thương? Con vật nào Thầy cũng yêu thương, chính là những người thân
của Thầy, chớ không phải ai xa lạ.
Cũng như bây giờ, mấy con ngồi đây mấy
con biết, mấy con là những người gì của Thầy không? Mấy con biết được không?
Nhưng mà Thầy Thầy hiểu khác, nếu không có những người thân của Thầy làm sao
ngày hôm nay Thầy? Không phải dễ đâu! Mà nhiều đời nữa, thì mấy con biết cái số
lượng người mà nhiều đời biết bao nhiêu người không. Phải không, mấy con hiểu.
Cho nên cái nhân duyên nó có.
Cho nên, mấy con phải ráng tu! Thầy đi
qua rồi tuy rằng nó khó thật chứ không phải dễ, nhưng mà cuộc đời của mình đừng
có để phí cái thời gian nó trôi qua. Ráng lo sắp xếp con cái có nơi yên đâu ổn
rồi, mình ngay từ trong cuộc sống còn tiếp xúc thì mình xả tâm, nên nhớ mình
tiếp tục mình xả tâm, mình xả!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét