141- CHẤN CHỈNH VÀ LÀM SÁNG TỎ LẠI PHẬT GIÁO
(4:55) Bây giờ, thì Thầy lo Thầy chấn
chỉnh lại cái đạo đức Tăng, Ni cho họ sống cho đúng cách. Cái trách nhiệm Tăng,
Ni bây giờ nó cao. Sống sao đúng giới luật, nó phạm giới, nó phi thời không
đúng cách của người tu sĩ Phật giáo. Không ai nói thì coi như cái người tu
người ta không có biết.
Bây giờ, những cái bộ sách Thầy nói rõ
ràng ra, kể như là chấn chỉnh lại tu sĩ Phật giáo hẳn hòi. Từ ông lớn đến ông
nhỏ, từ trên Giáo hội Trung ương cho đến Giáo hội Tỉnh, ban đại diện đều chấn
chỉnh lại hết. Nếu mà không chấn chỉnh lại thì coi đương nhiên là họ không phải
Phật giáo rồi, coi như là phật tử người ta sẽ thấy bởi vì sách Thầy đưa ra thì
phật tử người ta thấy đây không phải Phật giáo rồi, mà là một cái đạo, một cái
tôn giáo nào nó không đúng Phật giáo, bởi vì giới luật nó hẳn hòi, đời sống
phạm hạnh của tu sĩ so nó không đúng mà, nó làm sai thì làm sao gọi là tu sĩ
Phật giáo được. Đó là cái chấn chỉnh rõ ràng, mà con đường nó phải đi tới chứ
không thể dừng lại, cho nên đi tới chấn chỉnh chừng nào hoàn tất được cái nhiệm
vụ của nó nó mới dừng.
Rồi cái nhiệm vụ của cư sĩ của các con
là ủng hộ cho cái đúng chứ không phải ủng hộ cái sai. Ví dụ như bây giờ, người
ta tu không đúng các con không đến chùa thì tức nhà chùa phải chịu. Tu cho đúng
người ta đến, tu không đúng người ta không đến.
(06:09) Nhưng mà phải nói rằng nó còn phải
một cái thời gian, và đồng thời nó còn phải có sự khó khăn chứ không phải dễ.
Với cái truyền thống hai ngàn mấy trăm năm như đất nước này trời, mà bây giờ
muốn lật ngược trở lại điều đó là điều khó!
Nhưng mà Thầy nghĩ rằng cái giới mà trí
thức người ta đã hợp tác, người ta đã hiểu biết người ta hợp tác, thì những cái
bài viết người ta lần lượt người ta sẽ theo cái hiểu biết mà Thầy đưa ra, những
cái đúng thì những cây bút của họ họ sẽ cố gắng họ chấn chỉnh lại. Một người
thì họ chưa nghe, nó nhiều cây bút lại, mỗi cây bút của họ là súng đại bác, một
bài viết của họ là tan nát hết. Nhiều cây bút thì mấy con nghĩ đi, đập tan nát
hết. Sắp sửa cái tập đặc san mừng ngày sinh nhật của Thầy, kỉ niệm ngày sinh
nhật của Thầy, những cái bài viết của họ, thấy những cái ngòi bút của họ tập
trung cũng đông, nó nhiều cây bút viết sẽ sáng.
(07:14) Nói chung trong cái cuộc mà trấn
chỉnh nào đi nữa thì mấy con thấy rằng, những cây bút của họ là những ngòi bút
mà có thể làm nên việc lớn. Đúng hay hoặc là sai, nếu sai là cái ngòi bút nó đưa
đến cái chỗ sai cũng ghê gớm lắm, mà đúng thì cái ngòi bút nó vạch ra từng chút
để mà chỉnh đốn lại.
Cho nên, con thấy ở ngoài mặt trận người
ta dùng súng đạn không có bằng cái người cầm cây bút. Trước tiên, trong một
cuộc cách mạng thì cái ngòi bút của cái người người ta cầm cây bút họ có cái
công rất lớn trong cuộc cách mạng. Còn trong cái cuộc mà chấn chỉnh lại cái
Phật giáo thì chúng ta cũng thế,… cho nên các con thấy cái ngòi bút của Thầy
là một cái tiếng sấm, cái vang dậy, nó là cái ngòi bút chứ Thầy có la, có hét
gì đâu, tại cái ngòi bút viết như vậy. Dùng cả cái tư tưởng đúng sai vạch ra
từng cái sai của nó để cho thấy được cái sai, không có đúng.
(08:15) Rồi lần lượt rồi cái ngòi bút của
mấy con tiếp tục đó, mà mấy con mỗi người điều có góc nhìn. Bởi vì, khi mà thấy
sai rồi thì mấy con sẽ nhìn thấy sự thật, thì do cái ngòi bút con sẽ nói lên
những điều mà mấy con trực tiếp thấy, nghe. Do từng đó, mà mười người như một
thì Thầy nói…
Bây giờ thì nó có những cái ngòi bút
cũng đang chuẩn bị để mà nó phủ lấp những cái điều đúng để mà dựng lại những
cái điều sai để duy trì, duy trì những cái truyền thống sai đó, còn muốn duy
trì, những ngòi bút đó bao giờ viết để bưng bít, chứ không phải không. Nhưng mà
sự thật là sự thật, không thể nào mà mình che đậy nỗi được, khi mà người ta đã
lật ra rồi thì không thể phủ lên. Còn khi mà người ta không lật thì mình phủ
trùm lên, lớp này lên lớp kia thì được. Nhưng mà người ta lật ra rồi thì không
bao giờ mà che đậy lại được, không có bao giờ mà đốt kinh sách của Thầy được,
không có bao giờ bây giờ sách của Thầy làm sao con đốt, không ai đốt được hết!
Nó như vậy là nó như vậy, mà ngàn đời
con cháu của mình càng ngày cái dân trí nó càng lên thì nó đọc thấy đây là sai,
đúng. Bắt đầu từ đó nó sẽ cố gắng hơn để nó chỉnh đốn lại cho cái tinh thần của
dân tộc, hay hoặc cái tinh thần của con người nó đi đúng.
(09:40) Cái mục đích của Thầy là dựng lại
cái đạo đức của Phật giáo, nói Phật giáo là nói riêng chứ còn nói chung là cái
đạo đức của con người, cho nên dựng lại cái sự sống của con người cho đúng, đó
là cái lối sống từ rất lâu.
Vì vậy, mà nó còn đòi hỏi một cái thời
gian rất lớn, và Thầy thấy hôm nay có một số cây bút tập trung với Thầy để làm
cái công việc này. Từ những người này họ cũng có những cái khả năng cầm cây bút
rồi, nhưng mà từ lâu thì họ không hiểu, cho nên bây giờ họ hiểu những cây bút
của họ mới trở lại chấn chỉnh, thì nó hợp với cây bút của Thầy nó nhờ đông, chứ
còn một mình không làm sao…
Rồi lần lượt những cái cây bút khác có
nhiều, như bây giờ Thầy đặt như con thấy như ở trên mạng có nhiều người viết về
Thầy chứ gì, nhưng mà Thầy nghĩ những cây bút đó nó trở về sau này nó hợp Thầy
chứ không gì. Bây giờ nó chưa hiểu thì nó phải viết như vậy thôi, nhưng mà khi
nó hiểu rồi những cây bút đó nó lại ủng hộ những cái sai, rồi từng đó nó có
những cái lời nói để sám hối ở trong cái vấn đề nó đang làm trật.
Con người ta nó có trí tuệ chứ đâu phải
là không trí tuệ, khi người ta không hiểu thì người ta cố chấp, nhưng mà khi
người ta hiểu rồi thì cây bút đó nó trở lại nó lật ngửa, nó sâu sắc hơn, thấy
rõ.
Chỉ có mình lo cho cái con đường để mà
chấn chỉnh tuy là nói như vậy để mình biết để nó đi tới, nhưng mà trong đó mình
phải lo nghĩ làm sao để mà củng cố được cái nền giáo dục đạo đức của Phật giáo,
nó phải có những bài vở, phải có những cái giáo trình từng cái lớp chứ không
thể nào mà nói suông được. Vì vậy, mà cái công trình còn phải rất nhiều, mà
hiện giờ thì nó chưa có người, chứ còn có người làm thì nó nhanh. Nói chung
cũng là cái duyên của chúng sanh chưa đủ, chứ cỡ mà đủ chừng có 5, 10 người mà
chứng quả A La Hán như Thầy thì người ta làm việc nó mau lắm, và chừng đó nếu
mà có 10 người trong vòng hai năm đó thì tất cả những cái giáo trình mà tu học
từ cái lớp một cho đến cái lớp tám tức là Bát Chánh Đạo đó, lớp Chánh Kiến cho
đến Chánh Định người ta sẽ làm xong.
(12:00) Còn một mình Thầy thì chắc chắn là
không phải cái chuyện, con thấy một mình Thầy mà soạn những cái giáo trình đó
là tám lớp này cũng phải 5, 10 năm. Mà nếu có 10 người thì họ soạn trong hai
năm là xong, mà hai năm xong rồi mà 10 người như vậy, đã 10 người thì đã có cái
lực lượng người ta thấy rõ ràng người ta tu chứng. Thì Thiên hạ người ta tập
trung rồi thì mở tám cái lớp này không những tỉnh nào cũng có những lớp, chứ
đâu có riêng gì ở Tây Ninh, hay hoặc là nơi nào đâu, mà mỗi tỉnh đều có tám cái
lớp học.
Nghĩa là vô học, vô theo Phật giáo dạy
đạo đức thì vô cái lớp 1, ví dụ như lớp Chánh Kiến người ta dạy cho mình từ lâu
tới giờ mình đang sống trong cái nếp sống cũ. Bây giờ người ta dạy cho mình cái
lối nhìn, rồi sống nó khác không có giống như cái nếp sống cũ, cho nên người ta
dạy cho mình nghe người ta chửi mình không giận. Còn bây giờ nghe người ta mắng
mình mình giận, tại vì mình sống từ lâu theo cái nếp cũ, cho nên nghe người ta
chửi mắng mình, ai quát mình hay hoặc nói xấu mình thì mình tức. Còn khi người
ta giảng dạy cái lớp này rồi, có những bài vở rồi thì mình học rồi, luyện rồi
thì sau đó nghe người ta chửi mình mình vẫn thản nhiên. Bởi vì cái hiểu của
mình, cái đầu óc của mình hiểu và được huấn luyện, cho nên mình nghe người ta
chửi mình chó, trâu hay hoặc nói mình đồ này, đồ kia,… mình không có giận hờn
chút nào, tại vì mình hiểu cái khác rồi, nó đưa cái dòng tư tưởng của mình nó
đi vào cái quỷ đạo khác nó không còn ở trong đối tượng.
(13:27) Cho nên nói giải thoát đâu có phải
là có cái gì khó đâu, tại mình chưa có bài bảng làm cho người ta hiểu qua góc
mức độ khác, chứ không phải là gì. Rồi từng đó thì mình hiểu mình xả tâm được,
cái tâm mình nó không giận, không hờn, không phiền não không tham muốn, không
còn lam trộm cắp gì hết thì nó thanh tịnh thì nó đi dần tới cái mức khác nữa,
nó đi sâu hơn. Chứ bây giờ còn tham muốn một bụng, còn thèm ăn, còn khát uống,
còn ăn ngủ phi thời, mà bây giờ muốn đi vô thiền định thì vấn đề đó tu điên chứ,
tu phải tu đúng lớp chứ tu sao mà, cái căn bản không vô mà vô giờ cứ lo ngồi
thiền, niệm Phật và nhiếp tâm, thì cái chuyện này chắc là ức chế tâm rồi chứ
còn gì nữa. Sáng còn thấy đói bụng, trưa còn thấy muốn ăn đồ ngon, đồ dở. Mình
còn tham ăn, tham uống quá mà mình bảo mình đi vào định, định gì được?! Người
ta nói hơi nặng chút mình nghe mình đỏ mặt rồi, thì thử hỏi làm sao mà gọi là
mình vô định? Định gì cũng không được hết!
(14:24) Cho nên trong cái hiện tượng mình
phải thấy cái tâm nó luôn luôn nó phải như thế nào trong khi nghe thấy hiểu
biết mọi ác pháp, tâm mình thấy mình thản nhiên, thì lúc bây giờ tới giai đoạn
thứ hai.
Chứ còn giai đoạn thứ nhất mình xả tâm,
ly dục ly ác pháp mình ly chưa được mà đòi hỏi mình đi vô cái Chánh niệm, Chánh
định thì không bao giờ có. Cái con đường tu nó phải có thứ lớp vậy, chứ không
thể nào.
Cho nên vì vậy, mà Thầy nói mấy con sống
ở trong gia đình mấy con luôn luôn lúc nào mình cũng biết nhẫn nhục, tùy thuận,
bằng lòng, biết xả tâm, đừng có làm khổ mình khổ người.
Mỗi lời nói, các con thấy đọc trong bộ
giới Sa di mà đức Phật dạy cho La Hầu La. Với một hành động đó, làm cái gì đó,
đứng dậy đi thì phải quan sát cái hành động của mình sắp sửa đi để coi nó có
cái lỗi gì không, nếu không có thì mình… Còn nếu mà có khổ mình, khổ người,
khổ chúng sinh… như bây giờ Thầy ngồi đây mà Thầy đứng dậy Thầy quan sát dưới
chân này, rồi Thầy bước đi Thầy không đạp bao giờ một con kiến. Còn mấy con dục
đi, dục đứng thì thế nào cái chân của mấy con cũng đạp kiến hà, thế nào cũng gãy
dò, gãy cẳng, nhiều khi… Có phải không? Đó là cái lỗi đó, vô tình chứ đâu phải
mình cố ý, nhưng mà làm không có sự chú ý.
Bây giờ Thầy nói lời nói, Thầy suy lời
nói này nói ra, nó có thể làm buồn lòng người ta không, có làm cho mình chướng
ngại không? Hay hoặc làm buồn lòng cả hai? Nếu mà có sự buồn phiền như vậy nhất
định là không nói, mà không nói ra thì đâu có làm buồn phiền. Con thấy, đức
Phật dạy kỹ lưỡng rất kỹ lưỡng mà!
(15:47) Rồi từng cái tâm niệm mình khởi
lên cái niệm mình phải tư duy cái niệm, cái niệm này có đau khổ cho mình không?
Nếu mà đau khổ nhất định phải diệt cái niệm này, ngăn diệt nó không được để.
Còn cái niệm này nó không đau khổ thì mình tăng trưởng nó lên, mình sống trong
niệm này. Mà cái niệm này nó tăng trưởng, nó phát ra cái lời nói, hành động nó
làm cho người ta khổ, nhất định là phải diệt cái niệm này, không được để cái
niệm này.
Nội trong thân hành, khẩu hành, ý hành
mà cẩn thận như vậy thì Thầy nói đời sống mình có giải thoát không? Làm sao có
khổ nữa mấy con!
Mà nếu mình không như vậy thì mình phạm
giới. Như bây giờ Thầy đứng dậy Thầy đi mà Thầy không ngó trước ngó sau Thầy
đứng dậy Thầy phạm giới rồi. Phạm cái giới, tức là giới thân hành. Cái đó là
cái giới luật của Phật, buộc lòng cái người phải giữ gìn nghiêm chỉnh không được
vi phạm, đó là cái lỗi nhỏ nhặt. Mà mình không biết xấu hổ những lỗi nhỏ nhặt,
mình phạm những lỗi nhỏ nhặt này thì mình sẽ có đau khổ. Dạy rất kỹ mà!
(16:47) Cho nên dạy cho mình đời sống, đời
sống bằng Chánh kiến, cho nên phải tỉnh thức hành động của mình. Các con thấy,
nếu mà cái người mình biết tu thì mình làm chứ có gì đâu, mình làm thì có giải
thoát liền chứ có gì. Chứ đâu phải mà cầu Phật, đâu phải ngồi thiền mới giải
thoát đâu. Ở đây, thiền định là ly dục ly ác, tâm thanh tịnh thì nó là thiền định
chứ gì.
Tu tập đơn giản như vậy mà giải thoát
hoàn toàn. Vậy mà thiên hạ làm không được chứ. Mình có lật đật gì đâu! Thầy nói
cuộc đời mình không có lật đật gì hết, biết Phật pháp rồi làm từ từ, chậm chạp,
không có lo gì hết. Các con thấy không, đâu có lo gì. Bởi vì, ngày ăn có bữa
cơm đâu phải ăn ba bữa nữa đâu lo cho lung. Người ta ăn ba bữa người ta phải
lo, còn mình ăn bữa không có lo. Ăn có bữa đâu có ăn nhiều được, mình làm chừng
mấy tiếng đồng hồ là bữa có đủ ăn rồi, không cần nhiều. Phải không, các con
thấy không? Cho nên vì vậy mình không có lo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét