140- ĐẠO ĐỨC TRONG SẢN XUẤT
(00:01) Trưởng lão: …(. . .). Cái cơ thể mình… về
việc món ăn này kia, nhiều khi mình ăn chạy theo dục, ăn cho ngon, cho bổ,
khỏe.
(00:16) Người ta làm kinh tế, người ta làm
sao cho mình có cái cảm giác ngon để người ta bán cho được người ta lấy tiền,
còn chết mặc ai, chết chết kệ! Không cần biết.
Cho nên, con biết khi mà người ta sản
xuất ra những chiếc xe, thì người ta đâu có nghĩ cái sức khỏe con người đâu,
người ta nghĩ làm sao mà bán được nhiều chiếc xe, chạy cho nhanh tốc độ cho
ngon thì họ xúm nhau họ mua, mình lấy tiền bỏ đầy túi thôi. Cho nên, sản xuất
ra một số xe bây giờ tai nạn giao thông chết ai kệ, chứ họ đâu có nghĩ đâu.
Rồi kế đó là cái xe đó lại phun ra những
cái chất khói, cái chất đó là chất thải, thải trong không khí làm ô nhiễm, mình
hít thở rốt cuộc rồi sao có nhiều thứ bệnh, không biết gì nữa, phải không? Thời
trước người ta đi xe bò, xe ngựa nó đâu có ba cái thứ đó, cho nên nó đâu có cái
bệnh ngặt nghèo. Còn bây giờ nó thải ba cái này không, nó tiện lợi cái này thì
nó hại cái kia.
Nhưng mà cái người sản xuất họ chỉ nghĩ
họ sản xuất bán lấy tiền, chớ khi mà họ sản xuất cái đó được thì họ sản xuất
cái bộ phận để mà hủy hoại cái chất ô nhiễm đó, họ làm được chứ đâu phải không
làm được, nhưng mà làm được thêm thì nó phải đắt tiền, và đồng thời nó đắt hơn
thì khó bán. Cho nên họ làm tiền rẻ để bán lấy tiền, còn đau bệnh thì có bác sĩ
lấy tiền thêm. Còn cái tai hại là cái người mà sử dụng đó, cái người mà tiêu
dùng đó cái người đó bị tai hại, chứ còn mấy người mà sáng chế, chế tạo ra thì
họ làm giàu trên đó.
(01:46) Cho nên, Thầy nghĩ rằng trong khi
Thầy viết sách đạo đức Thầy nói về người Thầy sẽ nhắc nhở. Cái trách nhiệm bổn
phận là vì sức khỏe của con người, vì sự sống của con người trên hành tinh,
không có được sản xuất ra một cái vấn đề đó để phục vụ đời sống phải phục vụ
sức khỏe người ta, chứ không phải phục vụ đời sống cho tiện nghi để giết sức
khỏe người ta. Cái đó phải biết, ý thức của mọi người. Mình chỉ vì kinh tế làm
cho giàu, cũng như mình chế súng đạn để mình đi đánh giặc, bắn giết với nhau,
để mà bán súng bán đạn lấy tiền, trong khi người ta chết như rác vậy. Cái đó là
cái vô đạo đức, không đúng!
Đã là con người có trí tuệ, sanh ra có
trí tuệ mình đâu phải là loài động vật, mà mình dùng cái sức mạnh, mình dùng
trí tuệ mình để tạo ra cái lực, cái lực mạnh để mình giết với nhau như vậy, vậy
thì mình thành con vật, giết nhau. Thành thử Thầy không chấp nhận điều đó, đó
là những điều thiếu đạo đức.
(02:46) Cho nên Thầy nghĩ rằng có thì giờ
nhiều để mà Thầy viết tất cả những cái điều sai, mà xã hội chúng ta đang lầm
tưởng là nó đúng, nhưng mà đó là cái sai. Nhưng mà vì không có người viết ra,
không có người nói lên, không có người nhắc nhở thì người ta đâu có biết. Người
ta cứ nghĩ đúng chứ đâu nghĩ là sai đâu. Mà chính cái đó nó có thể tiêu diệt
cái quả đất, cái môi trường sống chúng ta trên hành tinh này.
Hiện giờ cái môi trường sống của mình là
nó tiêu diệt sự sống rồi đó. Mà Thầy chuẩn bị đạo đức ra đời cho kịp để nó… (.
. .). Nhà nước thì coi như là sách đạo đức của Thầy hai tập, tập 1 - tập 2 đưa
vô nhà xuất bản TP HCM,…(. . .). Đưa vào nhà xuất bản xã hội á, thì người ta
chấp nhận liền chứ còn ông đưa thằng thì không chấp nhận. Do đó, đưa nhà xuất
bản xã hội, văn hóa xã hội. Nó còn hỏi vầy nữa, hỏi Thầy nữa: “Hỏi sách này
được mấy tập?”, Thầy nói: “Mười mấy tập lận”. Nghe mười mấy tập nó ham lắm, nó
nói xin một tập được rồi, sau tập này mấy tập sau dễ bởi vì sách nó có lợi ích
cho xã hội.
Cho nên, nếu mà Thầy viết được mười mấy
tập thì nhà xuất bản nào cũng chấp nhận, bởi vì khi mà nó xin phép được tập thứ
nhất, thứ hai, thứ ba thì nó dễ rồi. Do đó, thì trở về sau coi như có sự làm ăn
với nhau rồi, thành ra nó…(. . .).
Thầy nói bây giờ nghĩa là có thời giờ
rảnh Thầy viết không bao lâu đâu. Mười tập đạo đức này Thầy viết… nhưng mà
không có thì giờ. Đầu óc thì sẵn sàng rồi, nhưng mà thì giờ không có.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét