137- CẠO BỎ RÂU TÓC
(49:49) Vậy thì bây giờ Thầy sẽ chải tóc
để xuống tóc con. Con hãy quỳ trước Phật.
(50:12) Chúng ta thường hay giết hại
chúng. Thí dụ như bây giờ các con thấy như cái loài gia súc, nó thấy con người
chúng ta (…) dữ tợn, thường bắt chúng ăn thịt, thường giết hại chúng.
Thầy nói thật sự, bây giờ có một cái
người đó (…). Mà đối với chúng ta nhìn thì đẹp, nhưng mà đối với một cái loài
vật, nó không phải vậy. Cũng như mấy con nghĩ, khi xưa mình nhìn con người
chúng ta mấy con biết sao không? Khi xưa nhìn con người chúng ta đã thấy từ cái
tâm, cho đến cái thân xác của chúng ta, hoàn toàn là bất tịnh, hoàn toàn là dơ
bẩn. Không có gì mà sạch sẽ mà trong cái thân của chúng ta.
Cho nên cái người mà gọi là chư
Thiên, là cái người đã thấy rõ được bất tịnh, đã thấy rõ được mười
cái điều ác mà con người của chúng ta hoàn toàn là ở trong những cái điều ác
đó. Cho nên không hở ra thôi, mà khi hở ra thì giận dữ. Khi hở ra thì đủ cách,
có thể mà giết hại người khác được, giết hại loài vật khác được.
Cho nên cái con người - thân của chúng
ta - là bất tịnh. Nó dơ bẩn, ghê gớm lắm. Chứ nó không có đẹp đẽ. Người thì mặt
như thế này, người mặt như thế khác, nó thể hiện qua cái sự hung ác của nó, qua
cái nghiệp lực của nó, chứ nó đâu có tốt lành gì.
Cho nên có nhiều người nói dâng hoa cúng
Phật để cho mình sinh ra được đẹp đẽ, cái sự đẹp đẽ đó nó có ra gì khi mà… Như
các con nghĩ lúc mà mấy con còn trẻ, mà còn là những cô thiếu nữ, mấy con thấy
nó đẹp. Nhưng mà sự thật cái đẹp của cái con người chúng ta nhìn với nhau, là
nó gợi những cái coi như là đi theo dòng của quy luật nhân quả. Nó gợi cái lòng
dục mà thấy nó đẹp.
Chứ như chúng ta quán đi, chúng ta suy
tư theo Phật, thì cái đẹp đó nó chẳng có cái gì. Hoàn toàn cái thân của chúng
ta nó chẳng ra gì hết. Cho nên đối với cái gọi là chư Thiên, mà
nhìn cái thân con người, thì người ta thấy nó xấu xí vô cùng. Nó không có cái
gì mà đẹp đẽ ở đó hết. Cho nên vì vậy mà tại sao đạo Phật không để cho chúng ta
còn mái tóc trang điểm cho đẹp, mà lại cạo đi, tức là làm cho chúng ta xấu đi,
làm cho chúng ta không còn đẹp đẽ nữa.
(52:42) Cho nên trong mười cái Giới Đức
Thánh Sa Di đó, Thầy có nhắc có một cái cô người Nhật Bản, cái cô này rất đẹp
đến xin một vị Thiền sư tu hành. Nhưng mà cái vị Thiền sư này nói cô đẹp quá,
tôi không chấp nhận cô tu đâu. Bởi vì cái người đẹp khó tu lắm. Cho nên khi đó,
cô này về mới hủy hoại cái mặt của mình làm cho xấu mới đến xin, thì vị Thiền
sư này mới cho cái vị này tu hành.
Thì sự thật ra, thì cái câu chuyện huyền
thoại như vậy. Chứ ít ai mà có cái gương mặt đẹp mà họ đi làm cho họ xấu. Họ
làm cho đẹp nữa thì họ làm, chứ họ đâu có làm cho họ xấu, các con hiểu điều đó
không? Cho nên ở đây là cái huyền thoại như vậy. Chứ ít ai mà cái mặt như thế
này, thì đem ít xút tạt trên đó cho cái da này nó đùn lên, nó làm hơn là cái
mặt của con quỷ, thì chắc không ai dám hết, điều đó không bao giờ người ta làm.
Nhưng mà điều kiện người ta muốn nêu câu
chuyện đó ra, để thấy rằng cái thân của chúng ta nó không có bằng cái sự tu
tập, nó không có bằng cái con đường mà tu tập giải thoát. Để không chúng ta
chấp là mình tu tập để mình đẹp trai này kia, hoặc là đẹp gái này kia. Điều đó
là điều sai.
Bởi vậy trong đạo Phật các con thấy, rõ
ràng là đức Phật không chấp nhận ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp. Thế mà
Đại Thừa thì chấp nhận, còn chính Nguyên thủy không chấp nhận. Cho nên đức
Phật, trong những điều kiện của Bà la môn, có nói rằng nếu một Bà la môn thì
phải đẹp đẽ, tướng phải tốt, phải đẹp đẽ. Thì đức Phật nói đẹp đẽ mà ăn trộm, ăn
cắp, nói láo, vọng ngữ, tà dâm, uống rượu, thì cái đẹp đẽ đó nó có xứng đáng là
một Bà la môn hay không? Cho nên một vị Bà la môn trả lời, như vậy dù đẹp đẽ mà
tham lam, trộm cắp thì không phải là Bà-la-môn. Thì đức Phật chấp nhận, cho đó
là những vị Bà la môn, đã chấp nhận.
(54:39) Như vậy rõ ràng là đức Phật bác
cái vẻ đẹp, đâu có nói người xấu, người đẹp. Người nào cũng là con người, chứ
không phải là người đẹp mà mới tu thành Phật. Cho nên “ba mươi hai tướng
tốt, tám mươi vẻ đẹp của đức Phật” thì sự thật ra, cái điều này là của Đại
Thừa bắt chước Bà la môn mà thôi, chứ còn đối với đạo Phật thì không cần.
Cho nên cuối cùng thì đạo Phật chỉ lấy
cái Giới luật và cái Trí tuệ mà thôi. Nghĩa là: “Giới luật ở đâu, thì trí
tuệ ở đó”. Người mà xấu, người không có thuộc kinh sách, người không có
cúng bái, tụng niệm, người không bảy đời của dòng Bà la môn, mà người này giữ
gìn Giới luật nghiêm chỉnh, thì cái người này vẫn xứng đáng là Bà la môn.
Đó như mấy con thấy, ở trên cái Giới
luật mà người ta đạt được, chứ không phải cần. Cho nên từ đây về sau, trong cái
giới của Phật không còn trang điểm.
Cho nên cô Diệu Minh hôm nay cạo bỏ tóc,
tức là cạo bỏ cái sự đẹp, cái sự cố chấp đẹp đẽ của mình. Cho nên chỉ còn một
cái đầu không còn tóc tai, lấy gì mà trang điểm. Đâu còn cài hoa, đâu còn cài
lược trên đó nữa? Đó là làm cho chúng ta không còn, mất đi cái sự đẹp đẽ của
mình. Đó từ đây về sau chúng ta trở thành một vị tu sĩ, phá vỡ đi những cái đẹp
này.
Đối với Thầy mặc cái y như thế này vẫn
là đẹp, các con thấy không. Còn ngày xưa đức Phật mặc cái y như thế nào? Mặc
cái tấm vải lượm từ thây ma, rồi kết nó lại. Rồi miếng thì ẩm mốc, miếng thì
như thế này thế khác, kết lại mặc. Đó là làm cho mình xấu.
(56:18) Còn mặc như Thầy đây quá đẹp, vải
này quá tốt, cho nên Thầy cũng là cái người đang phạm Giới.
Vì những cái y mà của Thầy đã rách nát,
Thầy đã làm những cái tấm trải giường, cho nên bây giờ không lẽ mà trong cái lễ
này, mà Thầy lại lấy cái y rách nát đó mà đắp lên. Đạo Phật thì rất có vệ sinh,
khi cái y nó lem luốc, nó dơ như vậy, mặc dù mình giặt sạch, nhưng vẫn thấy cái
ông thầy đó ở dơ. Cho nên buộc lòng Thầy phải lấy cái y này vấn lên mình để cho
nó giữ sạch sẽ, nghiêm trang trước. Chứ còn đối với Thầy thì bình thường nếu
vấn cái y rách, cái y mà loang lổ, nhưng vẫn sạch sẽ, thì cái đó là cái rất đẹp
của một người tu. Còn mặc cái y mà vải cho đẹp, cho tốt, bóng, thì cái này
không đúng cái hạnh người tu. Nó còn phạm vào cái Giới, ‘thích trang
điểm’.
Nhớ kỹ khi mà cạo tóc rồi, thì đó là cạo
hết trần cấu của thế gian. Làm cho chúng ta xả hết, bỏ hết tất cả những ái kiết
sử. Chúng ta cũng từ đây, từ cái mái tóc này rũ xuống, không còn gì chuyện thế
gian nữa. Cho nên khi mà xuất gia rồi, thì nhớ cạo tóc rồi thì chúng ta bỏ hết.
Bỏ hết, không có còn nay đứa con này, mai đứa con kia. Bởi vì “ly gia cắt
ái” là phải đoạn trừ. Đoạn trừ cho thật sạch. Các con nhớ kỹ như vậy
mới xứng đáng là người “ly gia cắt ái”.
Cho nên các con tưởng mình chỉ cạo đầu
rồi mình mặc áo thôi, không phải. Nó cả một cái tâm trạng của mấy con nó phải
cạo cho sạch. Cạo được hay không, mấy con phải ráng cố gắng.
Hôm nay Diệu Minh cạo, sự thực Thầy rất
lo. Cạo tóc bên ngoài, còn cạo cái tâm mình được chưa đây? Không biết nó cạo
được không đây, rồi nó sẽ tạo thành tội lỗi, chính nó, chính bản thân nó đã tự
tạo tội lỗi, và tội lỗi cho Phật giáo nữa.
(58:25) Cho nên phải cạo tóc bên ngoài, mà
còn cả cạo trong tâm hồn của mình nữa. Những cái điều mà ràng buộc mình từ
nhiều đời, nhiều kiếp, đó là ái kiết sử, đó là cái dòng nhân quả, cái quy luật
nhân quả. Mà hôm nay chúng ta cạo tóc, chúng ta cắt đứt cái quy luật của nhân
quả. Các con nhớ, khi mà cạo tóc tức là cắt đứt quy luật nhân quả.
Nhưng mà cắt đứt quy luật nhân quả trong
hình tướng, hay là trong tâm niệm của chúng ta? Nếu cắt đứt quy luật của nhân
quả là phải cắt đứt trong tâm niệm của chúng ta, mới thật sự là cắt đứt. Còn
nếu mà cạo tóc, cắt tóc bên ngoài, mà trong tâm chúng ta vẫn còn nguyên tình
cảm “thất tình lục dục”, còn ái kiết sử, đối với chùm nhân quả
của mình còn thương, còn ghét, còn giận, còn hờn, thì tất cả những cái này đều
là sai. Cho nên chúng ta chưa cạo sạch được tâm chúng ta. Cạo tóc chỉ là bên
ngoài hình thức mà thôi.
Thôi bây giờ xong rồi, con đảnh lễ Phật
con.
Tăng đoàn ni, mình sẽ ở trong đó sinh
hoạt trong tập thể Tăng đoàn cho đúng cái hạnh sống của một người tu sĩ hoàn
toàn “ly gia cắt ái”, chứ không phải mình còn sống trong gia đình mình
nữa.
Nhưng hiện giờ thì con cứ về sống ở
trong gia đình của mình. Cố gắng những oai nghi, tế hạnh, Giới luật mà Thầy đã
soạn cho người Sa Di, thì con hãy đọc và cố gắng mình sống cho đúng. Bây giờ
hiện giờ thì con luôn luôn ở trong thất mà lo tu tập, và tập sống trên cái
hạnh.
(01:00:24) Rồi sau một năm con trở về, khi mà
thấy mình trong một năm mà sống đúng được những cái hạnh rồi, thì mình trở về
thì Thầy sẽ truyền cho thọ giới Sa Di. Và nếu thấy chưa sống đúng, còn sai sót,
thì con hãy ở lại trong gia đình của mình, ở trong nhà của mình mà tập nữa. Tập
cho nó đúng, rồi mình mới trở về đây. Để mình coi như là lìa bỏ hết thế gian,
để trở thành một người tu sĩ thật sự trong một cái giáo đoàn của Ni chúng. Như
vậy mới rõ ràng là mình quyết tâm “ly gia cắt ái”. Chứ còn nếu không
thì mình cũng không cắt hết nổi.
Cho nên bây giờ thì con còn sống ở trong
gia đình, để hoàn toàn giúp đỡ cho gia đình mình. Còn những cái gì chưa ổn, để
giải quyết cho nó ổn. Sau khi chừng nào mà ổn xong, và Giới luật, oai nghi, tế
hạnh của mình được nghiêm chỉnh, thì trở về thì Thầy sẽ cho thọ Giới.
Và còn những gì sơ sót trong sự tu tập,
trong Giới hạnh, thì sẽ được sự hướng dẫn và dạy bảo của Thầy hơn nữa. Để rồi
thì mình được trở về, để mà giúp đỡ cho gia đình mình, để cho thấy những cái
hạnh sống của mình, để những người thân của mình họ có hướng về với Phật. Và
đồng thời sau những thời gian tu tập như vậy, thì đến một lúc nào đó thì chúng
ta rời bỏ khỏi gia đình, để trở thành một người tu sĩ, thành một người khất sĩ
đi xin ăn mà thôi, qua cái giáo đoàn bên Ni của các con. Thì trong khi đó thì
coi như là con cố gắng hết mình như vậy, thì mới trở thành người tu sĩ xứng
đáng, là người đệ tử của Phật. Nhớ kỹ chưa? (…)
Tu sinh Diệu Minh: (…) Con kính bạch Thầy!
Hôm nay là ngày vinh dự nhất của con
(…)
Trưởng lão: Đến đây Thầy xin tuyên bố buổi lễ
thế phát cho cô Diệu Minh chấm dứt.
Bây giờ còn có thì giờ, để tiếp tục mấy
con còn có thưa hỏi Thầy gì thêm không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét