138- PHÁ HÔN TRẦM, THÙY MIÊN
(01:02:51) Rồi, con cứ ngồi đó rồi con trình
Thầy là được rồi con.
Tu sinh 1: Kính bạch Thầy, xin Thầy chỉ dạy
cho con pháp môn con tu tập. Thì con tu qua mười năm rồi, mà cũng qua nhiều
thầy thì thầy nào chỉ dạy tùy theo kinh nghiệm của thầy đó, con cũng tin lời
theo. Thì nay con xin trình những pháp con tu để Thầy chỉ dạy lại cho con, con
đi cho nó đúng.
Kính bạch Thầy, đầu tiên là con tu pháp
của ngài Mahasi. Qua thời gian ba năm, sau có ngài Kim Triệu về dạy cho con
pháp Thọ Quán Niệm Xứ, thì con đi được từ năm 2000 đến 2002. Đến 2002 cũng vẫn
ngài Kim Kiệu về, thì ngài dạy là đi theo Niệm Tâm, chứ không có còn đi theo
môn pháp của ngài Mahasi, mà cũng không đi theo cái Thọ Quán Niệm Xứ nữa.
(01:04:29) Thì từ đó đến nay con cứ theo dõi
tâm. Ngài Kim Triệu ngài có dạy là cứ theo dõi tâm, khi nào tâm sanh khởi như
thế nào, thì biết như thế đó. Nếu tâm sanh khởi ác thì để nhìn, coi thử nó sanh
khởi ác. Và nó sanh khởi ác rồi cứ nhìn và nhìn đến khi nó hết. Rồi thì nhìn
tâm khi mà nó sanh khởi bất thiện pháp, thì biết bất thiện pháp. Nếu nó sanh
khởi thiện pháp, thì biết thiện pháp. Thì như vậy con cứ mải theo cái phương
pháp của ngài Kim Triệu chỉ dạy cho con đến nay như vậy.
Con về đây con nghe Ngài giảng, con kiểm
soát qua những cái phần con tu, thì những cái con bị sai lệch là chính con. Có
những cái mà chưa xả bỏ, thì con lại quen đi, con lặng lại con cố chấp. Ngài
dạy cho con “ba giờ buổi sáng thì thức dậy tu, Đi Kinh hành một tiếng, ngồi
một tiếng” con cứ giữ theo cái quy luật đó mà con làm.
Thì con cố chấp vào giờ giấc quá, rồi
đến khi mà con nhìn vào tâm con, con thấy con Đi Kinh hành nó cũng muốn hôn
trầm rồi, thì con lại cứ nghĩ đi theo cái giờ thôi, chứ con không dám bỏ rời
giờ. Vô ngồi thì nó hôn trầm quá mức. Rồi đến khi vô ngồi, hôn trầm nó hết cả
tiếng đồng hồ luôn mà con chẳng biết, hôn trầm nó mơ mơ màng màng đó Thầy. Rồi
khi mà hết rồi, thì con đứng dậy con đi. Con Đi Kinh hành thì con cũng theo dõi
thân, tâm nữa. Đến khi đi mà đúng một tiếng nó cũng qua hôn trầm tiếp. Con cũng
không biết là vì sao con cứ mãi vậy con làm.
Thì cái ngày con về đây con nghe Thầy
chỉ dạy khi mà phá hôn trầm, thì con cũng theo lời của Ngài. Con cũng về đây
đúng một tuần con cố gắng phá hôn trầm theo lời Ngài chỉ dạy, thì con thấy có
phần đỡ nhiều lắm. Nhưng mà nó vẫn chưa hết.
(01:06:34) Và tới bây giờ, chính ngay cái
pháp con bây giờ thì con chỉ biết nhìn tâm. Mà khi tâm sanh khởi như thế nào,
con chưa biết.
Mà trước đây thân con bệnh dữ lắm, mà
con không thể trị bệnh được. Con uống thuốc, đi bác sĩ rồi dữ lắm. Đến bây giờ
cái ngày con về đến đây là con còn đang uống thuốc ở nhà, nhưng con quyết tâm
con đi. Thì con có suy nghĩ nếu vô thường đến, thì không biết là đến với con
trước, hay là đến với Thầy trước.
Mà khi con đợi bệnh bớt con mới đi, thì
nếu mà con không đủ duyên, đủ phước để gặp Thầy thì cả một cuộc đời con quá đau
khổ đi. Vì cũng đã qua nhiều thầy dạy. Rồi nói là ngài Kim Triệu, thì lâu lắm
ngài mới về được mười ngày thôi, hai năm hay hoặc năm rưỡi ngài mới về Việt Nam
được có mười ngày. Phật tử thì quá đông, không làm sao con trình được hết việc
tu hành của con hết. Con thấy vậy, con quyết tâm con ra đi.
Con về đến nay đó, thì hiện giờ con đang
tu là con phá hôn trầm. Khi hôn trầm đến, theo như lời Ngài dạy, là con thực
hành coi như là một người gác cổng thành vậy, cứ ngồi vậy đó. Rồi con Đi Kinh
hành con thấy nó phá hôn trầm, thì con cũng đi tiếp tục. Thì Ngài dạy đi giở
chân sâu, con giở chân sâu. Giở chân sâu hơn, con cũng giở chân sâu hơn. Con làm
như vậy đó mà đến khi nó mỏi người quá, nó mệt thì con lại dưới đất, con ngồi
tựa lưng. Con thở chưa hết hai hơi thở, mà hôn trầm nó đến dập con, con cũng
(…), giúp con cái là con nhìn thấy hôn trầm thì con lại đứng dậy con đi tiếp.
Mà cứ thấy hôn trầm mãi đó Thầy.
Dạ bạch Thầy, Thầy hoan hỉ chỉ dạy cho
con.
(01:08:28) Trưởng lão: Thì
đầu tiên, bây giờ con thấy bị hôn trầm, là con tu pháp gì nữa nó cũng không
được tỉnh táo lắm đâu. Cho nên mình phải tìm cách mình phá hôn trầm.
Phá hôn trầm thì phải có những cái pháp
phá. Chứ không phải là mình muốn phá như thế nào là mình phá được. Vì vậy đầu
tiên, mình thấy mình bị hôn trầm nhiều thì cái giờ giấc mình lui lại. Tu ít
lại, đừng có tu nhiều. Thay vì một buổi ba tiếng thì mình tu hai tiếng thôi.
Cho mình giữ gìn cái giờ giấc cho nghiêm chỉnh mà mình chiến đấu với nó.
Nó còn hôn trầm nữa trong giờ tu thì
nhất định là chết bỏ, chứ nhất định là cũng phải sử dụng những cái phương pháp
đi Kinh hành, mình phá cho được, chứ đừng có để.
Bởi vì mình ngồi, mà có hôn trầm, thùy
miên thì ngồi không tốt đâu, cho nên buộc lòng phải di Kinh hành. Đi Kinh hành
nó có nhiều cách đi, chứ không phải mỗi một cách đi. Cho nên cái cách mà Đi
Kinh hành để phá hôn trầm đó là đúng pháp, bởi vì đó là đi Chánh Niệm Tỉnh Giác
mà, cái tên của nó là Chánh Niệm Tỉnh Giác, để nó làm cho mình đừng bị hôn
trầm. Nhưng mà mình phải thiện xảo, khéo léo trên cái bước đi của mình. Khi bị
hôn trầm, thì mình đừng có đi với một cách đi như người tu sĩ, không có được.
Mình đi vậy nó (…)
Nếu mà phá hôn trầm, thì bây giờ đầu
tiên con bị cái hôn trầm nó nặng, mà từ lâu tới giờ con không biết cách phá,
cho nên nó còn dai dẳng hoài. Phá nó, thì bắt đầu mình phải tập Chánh Niệm Tỉnh
Giác, Thân Hành Niệm. Hai pháp này phải tập cho nó thuần.
Khi mà nó thuần rồi, thì hễ có mặt hôn
trầm khi mình nhiếp tâm, cái buổi mình tu- bảy giờ cho đến chín giờ, thí dụ hai
tiếng đồng hồ- thì mình biết rằng trong cái khoảng giờ nào nó sẽ bị hôn trầm.
Thì trong khi đó biết cái giờ đó sắp đến, thì đừng có để cho nó hôn trầm. Nó còn
tỉnh mình lo mình đi Kinh hành trước đi, thì nó không có lọt hôn trầm vô.
Còn lỡ mình gục rồi, mình phá, nó khó
phá lắm. Cũng như bây giờ con tỉnh, mà con biết chừng lát nữa, mình ngồi yên là
một lát nữa nó vô, cho nên mình không có ngồi, mình đi, mình đi Kinh hành.
Rồi tập những cái pháp Chánh Niệm Tỉnh
Giác hay là Thân Hành Niệm thì mình cứ liên tục, mình đừng có tập cái pháp
khác. Khi nào tỉnh, như tụi con bây giờ mà tỉnh đó, thì con chỉ tập Định Niệm
Hơi Thở và tất cả những pháp khác là đi Kinh hành mà thôi.
Định Niệm Hơi Thở nó có những cái đề
mục, mình phải nhiếp tâm, an trú trong hơi thở, rồi mình phải dẫn tâm mình, cho
thân của mình và tâm mình nó được an tịnh. Con hiểu không, mình phải tập những
cái đó.
(01:10:44) Rồi mình dẫn tâm bằng hơi thở thì mình
định tĩnh. Nó định tĩnh, nó tỉnh, nó không có buồn ngủ. Thì cái đó là cái lối
dẫn tâm, phải tập. Khi nào nó tỉnh táo thì tập.
Mà khi nào nó biết rằng cái giờ đó nó sẽ
buồn ngủ, thì con hoàn toàn lại ôm Chánh Niệm Tỉnh Giác và Thân Hành Niệm mà
tập thôi.
Thì nó có những cái pháp. Mà phải tập
luyện cho nó quen những cái hành động đó đi. Do đó khi nó chưa có, mà mình đã
tập cái pháp đó, thì qua khỏi cái giờ đó nó không buồn ngủ nữa, nó hết buồn ngủ
rồi.
Mà nó qua cái giờ buồn ngủ đó rồi, thì
nó tỉnh, thì mình lấy cái pháp khác mình tu. Chứ mình không có đi Kinh hành
nữa, mà mình cũng không có tập Thân Hành Niệm nữa, mà mình tu cái pháp khác.
Thí dụ như qua cái giờ đó mà tỉnh rồi,
mình mới đặt cái niệm mình tu Định Vô Lậu. Là vì mình thấy cái tâm của mình bây
giờ nó còn ham ăn, thì mình đặt cái niệm vô lậu bằng cái: “Thực phẩm bất
tịnh”, để cho mình nhàm chán nó.
Bây giờ mình thấy cái tâm mình nó đang
có những cái dục, cái ham muốn gì, thì mình phải đặt cái niệm ham muốn đó – nó
ham muốn cái dục gì, thì lấy cái dục đó đặt thành cái niệm – để quán cái dục đó
nó vô thường, nó khổ như thế nào. Để làm cho nó nhàm chán cái dục đó thì nó yểm
ly được, nó không tham đắm, con hiểu không?
Đó là mình phải biết mình, mình đang bị
cái gì. Bây giờ cái tâm của con nó đang bị hôn trầm, thùy miên, thì con phải
dùng cái pháp gì để đối trị nó.
Đạo Phật nó phải vậy. Chứ không phải là
cứ ngồi nhìn nó, hay hoặc là thế nào, mà nó hết được. Cũng như con ngồi con
buồn ngủ, nó ngủ. Nó không có thể nào nó tỉnh lại được. Mà chỉ có mình động
thân mình đi tới đi lui, mình chịu khó, mình đừng có lười biếng, thì nó sẽ
được. Mà nó có những phương pháp phá. Mình đi, cách thức đi phá hôn trầm khác,
mà cách thức đi với cái tâm tỉnh giác khác. Rồi cách thức mà đi Thân Hành Niệm,
dùng những tác ý liên tục trên cái hành động của nó để phá cái hôn trầm.
Đây là thầy Chơn Thành ngồi gần bên đây.
Thầy là người mà rất là khổ đau với cái sự hôn trầm, thùy miên. Mà hôm nay thầy
phá sạch, không còn nữa. Thì các con biết, nó phải có một thời gian tu tập để
mà đối trị với cái bệnh đó. Cũng như con bị hôn trầm, thùy miên nặng, là con
đang bị cái nghiệp nó nặng. Vì vậy mình phải tập trung dồn hết sức lực mình vào
cái chỗ đó để phá. Mình phá sạch rồi thì nó chẳng có gì hết.
(01:12:50) Nó có pháp, chứ đừng có tìm cách
này, cách kia. Cũng như Thầy đã nhắc đó, như bị hôn trầm, thùy miên mà đi tắm,
rồi mình đánh một đường võ, đánh một đường quyền hay hoặc là tập một đường giẫm
chân nào đó cho nó tỉnh, thì nó sai pháp Phật.
Ngay tại đó mình dùng cái câu tác ý: “Với
tâm định tĩnh, tôi biết tôi hít vô. Với tâm định tĩnh, tôi biết tôi thở ra”.
Bây giờ nó không định tĩnh, nó buồn ngủ rồi, mình cứ nhắc nó. Lấy cái pháp đó
mà đối trị nó thì cái pháp đó thành cái lực cho con, con hiểu không? Đã luyện
được, đủ được thành cái nghiệp, trở thành cái lực để cho mình sử dụng sau này.
Còn con đi ra tắm, cái lực tắm làm sao
có, con hiểu không? Cho nên nó sai pháp rồi, nó mất rồi. Thay vì có cái này
mình mới có được cái lực. Mà có cái này nhưng lại không chịu tu cái pháp để cho
nó có cái lực. Mà cái lực này không những dẹp được cái thùy miên, hôn trầm, mà
nó còn dẹp cả những cái khác được, cái mục đích của nó mà. Cái pháp của Phật nó
như vậy, mà nó không phí thời gian con?
Tu sinh 1: Kính bạch Thầy, bây giờ con cũng (…)
có làm sao không Thầy?
Trưởng lão: Thực sự ra thì con nên đi ở trong
một cái (…) Thì trong khi con đi phá hôn trầm thùy miên, nó không còn phải đi
một cách nhẹ nhàng, một cách uyển chuyển như cái hạnh của một người tu nữa. Mà
tôi đang bị một cái bệnh, bệnh tim, cho nên là tôi phải sử dụng cái lực đi như
thế nào, để mà phá nó. Cho nên khi đi mà nện cái chân mạnh để làm động nó, để
cho nó khỏi buồn ngủ.
(01:14:41) Mà tốt hơn hết là con tập cái pháp
Thân Hành Niệm. Để mình tu mình tác ý trên từng cái hành động của mình, thì nó
dễ phá lắm. Con ôm, con tập cái pháp Thân Hành Niệm thì nó rất hay, thì nó sẽ
phá được. Mới đầu còn chưa quen thì nó cũng khó. Nhưng chịu khó mình luyện một
thời gian sau, thì cái pháp Thân Hành Niệm nó có cái nội lực nó sẽ phá, nó làm
cho mình không buồn ngủ được nữa.
Con phải tập cái pháp Chánh Niệm Tỉnh
Giác hay là Thân Hành Niệm, ít ra cũng phải một, hai tháng, rồi mới đánh được
cái hôn trầm, thùy miên.
Chứ không phải thôi ngay bây giờ nghe
nói vậy con ra dẹp hôn trầm, thùy miên liền thì không có được. Mà phải tập
luyện cho nó thuần thục trong một tháng. Sau khi con áp dụng vô thì con sẽ thấy
được cái lực. Nó sẽ có cái lực.
Mọi pháp đều phải tập thuần, rồi mới đối
trị được cái chướng lực của nó. Mà chưa có tập thuần, thì mình đối trị không có
được. Cũng như mới tu thì làm sao con: “An tịnh thân hành…” mà
nó an tịnh được cái thân con khi bệnh đau? Cho nên con phải tập một thời gian
cho nó nhuần những cái pháp này. Rồi sau khi nó thuần rồi thì thân con có bệnh,
con tác ý là nó đối trị. Cho nên phải tập.
Cho nên người ta có thời gian tập rồi
người ta có đối trị nó mới được. Còn mình chưa có tập mà mình nghe nói vậy, về
mình cũng tác ý, mình cũng vậy, cũng làm: “An tịnh thân hành…”, “An
tịnh tâm hành…”. Nhưng mà cuối cùng thì mình chưa có tập, cho nên nó chưa
có đủ cái nội lực. Phải tập rồi nó mới có nội lực. Thí dụ như con tập một tháng
chưa có, thì hai tháng. Hai tháng chưa có, thì ba tháng, sáu tháng, bảy tháng…
con sẽ có, thì khi mà con nhắc: “An tịnh…”, nó an tịnh liền.
Rồi con nhắc, bỏ hôn trầm, thùy miên,
thì con ôm, con tác ý nó hết liền, nó không còn buồn ngủ nữa liền. Nhưng mà
phải tập luyện. Phải tập luyện cho cái pháp có cái hiệu quả, có kết quả đã, thì
nó mới có hành tựu được. Chứ không phải là mình vô mình nghe nói pháp, cái mình
vô mình phá ngay cái hôn trầm, thùy miên không được.
(01:16:37) Mình tập có thời gian cho nó nhuần
nhuyễn, cho nó trở thành một cái cỗ xe. Để rồi cho cái cỗ xe chạy là tất cả
những cái chướng ngại vật là nó phá nát hết, không còn nữa. Còn mình chưa có
xe, lúc mà tập như vậy, cái hành động của mình nó nhức nhối nó gom lại. Mà lúc
hôn trầm mà lại nhức nhối nữa thì nó chết, nên không được. Mình phải tập cho nó
thuần.
Bây giờ ráng tập. Thí dụ như ở đây thì
Thầy chỉ cái pháp nào phá hôn trầm, thùy miên. Cái pháp nào phá cái gì, cái gì,
nó rõ ràng lắm. Đó như con thấy bình thường cái hơi thở nè, cái pháp mà phá cái
ác pháp trên thân là bệnh đau thì có: “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít
vô…”. Còn cái pháp mà phá cái tâm trạo cử, hoặc tâm sân si, thì: “An
tịnh tâm hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh tâm hành, tôi biết tôi thở ra”.
Đó là cái pháp để phá cái đối tượng đó, con hiểu không. Cho nên mình phải học,
phải tu, mới phá được cho mình. Chứ không mình vô, mình tu mà không có pháp,
thì biết đâu mình đẩy lui?
Cho nên con nghe ở trong Tứ Niệm Xứ nói:
“Trên thân quán thân để khắc phục tham ưu”. Nói cái lời nói đó, nhưng
cái pháp nào mà khắc phục được tham ưu khi mà thân nó bị bệnh? Cho nên nói Tứ
Niệm Xứ thì người ta nói vậy, nhưng mà khi tu người ta có pháp để đẩy lui nó
mà. Thì như vậy gọi là tu Tứ Niệm Xứ. “Trên tâm quán tâm…” thì sau đó
mình có cái pháp để khắc phục được cái tâm tham ưu của nó, không còn ưu phiền,
không còn khổ đau trên đó nữa. Đó mình có cái phương pháp.
Cho nên nếu mà chúng ta không tu tập
những cái pháp này thuần thục, làm sao chúng ta khắc phục được tham ưu trên Tứ
Niệm Xứ được? Đó làm sao mà khắc phục được nó.
Cho nên bây giờ, coi như hồi nào tới giờ
pháp tu đều dạy con, nó cũng không phải là không lợi ích, nó cũng biết cách
rồi. Nhưng bây giờ phải áp dụng cái đúng cách. Đúng cách để cho chúng ta đẩy
lui được cái giặc sanh tử này, (…) có phải không?
Tu sinh 1: (…)
(01:18:38) Trưởng lão: Họ
không bao giờ tu chứng. Người ta sống đúng phạm hạnh thì mới tu chứng.
Cho nên Thầy nói chiếc áo của người cư
sĩ, mặc dù người ta không cạo tóc nhưng người ta phải sống đúng Phạm hạnh thì
người ta cũng vẫn tu chứng, chứ không phải không. Nhưng mà người cư sĩ thì nó
khó, nó khó là tại vì cái gia duyên người ta nó khác.
Còn mình là người cạo tóc xuất gia rồi,
thì mình phải có một cái hiếu. Lần lượt mình phải giải quyết hết được những cái
góc độ của gia đình của mình, để cho mình hoàn toàn mình “ly gia cắt ái”,
thì nó mới thực hiện được: vừa là cái tướng của người tu sĩ, mà vừa là cái hạnh
của người tu sĩ, mà cũng vừa nói lên được cái tâm của người tu sĩ nữa.
Cho nên vì vậy mà các con nên nhớ rằng
trong cái sự tu tập, phải lần lượt tu tập, chứ không thể nào một ngày, một giờ
được. Cho nên tập thử xem nó như thế nào.
Thì sau khi tập ví dụ như bây giờ Diệu
Minh về tập thử cái ăn uống như vậy. Rồi sau đó Thầy còn coi cái ăn uống có
đúng hay không chứ đâu phải…(01:19:35)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét