136- OAI NGHI TẾ HẠNH
(39:51) Cố gắng! Khi mà cạo tóc rồi thì: “Ngày
một bữa. Không nên ăn phi thời. Nhất định chết bỏ”. Ngày nào con cũng thọ
trai trong một cái bát. Mặc dù là con không có đổ thực phẩm vào ở trong một cái
bát, mà con trộn lẫn lại ăn, con cũng để cơm, đồ ăn bỏ dần trong bát, rồi con
cũng dùng cái muỗng mà múc ăn. Rất là nhẹ nhàng. Phải tập. Phải tập ăn, nó mới
được.
(40:22) Không khéo không tập ăn trong bát,
thì con sẽ không ăn được. Là vì bây giờ thì chúng ta tập, nhưng ngày mai chúng
ta trở thành một tu sĩ thật sự ôm bát đi xin, ăn trong bát, không có bàn, đĩa,
không có chén, bát nhiều, không có đũa, dĩa. Mà chỉ có cái muỗng múc ăn mà
thôi, chứ không có nhiều. Ngày xưa thì đức Phật dùng tay bốc. Chúng ta mới thấy
là một đời sống của người tu sĩ đặc biệt là cái hạnh.
Hạnh ăn, rồi hạnh ngủ. Khi nằm ngủ, thì
mấy con nhớ rằng không có nằm ngửa, nằm sấp, mà chỉ có nằm kiết tường, nằm
nghiêng thôi. Hễ nếu nằm nghiêng bên đây mỏi, thì con nghiêng qua bên kia nằm.
Chứ đừng có nằm ngửa, hoặc là nằm sấp, không có được. Và nằm đừng có nằm mà hai
chân gác lên trên như người đời. Chúng ta nằm thì cứ nằm nghiêng bên tay phải,
hoặc là bên tay trái, nằm nghiêng hai chân chồng lên. Đó là những cái oai nghi
của người tu sĩ. Để không khéo, mình nằm như vậy thì sai.
Người tu sĩ không được nằm võng, vì nằm
võng cái thân của mình bị cái võng lúc lắc. Mà nằm võng thì các con nằm nghiêng
không có được đâu. Thường thường nằm võng là nằm ngửa, mà cái oai nghi của
người tu sĩ không có cho phép. Cho nên những tu sĩ mà nằm ngửa, thì không có
được. Cho nên vì vậy người tu sĩ mà nằm võng, thì sai cái hạnh của người tu
rồi, không có đúng cái phạm hạnh. Cái võng nó có cái tiện lợi, là chúng ta
giăng chỗ nào đó chúng ta nằm cũng được hết. Nhưng mà không tốt, nó không đúng
cái oai nghi. Tránh nằm võng. Mà ở trong các chùa Đại Thừa, thường thường là
các sư, các thầy hay treo võng nằm, để lúc lắc. Đó là cái cách thức chạy theo
cái dục của thế gian.
Chúng ta sống (…) Cho nên khi mà chúng
ta có một cái ghế xếp mà chúng ta nằm, ngồi ở trên ghế xếp thì chúng ta ngồi
dựa lưng thì được. Nhưng khi mà trải nó nằm ra, chúng ta nên nghiêng mình (…)
Đó là những oai nghi. Phải tập rồi nó quen. Còn nếu mình không tập, thì nó
không quen. Chứ tập rồi nó quen. Các con sẽ nằm nghiêng kiết tường thì rất tốt,
rất đẹp, và rất kín đáo. Đó là cái nằm.
(42:27) Còn cái đi, thì mấy con đi theo
Chánh Niệm Tỉnh Giác. Đi thư giãn nhưng mà đi chậm chạp, đừng có vội vàng. Đi
để mà tập trung trong từng bước đi của mình, đi để mà tỉnh thức ở trên thân
hành của mình, thì không được đi vội, đi lật đật. Đó là những cái hành động đi.
Còn khi đứng lại, thì chúng ta cũng phải
biết cái nơi đứng lại. “Không được đứng trước cửa người, dưới nhà người.
Không được đứng chỗ nơi thanh vắng, mà cũng không được đứng nơi đông đảo”.
Những chỗ mà đông đảo, thì chúng ta đừng có đứng cái nơi chỗ đó. Mà cũng không
được đứng chỗ nơi thanh vắng, vì chỗ thanh vắng không biết nó lỡ có trộm, cướp,
hay này kia người ta sẽ rình cái nơi thanh vắng.
Hoặc là có người khác, nhất là nữ một
mình mình, mà đứng chỗ thanh vắng, lỡ có một người nào đó người ta làm những
điều sai quấy thì mình làm sao? Tức là cái thân người nữ rất khổ. Cho nên khi
đó, thường thường là mấy con khi mà xuất gia rồi, thì mấy con đừng có đi một
mình, mà phải ít nhất có hai người, có gì thì còn bảo vệ với nhau.
Cho nên trong thời đức Phật đó, thì Tăng
đoàn nam ở chỗ nào, thì cách đó thì Tăng đoàn nữ sẽ ở gần đó chứ không có được
ở xa. Nhưng mà ở riêng, chứ không có được ở chung. Nhưng mà Tăng đoàn của chư
Tăng thì ở cách xa với Tăng đoàn của nữ. Để có sự bảo vệ cho nhau. Chứ nếu mà
mấy con ở riêng rẽ, thì người đời nó sẽ hiếp đáp mấy con. Cho nên do như vậy,
mà trong thời đức Phật khi mà cho người nữ xuất gia thì đức Phật đã dạy cho chúng
ta biết những cái điều này, để bảo vệ cho giới nữ. Rất là khổ. Bởi vậy, nó
không có đơn giản. Nó rất khó chứ không phải dễ.
(44:22) Đó là những bộ Giới để dạy Phạm
hạnh cho mấy con chứ không có gì hết, mà Thầy làm chưa có xong. Cho nên bây giờ
mấy con ham xuất gia sớm, thì phải cố gắng nghe lời Thầy dạy những cái oai
nghi, tế hạnh như vậy.
Và đồng thời con đọc lại một trăm giới
chúng học mà Thầy đã dạy trong bộ Giới Đức Làm Người. Thì con đọc lại một trăm
oai nghi đó, để mình thấy những cái oai nghi. Để mình giữ được cái nào, thì
mình cố gắng mình giữ. Còn cái nào nữa, thì lần lượt những cái lớp Thầy sẽ mở
cho số tu sĩ mà được về bên Thầy - là tu sĩ đó, có những lớp học oai nghi, tế
hạnh. Tức là học Giới luật đó. Thì chắc chắn là Thầy sẽ phải đảm nhận những cái
lớp đó để dạy cho số đệ tử xuất gia của mình, trong đó có nam và có nữ. Chứ từ
lâu tới giờ Thầy chỉ nhận dạy cho mấy con tu, chứ đâu có dạy Giới luật. Nhưng
mà chính dạy tu, tức là dạy Giới hành. Giới hành tức là cái pháp tu.
Cho nên vì vậy mà nhớ những lời Thầy
giảng dạy hôm nay, để giữ gìn những oai nghi, tế hạnh: cách thức nằm, cách thức
đi, cách thức ngồi.
Ngồi, nhất là người nữ, không nên ngồi
chồm hổm. Ngồi thì phải ngồi xếp bằng, hoặc ngồi ở trên một cái ghế, đừng có
ngồi chồm hổm. Cách thức của người tu sĩ không được ngồi chồm hổm. Cho nên khi
mà chúng ta tu pháp Thân Hành Niệm, thì chúng ta mượn cái thế ngồi chồm hổm để
chúng ta đứng dậy mà thôi. Chứ không phải là chúng ta ngồi chơi mà ngồi chồm
hổm. Cho nên mấy con nhớ kỹ trong cái vấn đề oai nghi mà ngồi như vậy.
Mà ngồi trên một cái ghế mà tréo chân,
bắt chân, gác đầu gối chân này gác lên đầu gối chân kia, thì không được. Mấy
con ngồi như vậy không có được. Cho nên chúng ta không, người nam cũng vậy, mà
người nữ cũng vậy. Chứ không phải là nữ không cho ngồi, mà nam cho ngồi. Người
nào cũng vậy, ngồi cứ thả chân xuống vầy. Chúng ta để hai cái bàn chân tréo
vậy, là để giữ cái thân mình kín đáo, chứ không phải. Còn khi mà hai cái chân
này nó gác lên cái đầu gối chân này kia, kêu là ngồi chữ ngũ đó, thì là ngồi
như vậy không có được mấy con. Cho nên chúng ta tránh. Ngồi chồm hổm không
được, ngồi hai chân gác lên nhau không được. Đó là tránh được cái điều kiện
ngồi.
(46:36) Ngồi trên ghế, bình thường ngồi
dựa lưng như thế này. Đó, ngồi vậy thì được. Nhưng khi mà ngả lưng nằm trên ghế
thì nghiêng qua các con, đừng có nằm ngửa. Đó nhớ cái cách thức nằm. Mà nằm ngủ
trên giường cũng vậy.
Mà sau này các con thọ giới rồi, thì các
con sẽ có một miếng vải làm cái tọa cụ, xếp lại thì ngồi, mà trải ra thì làm
cái tấm vải trải ngủ. Nghĩa là mình đi đâu, đi đến bất kỳ chỗ nào thì các vật
dụng cũng có những cái điều kiện thuận tiện để cho mình ngủ. Lấy tay thì làm
gối, không có mang gối theo. Nghĩa là lấy cái tay co lại làm gối mà nằm. Còn
cái tấm tọa cụ là nó trở thành cái tấm trải giường cho mình nằm. Và đồng thời
nó xếp lại vuông, thì nó trở thành tọa cụ để mình ngồi thiền. Đó là cái cách
thức của người tu sĩ.
Và đồng thời, người nữ thì như mấy con
mà xuất gia thì có hai bộ đồ ngắn và một cái y thượng. Còn hoàn toàn không được
thừa hơn. Bởi vì người phụ nữ thì như vậy, còn người nam thì người ta chỉ có
một bộ đồ mà thôi, với một cái y thượng người ta thôi. Đó là “ba y một bát”.
Còn mấy con bên nữ thì mấy con được hai bộ đồ. Là tại vì mấy con nó khác người
nam, cho nên nó phải có hai bộ đồ để bộ này giặt, bộ kia thay.
Còn người nam thì người ta có thể giặt
cái y hạ và y trung, thì người ta có y thượng. Còn mấy con có y thượng, nhưng
mà sự thật ra thì y thượng của mấy con để giữ gìn cái tướng phước điền, hơn là
lấy cái y thượng mà che thân của mấy con. Vì vậy mà mấy con phải có cái bộ đồ
mặc kín đáo hơn, đó là hai bộ đồ, thì như vậy nó mới được. Cho nên trong những
cái oai nghi, cái cuộc sống của người tu sĩ, phải chuẩn bị cho họ hẳn hoi, để
đời sống họ nó vừa đủ, nó không thừa, nó mới là giải thoát.
(48:41) Những cái điều mà Thầy nói như vậy
lần lượt thí dụ con tập, chứ không phải ngay bây giờ. Ngay bây giờ là làm cái
lễ thế phát mà thôi. Sau đó học Giới luật, sống cho đúng Giới luật. Rồi lần
lượt Thầy sẽ truyền, từ tập giới Sa Di cho đến Thức xoa, cho đến Tỳ kheo ni,
tất cả những Giới luật này đều được học, và được sống – Sống cho rất đúng,
không còn sai phạm nữa.
Và các con nhớ rằng khi mình sống đúng
Giới luật, là tâm mình mới ly dục lần mới hết được. Nghĩa là “ly dục ly ác
pháp” lần mới hết. Bởi vì Giới luật là cái pháp vô lậu. Vì vậy mà
mình tập sống cho đến khi mà mình trọn vẹn không còn vi phạm Giới luật, là cái
tâm “ly dục, ly ác pháp” nó gần xong rồi.
Cho nên chúng ta muốn sống như vậy, thì
một bên là chúng ta có pháp hành, tức là Giới hành làm cho cái tâm nó giữ gìn
Giới luật càng ngày càng nghiêm chỉnh hơn. Cho đến khi mà Thầy gọi các
con: “Thiện lai Tỳ kheo”, thì lúc bấy giờ các con đã trở thành
những bậc A La Hán vô lậu hoàn toàn. Đó là mới đúng nghĩa của người tu sĩ của
đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét