128- THẦY HƯỚNG DẪN TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NGOẠI
(36:07) Bây giờ mấy con sẽ tu tập hơi thở
kiểu này, tức là tu thân hành ngoại. Thầy sẽ dạy cho cái pháp này cuối cùng để
cho mấy con về tập luyện rất dễ và đẩy lui bệnh của mình rất dễ. Mấy con lớn
tuổi rồi, khi bị mệt này kia thì mấy con không thể dùng hơi thở được nữa. Thì
mấy con dùng cánh tay đưa ra tức là hơi thở ra, đưa vô tức là hơi thở vô. “Đưa
ra tôi biết tôi đưa ra”, phải không? “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa
tay vô”, phải không? “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra,
an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô”, phải không?
Rồi khi mà các con bị bệnh, thọ là vô
thường, cái đầu các con nhức, các con bảo: “Thọ là vô thường, cái đầu
nhức phải đi đi không được ở đây”, Thì các con mới nhắc: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra”, thì các con dùng cái tưởng
mấy con thấy như cái đầu bị bệnh theo cánh tay đi ra. Nhưng mà: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô”. Thì con đừng tưởng gì hết,
đưa tay vô theo sự an tịnh của thân con. Đưa tay ra thì con dùng cái tưởng của
con, con nghĩ cái bệnh theo cánh tay của con mà đi ra. Và như vậy chỉ trong
vòng 5 phút, 10 phút là cái bệnh nhức đầu, hay cái bệnh nào trong thân con nó
sẽ giảm đi, nó sẽ hết.
Còn khi nào mà nó bị đau quá, tâm con
dao động thì con niệm Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Phật chứng minh cho
con. Con sẽ quyết định, con sẽ bền chí tin theo Phật và kêu gọi tên Thầy: “Thầy
ơi cứu con, con đang gặp cái bệnh khó khăn, nó đau nhức con quá, con chịu không
có nổi nữa”. Thì lúc bấy giờ con kêu tên Phật, con gọi Phật, con kêu tên
Thầy.
Rồi các con nhất định đã có Phật, đã có
Thầy hỗ trợ, nhất định không sợ cái bệnh này. “Ngồi thẳng lưng lên”,
mình tác ý như vậy để rồi mình ngồi thẳng lưng lên. Rồi bắt đầu các con đưa tay
ra “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra”. Rồi các con
tác ý, các con thấy như cái bệnh mình theo cánh tay ra. “An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay vô” các con đưa vô. “An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay ra” tay này, rồi tay này, rồi tay này. Các
con làm chừng hơi 2, 3 vòng, 5, 10 vòng. Hay hoặc là 1 phút, 2 phút, 5 phút, 10
phút thì cái bệnh các con hết, xả ra đi nghỉ không còn đau nữa.
(38:11) Đó là cái để đối trị bệnh. Tâm các
con có phiền não cái gì, các con cũng sử dụng cái cánh tay đưa ra, đưa vô. Các
con cũng ngồi kiết già hẳn hòi, đưa ra, đưa vô. Nó sẽ cứu mấy con khỏi những
cái đau khổ của thân và của tâm mấy con, nhớ chưa? Đây là cái pháp hơi thở. Mà
những cái đề mục của hơi thở mà Thầy chuyển nó qua thành cái thân hành ngoại
của mấy con. Đưa ra thì đó là hơi thở ra, mà đưa vào thì hơi thở vào, các con
hiểu chưa?
Mình thay đổi cái thân hành ngoại thành
cái thân hành nội. Vì thân hành nội mấy con không được gần Thầy thì đừng nên
tu. Vì gần Thầy, Thầy có cái việc sự gì sai, Thầy chỉnh lại cái hơi thở của các
con nó sẽ theo đúng cái đặc tướng, mà mấy con tu không có lạc, lầm nữa. Chứ còn
không khéo nó sẽ rối loạn hơi thở, thì nó nguy hiểm cho mấy con. Khi ở xa mà
Thầy đâu ở trên Tây Ninh, thì tới chừng mà Thầy hay được là mấy con ở ngoài này
đã tiêu tùng rồi còn gì, thành bệnh mất, các con hiểu không?Cho nên các con
khoan tu hơi thở.
Khi nào có dịp được gần Thầy trong một
tuần lễ, một tháng, hai tháng, Thầy sẽ dạy cho mấy con về hơi thở. Còn không
được gần Thầy thì mấy con cứ dùng cánh tay mà thôi, các con hiểu không? Cánh
tay mấy con đưa ra, đưa vô nó mỏi tay mấy con, chứ nó không có đau cái phổi hay
hoặc là đau cái hô hấp của mấy con. Đau tim, đau gan gì trong này, nó không có
đau đâu. Bởi vì ở ngoài này(thân hành ngoại) nó không sao. Còn cái hơi thở các
con thở chứ nó vận dụng ở trong đó. Nó làm cho tim, gan, phèo phổi con, nó theo
cái hơi thở con dài, ngắn hay hoặc là rối loạn, nó cũng sẽ bị rối loạn đó. Nhớ
chưa, nó cũng phải như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét