129- LỜI DẶN DÒ KHUYÊN NHỦ CỦA THẦY VỚI PHẬT TỬ
(39:28) Đó là những pháp Thầy dạy, mấy con
nhớ về tập nha. Cái gì mà Thầy dạy thì mấy con tu tập, nó sẽ được những kết quả
tốt cho mấy con. Nhớ sống thì xả tâm, luôn luôn lúc nào, mọi cái đều thấy nhân
quả cho Thầy, thì mấy con sẽ được xả tâm tốt, tâm mấy con được an ổn. Rồi! Bây
giờ xong rồi mấy con về tu tập! Chỉ còn có mấy con tập thôi, còn Thầy đã dạy
rồi đó. Được thì mấy con sẽ không phụ lòng Thầy, mà không được thì mấy con phải
hỏi lại Thầy. Thầy sẽ cố gắng Thầy dạy cho mấy con. Mấy con sẽ kết quả, đem lại
cái đời sống của mấy con thanh thản, an lạc, vô sự. Mấy con sẽ được hoàn toàn
giải thoát. Không còn sợ bệnh đau, không còn sợ một cái ác pháp làm cho các con
phiền não. Trước cảnh nghèo đói mấy con cũng không có sợ nữa. Trước cảnh giàu
sang mấy con cũng không có lo ăn cướp, ăn trộm gì hết. Mấy con không sợ gì hết.
Đó là cái pháp của Phật để giúp cho mấy
con đem lại cái đời sống giải thoát, bình an cho mấy con suốt trong cái từ lúc
mà gặp Thầy cho đến khi mấy con chết. Mấy con nhớ kỹ, hành đúng kỹ thì như vậy
mới không phụ lòng Thầy. Thầy thương mấy con, Thầy chỉ ban cho mấy con như vậy
thôi. Còn các cụ già, Thầy sẽ gửi những bức tâm thư. Bức tâm thư tức là tâm sự
với mấy con để giúp mấy con. Tuổi mấy con còn không bao lâu nữa rồi, còn ngắn
lắm mấy con!
Mấy con cứ nghĩ, bây giờ mấy con còn
thấy sống, chứ 3, 4 năm, 10 năm nữa là cao lắm, mấy con cũng ra người thiên cổ
rồi mấy con. Thầy biết mấy con không còn lâu nữa đâu. Cái tuổi trẻ như mấy con
thì nó còn dài, nhưng mà không có nghĩa là nó vô thường nó không đến. Nhưng mà
tuổi già đã hiện tượng tóc bạc, mặt nhăn, sự yếu đuối nó hiện ra rõ rồi. Nó báo
cho chúng ta biết không còn lâu nữa.
Đó là cái hiện tượng của mấy con lớn
tuổi. Vì vậy mà mấy con ngay từ bây giờ, tất cả những cái việc gì đó, mấy con
giao cho con cháu nó làm đi. Đừng có làm phụ nó, rồi mấy con cũng chết, rồi mấy
con cũng không có phụ nó được đâu. Thường thường già như thế này, nó thấy còn
khỏe, nó coi, “mẹ coi dùm con giùm con”. Trời đất ơi! Nó để cho
bà già coi dùm con nó. Tới chừng bả chết rồi thì bả cũng tiêu ma luôn. Tốt
hơn: “Thôi bây giờ tao già rồi tao còn có chút ít ngày tháng, thôi để
cho tao tu đi, còn tụi bay ráng mà chăm sóc mấy đứa nhỏ. Chứ bây để tao coi nó
thì chắc chắn là tao, cuộc đời tao chắc hết”. Phải không?
Cho nên vì vậy mấy con giao lại con cái
đi. “Tao giờ coi chừng nhà được, nhưng mà tụi bây cứ đi làm đi. Tao
(coi) chừng nhà yên tịnh, tao ngồi đây tao tu. Tao coi chừng nhà, ăn trộm, cướp
vô thì tao la được, chứ nhưng mà bắt tao coi mấy đứa nhỏ này chắc là tao chết.
Lát là nó đòi ăn, lát nó đòi uống, lát nó đòi dẫn đi chơi, hoặc này kia nó
khóc. Tao dỗ nó chắc là tao không có yên tâm”. Thấy không? Các con nhớ vậy
đi, thì mấy con sẽ theo Thầy mấy con sẽ tu được, mấy con sẽ an trú được.
À, đến đây Thầy xin chấm dứt mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét