120- NHỮNG LƯU Ý KHI QUÁN THỰC PHẨM BẤT TỊNH
(10:04) Cho nên nó không phải đâu, mà
chính bây giờ Thầy quán thực phẩm bất tịnh, Thầy ăn ngày một bữa rất dễ, không
bị ức chế. Bởi vì Thầy sợ nó quá, hễ nghĩ đến thực phẩm mà nó thiu là Thầy bắt
ớn, hết muốn ăn. Đó là những cái kết quả của sự tu tập thực tế. Nhưng Thầy
không quán quá sức, Thầy quán mà tới cái độ mà nó bốc lên cái mùi thối. Nghĩa
là bây giờ không có cái món ăn ở đây, mà Thầy quán nó bốc lên cái mùi mà thiu,
thì cái tưởng mà kêu là cái hương tưởng, nó xuất hiện ra. Rồi cái không có cái
món ăn thiu đây mà nó hiện ra cái hình ảnh, cái dĩa món ăn thiu, thúi, mốc meo.
Nó hiện ra rất rõ như là cái dĩa đó để trước mặt. Đó là đã thấm nhuần được quán
thực phẩm bất tịnh qua cái tưởng rồi.
Nhưng mà Thầy quán đến mức độ này chắc
là Thầy sắp chết, Thầy ăn không nổi. Không có lúc nào, Thầy cứ hễ nhìn đồ ăn là
nó bắt đầu nó thấy nó thiu à. Mặt dù không có cái gì, cái chén cơm Thầy nó
không thiu mà Thầy thấy nó mốc meo hết. Nó tự nó, cái tưởng nó thực hiện ra,
Thầy hết dám ăn, Thầy sẽ chết đó con. Cho nên Thầy quán đến cái chỗ nó nhàm
chán thôi, Thầy dừng lại, chứ không dám quán tới sâu đâu, quán tới đó là sợ lắm
đó mấy con. Các con nghe người ta quán xương trắng không? Khi một người đi
ngang mà người ta tưởng xương trắng, thấy cái người đi đó là bộ xương đi mấy
con. Ghê gớm lắm! Sợ lắm đó.
Cho nên trong cái vấn đề mà tu tập của
đạo Phật, là phải có một một người tu chứng hướng dẫn. Chứ Thầy dạy mấy con
quán thực phẩm bất tịnh. Mấy con quán riết, bắt đầu cái tưởng của mấy con thực
hiện ra được rồi. Chừng đó mấy con hết muốn ăn rồi, thì ít hôm cái cơ thể của
các con còn uống nước sống. Nếu không thì bắt đầu nó còn như cái que tăm, đi
cái gió nó tấp, nó muốn té và vì vậy mấy con sống không bao lâu đâu. Mượn cái
thân này để tu tập, cho nên chúng ta phải quán tới cái mức độ đó thôi. Đừng có
còn tham ăn nữa mà thôi, đừng có chạy theo dục nữa thôi, thì dừng lại không tu
nữa. Để chúng ta mượn cái thân còn ăn được bữa sống rồi thì chúng ta mượn cái
thân này tiếp tục tu, tu đến giải thoát.
Bởi vì còn cái thân là còn ý thức, còn
dùng phương pháp tác ý. Mà khi mà tác ý, nó thành một cái nghiệp không tham,
sân, si, tức là cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Khi mà nó toàn thiện
nó hiện ra rồi thì cái tham, sân, si; cái nghiệp mà tham, sân, si; cái nghiệp
mà tái sanh luân hồi này nó sẽ chấm dứt rồi. Thì lúc bấy giờ, chúng ta có đủ thần
lực muốn sống là sống, muốn chết là chết, muốn nhập định nào là nhập định nấy.
Đó là cái lực thanh tịnh của thân tâm chúng ta do ly tham, sân, si mà có. Mà
muốn ly tham, sân, si thì phải tu Tứ Niệm Xứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét