118- QUÁN THÂN TÂM VÔ NGÃ
(6:16) Rồi cái thân của mấy con, mấy con
thấy sao nó hay giận hờn, thì mấy con quán cái thân nó, quán thân vô ngã, thân
này không phải là ta, là của ta, là bản ngã của ta. Các con tư duy suy nghĩ,
tại sao nó của ta mà tại sao chúng ta sai nó không được? Nó bệnh chúng ta bảo
nó hết bệnh không, mà gọi là của mình, phải không? Nó chết mà tại sao chúng ta
bảo nó đừng chết mà tại sao nó chết? Như vậy nó của ai chứ đâu phải là của
mình? Của mình thì phải biết nghe chứ. Như vậy rõ ràng thân này không phải của
mình đâu.
Và vì vậy mà các con không có chấp nó,
cho nên người ta chửi mình, thân này đâu phải của mình đâu mà mình giận. Các
con chỉ cần nhớ như vậy là đủ. Thân này đâu phải của tao đâu tao giận. Mày chửi
cái thân này chứ mày đâu phải chửi tao. Cho nên vì vậy mấy con không giận. Từ
cái tư duy đó mà mấy con được giải thoát, đó gọi là Định Vô Lậu.
Mà nếu mà các con triển khai được cái
tri kiến này, mọi pháp đụng đến con là cái tri kiến nó đã hóa giải từ ở bên
ngoài tâm. Nó không tác động vô tâm con được, tâm con không phiền não nữa. Mà
tâm con không phiền não, thì thân con có bệnh không mấy con? Cái người mà hay
giận hờn, phiền não là cái người dễ thân bệnh lắm mấy con. Còn cái người mà
không giận hờn, luôn luôn thanh thản, an lạc thì cái thân người đó không bệnh
đâu. Thầy nói thật sự. Tại vì Thầy không bệnh là tại vì Thầy không giận hờn.
Còn mấy con bệnh đau là mấy con cứ hở chút là giận, hở chút hờn thì nó phải
bệnh đau chứ sao. Nó ảnh hưởng cái tâm, nó ảnh hưởng cái thân ghê gớm lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét