117- QUÁN THỰC PHẨM BẤT TỊNH
(3:50) Nghĩa là hằng ngày có sự việc gì đó,
thì các con đưa nó thành một cái đề tài. Đề tài ra các con suy nghĩ. Cũng như
một người ta cho các con cái dàn, cái đề tài để mà làm bài văn, bài luận văn
vậy đó. Thì các con sẽ từ ở trên cái đề tài đó mà các con luận ra. Thì cái này
luận ra bằng cái hướng, bằng cái hướng luận của nó là bằng cái hướng luận nhân
quả. Luận cái đề tài đó bằng nhân quả. Bất kỳ những cái sự kiện gì xảy ra thì
các con đưa nó thành một cái dàn bài, thành một cái đề tài, cái đề bài để mấy
con luận nó ra làm thành một cái bài luận, thì cái bài luận đó, buộc lòng các
con phải suy nghĩ. Các con từ cái chỗ mà suy nghĩ đó, các con sẽ trở thành một
cái người có đầy đủ tri kiến, mà tri kiến ở trong nhân quả. Thì nó là cái hiểu
biết, giúp cho các con được giải thoát, làm cho thân tâm của các con bình an không
có còn đau khổ nữa. Đó là cái pháp đầu tiên mà gọi là cái pháp đó là Định Vô
Lậu. Các con nhớ.
Bây giờ
các con ngồi không thì các con đưa ra một cái đề tài. Bây giờ, thí dụ như các
con thấy cái tâm mình sao mà nó chưa tới giờ ăn mà nó thích hoặc là nó thích
cái món ăn đó ngon. Nó ưa cái món ăn đó, các con bị cái dục rồi. Thì các con
đưa cái đề tài, cái đề tài cái món ăn ra, các con sẽ quán thực phẩm bất tịnh
chứ gì? Các con tư duy nó bất tịnh chứ gì? Nó thiu, rồi nó hôi, nó chua, nó
chát, rồi nó mốc meo lên, thì dòm cái món ăn đó hết muốn ăn, nó thấy gớm quá.
Đó, làm cho mấy con nhàm chán cái món ăn, làm cho mấy con không muốn ăn, do đó
gọi là quán bất tịnh, quán thực phẩm bất tịnh.
Nó làm từ
đó, sáng con cũng hổng cần thức ăn, ăn để sống chứ còn bây giờ không có thích
ăn nữa. Còn nếu mà các con không quán như vậy đó, thì các con bị ức chế. Nếu mà
các con tu theo Thầy, sống như Thầy, tức là mình sẽ ăn ngày một bữa chứ gì? Thì
các con bị ức chế. Ép buộc nó ăn một bữa, nhưng mà sáng muốn ăn, chiều cũng muốn
ăn, mà cứ ráng chịu đựng. Còn cái này Thầy quán thực phẩm bất tịnh, nó làm cho
Thầy nhàm chán, Thầy không thích ăn. Mà Thầy không thích ăn thì còn ức chế nó
đâu? Cho nên tự nó, nó đã thanh tịnh nó rồi.
Cho nên
ngày ăn bữa là tại Thầy nhìn thấy thực phẩm bất tịnh. Vì ăn để sống chứ không
phải còn thích ăn nữa. Còn các con ăn còn thích cái món này ngon, cái món kia
dở, còn thích. Bữa nào món ngon thì ăn nhiều nhiều, mà món dở thì ăn ít, đó là
con bị dục, con hiểu không? Cho nên, vì vậy mà khi quán thực phẩm bất tịnh, đó
là cái tư duy đó nó làm cho các con đã xa lìa cái dục, cái dục ăn. Đó là cái
lợi ích cho mấy con. Đó là cách thức tu mà. Tu như vậy nó mới có lợi ích.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét