20- TU CHƯA XONG KHÔNG NÊN DẠY NGƯỜI TU TẬP
(02:23:20) Trưởng lão: Còn về phần Thầy
nói với con khi mình khuyên ai, mình nhắc nhở ai tu tập khi mình tu chưa xong
thì nó sẽ làm cho tâm mình phóng dật mấy con.
Còm
mình tu xong rồi, mình làm chủ rồi thì nó có phóng gì đâu mà sợ. Mình chỉ đem
cái này ra mà giúp người ta chứ. Cũng như bây giờ Thầy khuyên con tập lại cái
thân hành để cho chị em đồng tu với con nhìn thấy để mà tập. Do sự bảo của Thầy
con mới làm, còn nếu con khởi tâm, bây giờ tôi dạy cho người này tôi dạy cho
người kia thì nó ngầm ở trong đó.
Ví
dụ như mấy chị em này người ta chưa biết. Con thấy con biết con đem ra con dạy
người ta thì tự nhiên cái ngã của mình tự nhiên nó lớn. Nó thấy mình là Thầy.
Còn
khi mà Thầy bảo như vậy là vì Thầy biết con tập nhuần nhuyễn như vậy rồi, quen
với những hành động này rồi, con làm cho chị em coi thì cái ngã con không có.
Con hiểu chỗ đó chưa?
Nhiều
khi mình vô tình mình nuôi cái ngã mình không hay. Trong khi đó những bài thơ,
bài văn viết qua kinh nghiệm của mình, nhiều khi người khác, người ta thấy nó
hay quá. Nó đúng quá. Trong khi mình tu chưa tới nơi, tâm mình nó chưa xả hết
đâu. Khi thấy người ta ca người mình hay mà mình chưa tu cho tới rốt ráo, tự
nhiên cái ngã nó lại lớn. Cô Nguyên Thanh cô tu chưa tới nơi tới chốn, cô đem
kinh nghiệm của bản thân cô, cô viết ra thì không ngờ có nhiều người, người ta
quá thán phục mình, cái ngã của nó lớn lên. Khi mình không biết thì thôi, mình
biết thì cái ngã nó sẽ lớn lên. Cái đó nó rất nguy hiểm mấy con.
(02:25:22) Cho nên, khi nào mình ráng mình tu cho
xong. Còn bây giờ vì cái duyên cô Hảo cô ấy vào, không có đủ thời giờ, cho nên
nó tối rồi vì vậy Thầy không có dạy cho cô pháp Thân Hành Niệm được thì Thầy
nói sau này con về con sẽ hướng dẫn giùm cho chị em ngoài đó.
Ngoài
đó người ta cũng muốn tu lắm nhưng con về đó nói với chị em: “Thật ra
tôi vâng cái lời của Thầy chứ trong lúc này tôi dạy chị em, tôi rất sợ cái tâm
tôi lắm. Nó tưởng tôi là hay. Bởi vì cái tâm mình nó xảo lắm. Nó ngầm trong
này, nó thấy mình giỏi hơn mọi người. Nhưng mà mình xét lại, mình chưa làm chủ
được sự sống chết của mình thì chưa có hoàn chỉnh đâu. Vì vậy mà khi đó, tôi
không có dám dạy chị em. Nhưng mà vì Thầy khuyên là chị em ở ngoài này xa cho
nên tôi có những ngày giờ sống bên Thầy, tôi được Thầy dạy cho tu tập cho nên
giờ tôi về hướng dẫn chi em. Nhớ tôi làm xong rồi, chi em phải ráng nhớ cho kĩ,
sau này tôi khép cửa tôi lo tôi tu, chứ tôi không tiếp duyên với chị em nữa.
Đừng nghĩ tôi ích kỉ bởi vì Chuyện tôi làm chưa xong. Nhỡ tôi tiếp duyên, tôi
là người tu tập có gì tôi biết rồi tôi giải thích ra, tôi nói thế này, thế khác
tự nhiên cái ngã của tôi từ đó nó lớn lên. Bây giờ tôi muốn tu giải thoát, tôi
hàng phục nó rất khó chứ đâu phải dễ. Mong chị em thông cảm và hiểu. Chừng nào
tôi xong được như Thầy thì chắc chắn tôi không bỏ chị em chút nào đâu. Cũng như
Thầy bây giờ vất vả kiểu gì Thầy cũng không bỏ chị em chúng ta thì tôi cũng
nghĩ tôi tu xong rồi thì tôi không bỏ chi em đâu. Bây giờ vì cái lệnh Thầy bảo
thì tôi phải thi hành đúng để giúp chị em rồi tôi xin đóng cửa chứ tôi cứ giảng
dạy thế này thì tôi thành ông Thầy dởm mất rồi.
(02:27:22) Vì tôi tu chưa xong mà tôi cứ nói như thế này… Hỏi Thầy,
còn bây giờ vì cái phần thân hành này, tôi phải có những hành động tôi tập để
cho chị em nhận thấy còn như phần tư tưởng mà xả trong này thì hỏi tôi kinh
nghiệm của tôi với quý vị khác nhau, đặc tướng nó khác nhau thì tôi nói nó
không giống nhau. Thôi thì cứ hỏi Thầy cho chắc ăn vì Thầy tu xong rồi. Có gì
Thầy không có cái ngã nữa. Chứ còn tôi coi chừng, hỏi tôi riết rồi, tôi dạy chị
em riết rồi bắt đầu thành ra cái ngã nó lớn quá rồi tôi tu không có được.”
Con
nói vậy đó để chị em người ta thông cảm.
Ở
ngoài đó có sự kiện gì xảy ra thì các con cứ im lặng như Thánh, không cần trả
lời ai gì hết. Nhân quả ai người ấy chịu, riêng tôi, tôi phải lo tu giải thoát
chứ. Đệ nhất pháp là phòng hộ sáu căn. Nhớ chưa? Nhớ Thầy nói phòng hộ sáu căn.
Như vậy con còn hỏi Thầy gì thêm nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét