21- THẦY HƯỚNG DẪN TU TẬP TẠI GIA
(02:28:21) Phật tử: Thầy cho con một lời tâm
huyết ạ. Bây giờ con rất là phân vân không biết là như thế nào. Bây giờ con rất
là muốn ôm pháp của Thầy để tu cho rốt ráo. Mà nhân quả con phải trả vay. Giờ
như thế nào thì Thầy chỉ dạy cho con ạ?
Trưởng lão:
Bây giờ thì về tại gia thì thứ nhất con là người nội trợ trong gia đình, giúp
cơm nước cho chồng con mà không làm thì không được. Vì vậy, con phải theo lời
của Thầy từ nãy khuyên nói với gia đình của mình nếu mà còn ăn thịt chúng sanh
thì tự nấu nướng. Con có thể đi chợ con mua về cho. Con mua đồ người ta làm
sẵn, chết rồi con mua về, rồi tự ở gia đình chồng hay con làm lấy. Nếu mà không
biết thì con chỉ cách cho lần đầu tiên rồi sau này làm.
Đó
là cách thức để con tránh bàn tay của con mà nấu nướng thịt thực phẩm. Nếu mà
con tư duy tâm từ bi ấy thì khi mà con bỏ những miếng thịt lên trên chảo này,
thì cái tưởng của con rất mạnh khi con nghĩ đến tiếng la của con heo, con gà,
cái hành động giãy giụa của nó. Nó sẽ có những hành động xảy ra trong đầu khi
có những hành động tâm từ của con khởi ra. Con không có làm sao con đứng yên đó
con nấu món ăn này đâu. Cho nên vì vậy con tìm cách giải quyết được tình cảm,
tâm lí của mình khi mà mình thực hiện được tâm từ bi của đạo Phật. Đó là cái
thứ nhất khi về gia đình.
(02:29:59) Cái thứ hai là những giờ phút ban đêm là
những giờ phút con giữ gìn trọn vẹn để mà tu tập. Nghĩa là suốt đêm luôn mà con
ngủ ít, đúng như giờ giấc tu viện. Mặc dù con biết rằng ban ngày con có làm
việc để mà giúp chồng giúp con, còn ban đêm con để thời gian ngủ nghỉ cho đúng
như ở trong này, khoảng chừng mấy tiếng đồng hồ đó thôi cũng đủ tạm cho con
rồi. Quen thôi chứ không có gì hết. Con cứ lo tu tập giờ giấc y như ở trong này
thì có sự tiến bộ của tu tập rất tốt chứ không sao. Chờ cái duyên nó đủ rồi,
đến lúc nhập các định thì con về trong này. Không sao đâu.
Bây
giờ lấy cái ban đêm làm giờ chính còn ban ngày con phải lao động bình thường.
Ban ngày con lại áp dụng cái sức tỉnh thức ban đêm mình tu vào việc việc xả tâm
của mình thì nó rốt ráo. Nó đủ các duyên, các ác pháp, đủ mọi cách để cho mình
xả tâm. Vừa là tu tỉnh thức mà vừa áp dụng để xả tâm thì ngay đó nó giúp cho
con thời gian ở trong gia đình xả các ác pháp rất tuyệt vời.
Đâu
có phải như trong này, sáng, trưa, chiều, tối, ban ngày đều là tu hoàn toàn
tỉnh thức không đâu. Nó có đối tượng để xả tâm. Cho nên mấy con xả thì khéo
léo, tư duy quán xét, sống không làm khổ mình, khổ người là điều quan trọng
nhất.
Nghĩa
là sống trong gia đình đừng có làm cho người nào khổ hết. Nghĩa là có cái gì mà
lỡ làm cho người trong gia đình mình buồn phiền, dù là con của mình thôi thì
con cũng xin lỗi nó. Xem nó như một thành viên, như là một người bạn hơn là một
đứa con của mình.
Cái
đạo đức không có cho chúng ta xem nó như là đứa con của mình. Mặc dù mình sanh
nó ra, nó là con mình nhưng mình hãy xem nó là một người bạn của mình thì con
mới có đủ đạo lực của đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người. Chứ xem nó là
con thì nhiều khi cái tâm của mình, mình giữ không được. Mình sẽ rày mắng nó
liền, mà rày mắng nó là ác pháp. Con hiểu không?
Cho
nên nó phải đúng đạo đức. Mình xem nó là bạn. Đó là những lời khuyên của Thầy.
Con
nhớ kĩ, sống trong gia đình nó muôn mặt ác pháp chứ không phải có một mặt ác
pháp đâu. Nhớ linh động từng chút để không làm khổ mình, khổ người. Mỗi lần mà
có làm khổ mình, mình cũng tự sám hối: “Tôi sẽ cố gắng khắc phục đừng
làm khổ tôi nữa”, để đừng làm khổ con nữa.
Mà
nếu có hành động hay lời nói làm cho người thân của mình như chồng hoặc con. Về
phía con mình thì "Mẹ xin lỗi con, mẹ hiểu mình chưa trọn, mẹ sẽ
cố gắng khắc phục, không có làm con phiền nữa". Đối với con mình, mình
còn xin lỗi, huống chi là chồng mình, mình còn không nói được lời nói hay sao.
Con hiểu chỗ đó chưa?
Phật tử:
Vâng con hiểu.
(02:33:09) Trưởng lão: Đó là con đã trở
thành một người đầy đủ đạo đức biết dùng ngôn ngữ- Chánh Ngữ làm cho người ta
vui lòng, làm người ta mát dạ. Đó là Chánh Ngữ con. Trong đạo Phật, con thấy có
Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ. Chánh Ngữ - lời nói chân chánh, lời nói
làm cho người ta không có khổ đau. Lời nói làm cho người ta vui mừng thì các con
phải cố gắng tập luyện mà sống tỉnh thức trong Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh
Ngữ đó. Nhớ chưa?
Phật tử:
Dạ
Trưởng lão:
Nhớ rồi thì phải về làm cho được đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét