19- SỐNG TRONG GIA ĐÌNH CẦN TÙY THUẬN NHƯNG KHÔNG
ĐƯỢC BỊ LÔI CUỐN THEO ÁC PHÁP
(02:12:47) Trưởng lão: Mặc dù trong gia
đình của mình nó không có đủ điều kiện, cái duyên của Phật pháp, còn sống trong
nhân quả. Mà có nhân quả thì nó phải có thiện ác, mà có thiện ác thì phải có
những điều trái ý nghịch lòng, có những sự làm mình phiền não. Do đó mình tu
tập ở đây, mục đích mình biết nhẫn nhục, tùy thuận bằng lòng trước mọi hoàn
cảnh.
Người
ta đang ở trong ác pháp mà mình giữ riêng mình làm sao được. Mình phải tùy
thuận họ mà không bị họ lôi cuốn vào ác pháp.
Ví
dụ như giờ các con về gia đình thì các con phải nấu cơm nhưng bây giờ người ta
chưa hiểu Phật pháp người ta đâu có ăn chay được như mình, người ta còn ăn thịt
ăn cá thì mình phải làm sao giờ? Mình là người ăn chay, làm sao mình đi làm
thịt cá được. Mình tìm mọi cách mình gỡ cái rối này chứ không bàn tay của mình
vẫn vấy máu đổ thịt rơi của loài chúng sinh.
Mình
tu tập tâm từ bi hỉ xả, mình rất thương yêu chúng sanh mà hàng ngày phải thấy
như vậy thì sao đành. Nhất là mình lại kho nấu nướng thực phẩm để cho những
người thân của mình ăn nữa. Mình đau xót lắm. Nhưng nếu không làm thì trong gia
đình mình không được. Chồng con sẽ buồn phiền thế này thế khác. Cho nên mình
phải tìm mọi cách.
Nếu
mà nó thuận thì chồng con sẽ ăn chay hết, tốt quá. Nếu mà nó không thuận, người
ta còn đang ô nhiễm ác pháp cho nên người ta huân những đau khổ đó, người ta
không có ngăn chặn được tâm thèm thịt cá của người ta. Do đó mình cũng không
nên thúc ép người ta bằng cách này, bằng cách khác.
Nhưng
mình tìm mọi cách, mình nói rất là tha thiết với chồng con: “Mẹ hay em
sẽ làm hết tất cả công việc trừ ra có điều kiện là giờ em đã đi tu theo Phật
nên trước cái sự sống chết của loài chúng sinh, tâm của em không có nỡ, nhưng
mà em sẵn sàng bây giờ về gia đình khi mua con vật đó về thì anh hay con làm
giúp cho em”.
Mình
nói với tâm thành khẩn tha thiết của mình thì chồng hay con của mình không nỡ
để cho mình làm cái vật đó thành cái thực phẩm cho họ ăn. “Nếu thực sự
em làm cái này cho anh hay mấy con ăn thì tội nó còn nhiều bởi vì chính em rất
đau lòng thì cái sự đau lòng của em với chúng sinh, nó gây ra sự đau khổ cho
anh với các con nhiều. Cho nên bây giờ anh với các con không ăn chay được, còn
ăn mặn, đó là cái nghiệp cho nên em không có khuyên, không có cấm cản mà muốn
ăn thì giúp cho em để giảm đi cái lòng đau khổ của em là cái thứ nhất. Thứ hai
là giúp giảm đi sự đau khổ bắt một người ăn chay làm thực phẩm cho mình ăn thì
tội lắm.”
Mình
đánh thức được lương tâm người ta, người ta tư duy suy nghĩ, người ta biết
thương mình, không để mình mất đi sự tu tập của mình. Cứ thành thật mà nói
thôi, Thầy nghĩ mấy con khéo léo thì mấy con sẽ giúp gia đình của mình. Từ chỗ
người ta hiểu người vợ người ta tu tập như vậy, biết thương yêu như vậy, biết
đâu chừng sẽ chuyển hoá người ta sẽ ăn chay luôn.
(02:16:32) Trong gia đình mình sum họp nhau đều là
ăn thực phẩm thực vật tránh đi sự đau khổ của các loài chúng sinh. Mình chỉ ước
ao thôi nhưng biết được đâu vì lòng thành thật của mình, nói lên cảm nghĩ của
mình đối với chồng con sẽ làm xúc động, có niềm thương yêu sâu sắc hơn.
Các
con nhớ những điều đó là những điều khéo léo. Thật sự ra mình tu theo Phật mình
ăn chay rồi, thậm chí mình còn ăn ngày một bữa nữa mà phải làm cho mọi người ăn
trong những thực phẩm rất là đau khổ. Máu xương chúng sanh quá chồng chất.
Các
con phải thiện xảo khéo léo. Biết thiện xảo khéo léo như vậy là các con biết
tập tỉnh thức để mà sử dụng cái tỉnh thức đó trong hoàn cảnh của mình để cho
mình hoá giải được ác pháp của thế gian. Bởi vì các con cứ nghĩ khi chúng ta
sống trong thế gian này mà người nào cũng sống trong thiện pháp, thương yêu từ
loài vật nhở đến loài vật lớn thì thời tiết của chúng ta không có lũ lụt, mưa
gió thuận hoà không có nghịch, không có động đất rung chuyển, sụt chỗ này, chỗ
kia đâu.
Vì
chúng ta sống ác, bầu không khí của chúng ta tiếp nhận từ trường ác của chúng
ta. Hàng ngày nó có những gian xảo, phóng ra những từ trường ác đó làm cho bầu
không khí của chúng ta bị rối loạn. Vì vậy chỗ này nắng hạn không có nước uống
còn chỗ kia lũ lụt, bao nhiêu người chết, chỗ nọ sụt đất, hoả hoạn…làm cho
người ta rất khổ sở.
(02:18:14) Mà ai làm, đâu phải thời tiết làm, chính
chúng ta thải ra từ trường ác nên nó thành như vậy. Nhưng đôi mắt của con người
chúng ta làm sao thấy được điều này. Cho nên chúng ta cứ làm ác, nhồi nhét
trong thân của chúng ta biết bao sinh mạng chúng sanh mà chúng ta đâu biết.
Thân chúng ta, các con nghĩ những người ăn mặn thì thân của họ là mồ chôn biết
bao thân mạng của chúng sinh. Heo, gà, vịt, cá, tôm ở trong đó. Là nấm mồ của
chúng đó. Thân chúng ta là nấm mồ thì thử hỏi nấm mồ đó có sạch sẽ gì đâu mấy
con. Các con cứ quán xét xem có phải đúng không?
Ở
đây tu theo Phật từ cái thân chúng ta là mồ mả của các loài chúng sinh trở
thành một cái núi trong sạch, thanh tịnh cho các bậc tu hành ở. Chúng ta thấy
nếu thân chúng ta mà thanh tịnh trong sạch, không phải là cái mồ nghĩa địa thì
nó là hòn núi trong sạch để chư Phật ở.
Ở
trong thân thanh tịnh thì nó là ngọn núi trong sạch, còn nếu mà nó trong sạch
thì nó là Cực Lạc giải thoát. Nếu chúng ta cứ thu những loài chúng sanh vào
trong này thì nó thành cái nghĩa địa rồi. Mà cái nghĩa địa thì nó ô nhiễm ghê
gớm lắm mấy con. Có phải không?
Cho
nên thân chúng ta thành cái nghĩa địa chứ có phải tốt lành gì. Vậy mà người ta
đâu biết nó là cái nghĩa địa. Người ta cứ chôn chúng sanh vào trong đó hoài.
Hôm
nay Thầy giải thích để cho các con thấy sự tu tập của chúng ta để biến thân
chúng ta trở thành Cực Lạc. Bởi vì cái thân không đau không ốm là Cực Lạc chứ
gì, còn cái thân này đau ốm thì Cực Lạc làm sao được mà Cực Lạc. Nó là địa ngục
chứ.
Đó
các con thấy từ cái tu, thân chúng ta chuyển dần. Từ thân bị đau chúng ta đẩy
lui là nó không còn cái đau nữa. Nó là Cực Lạc chứ còn gì nữa. Bây giờ cái thân
đau này phải đi nằm nhà thương, đôi ba tuần đi gặp bác sĩ nó giảm đi nhưng về
nhà đau cái khác. Nó là cái ổ bệnh mà, cái nghĩa địa mà, làm sao nó sạch được
mà nó không đau. Cho nên chúng ta biến thân ta thành Cực Lạc chứ không có cõi
Cực Lạc ở đâu hết.
Ngay
cái tâm chúng ta người ta chửi không giận là Cực Lạc rồi chứ gì. Ngay cái thân
chúng ta già không lụm cụm là Cực Lạc rồi chứ gì. Như Thầy bây giờ mà cứ đi lụm
khụm, lụm khụm thì Cực Lạc làm sao được.
(02:20:40) Có phải ngay cái thân của Thầy là Cực
Lạc hay là địa ngục? Ngay cái thân Thầy không đau ốm là Cực Lạc chứ gì? Ngay
thân Thầy làm chủ được sự sống chết thì nó là Cực Lạc chứ còn ở đâu nữa. Cho
nên ở đây nó chỉ có Cực Lạc.
Ngay
chúng ta biết cái thân của chúng ta là Cực Lạc hay không Cực Lạc? Địa ngục hay
Thiên Đàng ở đây thôi chứ không có chỗ nào khác. Bởi vì chúng ta đã biến nó
thành Cực Lạc thì nó thành Cực Lạc còn chúng ta không biến nó thành Cực Lạc thì
nó sẽ thành địa ngục chứ sao. Có nhiêu đó thôi chứ không có gì khác hết.
Hàng
ngày chúng ta cứ biến nó thành nghĩa địa để chôn thân xác chúng sanh ở trong
này. Các con nghĩ bao nhiêu thân xác chúng sanh ở trong thân chúng ta? Hàng
trăm, hàng vạn…Các con thấy từ nhỏ đến lớn, thân mình đúng cái nghĩa địa chôn
biết bao con vật không? Cá tôm rồi thịt đủ loại gà vịt, heo dê gì cũng chôn ở
trong này, biết bao nhiêu không? Nghĩa là cứ ở trên đó mà xây mộ thì thành cái
nghĩa trang hàng triệu, hàng vạn con ở trong đó. Hôm nay nói để các con thấy để
ráng mà nỗ lực tu.
Ăn
chay nó đâu có chết mấy con. Mà ăn chay, ăn ngày một bữa cũng đâu có chết mấy
con. Các con thấy Thầy cũng đâu có chết đâu mấy con? Ốm thì ốm mà tình thần nó
càng lớn chứ còn cái thân nó càng mập thì tinh thần nó càng nhỏ. Càng mập thì
nó lại càng sợ chết.
(02:22:08) Còn cái thân mình ốm vậy, nó không sợ
chết đâu. Nó còn dẻo dai. Từ ngày con vô đây con ăn ngày một bữa, con sống con
thấy khoẻ mà nó không có bệnh đau. Con thấy Phật pháp hay tuyệt vời như vậy.
Cho nên mấy con ráng, sai thì mấy con sửa lại.
Về
pháp Thân Hành Niệm thì con có một hành động, Thầy nhắc lại để con nhớ hành
động đó. Tất cả hành động con kết hợp thì nó đúng rồi, còn cái hành động sơ sót
là khi con chống hai cái tay xuống thế này, rồi con thả mông xuống thì khi đó
tay con phải xích ra sau một chút nữa. Phải không? Nhưng cái xích ra sau này
thì con quên. Có đúng không? Do đó con nhớ hành động khi con chống tay xuống
rồi, con hạ mông xuống rồi thì con mới bảo tay đưa ra: "Tay trái
đưa lên trước. Tay mặt đưa lên trước." Con đưa ra mà con quên
hành động đó. Con nhớ chưa? Thầy nhắc đó là pháp Thân Hành Niệm còn thiếu cái
tâm đó thôi. Bây giờ phải xỏ cái tâm đó vô, bắt cái tâm đó lại thì cái xe con
nó hoàn chỉnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét