18- TU TẬP TỈNH THỨC ĐỂ XẢ TÂM; KHÔNG PHÓNG TÂM,
PHÓNG DẬT
(02:05:20) Trưởng lão: Cho nên, vì vậy
hôm nay từ những pháp tu tập, những ý con trình bày cho Thầy, con tiếp tục mà
tu tập. Đó là tốt, con xác định đúng. Tu tập tỉnh thức đây không phải chỉ tỉnh
thức ở dược đi hơi thở mà con tỉnh thức từng sự kiện xảy ra, từng đối tượng xảy
ra, từng tâm niệm xảy ra để chúng ta quan sát đẩy lui nó.
Mình
tập tỉnh thức không phải trên thân hành không. Từ tỉnh thức trên thân hành để
thấy từng niệm khởi ra trong đầu phải thấy nó thiện ác. Phải thấy nhân quả,
phải hiểu nhân duyên, phải thấy nó kiết sử, triền cái như thế nào để đẩy lui
nó, không có được để cho nó làm cho tâm mình bị động.
Tỉnh
thức trong sự kiện xung quanh, các ác pháp của chúng ta, phòng hộ mắt tai mũi
miệng thân ý của mình. Có tiếng la cầu cứu mà mình lật đật mình chạy đi cứu
người ta thì điều đó là điều thiện rồi nhưng vị trí mình đang ở đây là mình tu
pháp gì. Mình im lặng như Thánh hay mình đang làm gì.
Bây
giờ tôi đang ngồi chơi mà nghe người ta kêu cứu tôi chạy ra tôi cứu người ta
liền là đúng nhưng bây giờ tôi đang ôm pháp Thân Hành Niệm tôi nhiếp phục mọi
tiếng động không còn cho tâm động thì ai la gì thì la tôi không chạy tới, tại
vì tôi đang làm công việc này nó phải im lặng như Thánh mà giờ tôi không im
lặng như Thánh tôi chạy ra tôi bị động như vậy là ác pháp bao giờ nó cũng tác
động mình được, những điều kiện để cho mình không bất động tâm chứ gì, nó sẽ
làm cho mình động tâm chứ gì. Do đó khi tôi tu pháp Thân Hành Niệm hoặc là tôi
đang ngồi hít thở, tôi phải tập trung trong hơi thở mà ở ngoài đó, họ có kêu
cứu gì, đó là nhân quả của họ chứ có phải tôi làm cho họ khổ đâu.
Bây
giờ con ngồi đây mà có con rắn nó bắt con nhái nó kêu mà con đang ngồi chơi thì
con ra con đập cho con rắn nó chạy đi đừng có ăn con nhái, thấy tội, nhưng khi
con ngồi nhiếp tâm, con khởi tâm thương con nhái, con ra thì đây là con đã sai.
Con hiểu chỗ đó chưa?
Phóng
dật- đó là cái sai. Cho nên trong khi đó mình đang ngồi chơi mà cái duyên mình
ngồi chơi mà con rắn nó bắt con nhái, con nhái có duyên với mình mà mình không
cứu nó là mình sai. Con hiểu chỗ đó chưa?
Do
đó cái tỉnh thức của mình để biết cái gì, để biết cái làm đúng trong thời điểm
đó, mình nên làm cái gì thì mình làm. Còn thời điểm đó không phải làm chuyện đó
mà chạy đi làm là sai. Đó là cái các con phải tỉnh thức.
Nếu
không tỉnh thức lúc nào các con cũng làm một cách vô minh. Không tỉnh thức như
bây giờ đang ngồi hít thở mà nghe con rắn đang ở ngoài kia bắt con nhái kêu,
mình lật đật chạy ra mình can nó. Đó là mình đã sai rồi. Mình không biết vị trí
mình tỉnh thức, vai trò của mình đang làm cái gì. Đó là mình thiếu tỉnh thức.
Do
đó học tỉnh thức là học như vậy để chúng ta biết ngăn chặn, làm cho chúng ta
giải thoát không phải vì cái gì khác. Cho nên tất cả mọi chuyện đời, chuyện
phải chuyện trái, chuyện đúng, chuyện sai mặc dù là bây giờ các con theo Thầy
các con tu, mặc dù người ta mạ nhục người ta, nói Thầy cái gì thây kệ họ. Các
con bỏ đi hết, không trả lời gì hết thì như vậy các con mới giữ được tâm bất
động của mình chứ mấy con thấy vì Thầy, Thương Thầy tội Thầy quá. Mấy con thấy
họ nói sai vậy, buộc lòng phải trả lời họ bằng cách này hay cách khác. Như vậy
các con cũng không thua gì họ. Cho nên các con không trả lời gì hết. Họ nói gì
thì nói.
(02:08:51) Mặc dù mình thương rất Thầy nhưng ăn
thua gì họ nói mấy chuyện đó, với Thầy khen chê không quan trọng đâu mấy con.
Mấy con cũng học như Thầy không quan trọng gì đâu. Vì vậy nó mới đúng.
Cho
nên ở đây, trong Tu viện có một cô còn nhỏ tuổi hơn mấy con, chừng hai mấy, ba
mấy tuổi à, không có lớn mà Thầy đã dạy cô đã tu mà mấy con đọc trong
cuốn "Những điều tu sĩ, cư sĩ cần nên biết" trong
tập 5, con có nghe cô Nguyên Thanh chứ gì. Cô có viết thư cô gửi cho Thầy, cô
cũng nói về sự độc cư, giờ Thầy đọc lại bức thư này để sau này, tập "Vườn
thơ Nguyên Thuỷ", nó cũng có những bài thơ mà qua công phu tu tập
cô đã đạt:
"Chớ có khuyên ai, nhắc nhở ai
Giữ tâm tỉnh giác, chứ để phóng tâm
Phóng tâm, phóng dật bao ngày
Tu hành uổng phí thời gian qua rồi
Tháng năm chồng chất tuổi đời
Tuổi đời thêm lớn, sân si càng nhiều
Tóc xanh rụng bạc ngày nào
Khổ lụi đau xót da mồi nhớ hôm
Nhớ hôm vì khéo vụng tu
Cho nên khổ sở thân tàn ngày qua
Ngày qua nhớ nghĩ than ôi
Xót đau chuyện cũ đã rồi sao đây"
Có
phải các con thấy mình có khuyên, có bênh vực Thầy, cũng là phóng tâm, phóng
dật. Mục đích của chúng ta như các con đã đọc sách của Thầy, các con thấy những
lời khuyên của đức Phật như "Những lời Phật" dạy
trong tập 2, gần đây các con đọc cuốn "Đường về Xứ Phật",
Thầy có bổ sung thêm Tập 6.
Trong
những bài kinh pháp cú, đức Phật dạy tâm không phóng dật đó, Thầy cũng ghi ra
Thầy cho các con thấy tâm không phóng dật rất là quan trọng. Mọi chuyện ở ngoài
ai làm gì thì làm.
Như
chuyện chị em ở ngoài Hải Phòng, có chuyện này chuyện kia cũng làm cho con động
tâm thì ngay đó là khuyết điểm của con. Cho nên con xả, tôi không cần biết, tôi
vô đây tôi tu để tôi được giải thoát. Tôi làm chủ được sự sống chết là tôi báo
đáp ơn Thầy, ai nó gì thì nói, ai làm gì thì làm. Chuyện của mấy người không
phải quan trọng với tôi. Nhiều khi chuyện của mấy người làm mà rất động tâm cho
nên nhất định là không lưu ý đến mấy chuyện đó. Tôi không cần hội họp, tôi không
cần mấy chuyện đó, cho nên mấy người phải ráng tu cho mình đi. Thầy khuyên con
cái ưu và cái khuyết để con thấy cái chỗ mình xả tâm là quan trọng.
(02:11:32) Cho nên mình tập tỉnh thức để làm gì? Để
xả tâm, không cho ác pháp bên ngoài tác động vào mình. Tỉnh thức ở đây mình tập
trên từng hành động, mà thậm chí như cha mẹ mình, kể cả Thầy người ta nói nặng,
nói nhẹ mà mình vẫn thản nhiên. Không phải mình thản nhiên mà mình nỗ lực tu
không phóng dật để mình được giải thoát chứ không phải thản nhiên bằng cách
mình giận họ hoặc bằng cách mình chịu thua họ đâu.
Chúng
tôi không trả lời mấy người, tôi không nói mấy người sai, tôi luận mấy người
đúng. Ở đời, cái nào đúng, cái nào sai? Chỉ có cái tôi nói cho mấy người biết
tôi làm chủ, tôi được giải thoát, tôi không phóng tâm, phóng dật. Chỗ tôi làm
chủ được sinh tử này, tôi chứng minh, Thầy tôi dạy như vậy không sai đâu.
Tôi
nói bằng hành động chứ tôi không nói bằng ngôn ngữ với mấy người đâu bởi vì tôi
nói bằng ngôn ngữ với mấy người là tôi chỉ cãi lộn với mấy người thôi. Không có
hay ho gì đâu. Tôi chỉ nói bằng hành động của tôi. Bây giờ tôi làm chủ được
bệnh nè, làm chủ được chết, làm chủ được tất cả những cái này nè. Đó là hành
động mà Thầy tôi dạy, mấy người làm được chưa mà mấy người nói. Tôi không nói
lời nào nhưng tôi nói trên hành động tôi làm việc. Do đó mấy con ráng tu đem
lại sự an vui cho gia đình của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét