Thứ Tư, 15 tháng 3, 2023

09- CÁCH THỨC TU TẬP VÀ KẾT QUẢ CỦA CÁC ĐỀ MỤC TRONG ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ

 

09- CÁCH THỨC TU TẬP VÀ KẾT QUẢ CỦA CÁC ĐỀ MỤC TRONG ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ

(31:27) Phải cố gắng mấy con. Vì vậy cho nên bây giờ, đề mục đầu tiên này thì hít vô, thở ra. Các con nhớ kỹ là nhiếp phục, nhiếp phục như Thầy đã nói: 5 hơi thở thì phải tác ý 1 lần đừng có để chìm cái ý thức của chúng ta. Các con không tác ý là nó chìm đó và khi mà các con thấy kết quả của đề mục này là các con cứ 5 hơi thở tác ý 1 lần.

Không cần biết có vọng tưởng hay không vọng tưởng, không quan trọng đâu. Nghĩa là cái tác ý của các con hiện bây giờ thí dụ như đầu tiên vô các con mới tu 5 - 10 lần. Nghĩa là tác ý 5, 10 lần thì nó không có niệm đâu. Nhưng mà sau đó thì cái sức của các con nó chưa có quen, chưa có thuần đâu, cho nên 5 hơi thở mà vẫn có niệm khởi, chứ đâu phải không. Nhưng đâu có cần, chỉ cần đúng là 5 hơi thở là các con tác ý mà thôi. Phải không?

Các con cứ đúng 5 hơi thở là tác ý. Cho nên các con không có cố gắng tập trung đến căng đầu, để cho nó đừng vọng tưởng. Đâu có cần thiết mấy con tập trung như vậy, chỉ cần các con tác ý và đúng 5 hơi thở tác ý 1 lần thôi. Chứ không có cần phải chăm chăm nhìn hơi thở mình, quá căng thì không đúng cách. Các con hiểu điều đó?

Các con cứ dẫn nó như vậy để ngồi 30 phút, cứ 5 hơi thở tác ý 1 lần. Có vọng tưởng, không vọng tưởng không quan trọng. Chỉ đúng đừng sai, đừng có 6 hay 7 hơi thở mới tác ý 1 lần thì trật. Hoặc 3 hơi thở tác ý thì không đúng. Cứ đúng 5 hơi thở. Cứ nhớ làm sao đúng 5 hơi thở tác ý 1 lần thì đó là tỉnh thức được trong 5 hơi thở. Chứ không phải tỉnh thức trong hơi thở. Cách thức 5 hơi thở tác ý 1 lần là cách thức để nhiếp tâm mình trong hơi thở. Các con hiểu Thầy muốn nói chưa?

Chứ không phải cố gắng mà tập trung trong 5 hơi thở để biết 5 hơi thở, không có vọng tưởng. Đừng hiểu lầm, điều đó sai. Đó là Thầy nhắc nhở làm vậy.

Bởi vì đến đề mục thứ 6 thì các con sẽ dẫn tâm không còn niệm. Nó an tịnh được, nó không còn niệm. Bởi vì ý thức con thanh tịnh được ở trong đề mục thứ 6 rồi. Cho nên đức Phật dạy đề mục đó: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra". Đề mục đó sẽ giúp cho các con không còn niệm.

(33:41) Chứ còn đề mục thứ nhất này nó có niệm, không niệm, không quan trọng. Nếu mấy con làm cho nó đừng niệm là các con đã tu sai. Đó là cái thứ nhất.

Qua cái thứ 2: Đề mục thứ 2 thì hơi thở dài hoặc là hơi thở ngắn, tùy theo những đặc tướng của hơi thở mà các con tu.

Thí dụ như hơi thở dài thì các con hít, con biết nó dài. Hơi thở ngắn biết nó ngắn. Cũng như bây giờ con vào đề mục đầu tiên, con nhiếp phục được trong hơi thở, con hít vô, thở ra. Ngay đó, tâm của con đã nhiếp phục được hơi thở rồi. Lúc bây giờ con sẽ thấy từ cái tướng hơi thở ngắn, nó sẽ chậm và dài ra. Con chỉ cần biết hơi thở dài hoặc là hơi thở ngắn.

Nếu là nó dài thì các con tác ý: "Hít vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài". Nếu nó là hơi thở ngắn. Nghĩa là khi mà nhiếp được cái tâm của mình vào cái đề mục hơi thở đầu tiên. Đề mục thứ nhất thì các con hít vô, thở ra. Lúc bấy giờ các con còn biết hơi thở ra vô tại chỗ chóp mũi, các con thở ra, thở vô.

Nhưng đến hơi thở dài, ngắn thì các con lưu ý chỗ dài ngắn của hơi thở, chứ không còn để ý chỗ biết thở ra, vô - cái chỗ chóp mũi con nữa. Các con thấy nó lần lượt thay đổi cái vị trí đứng của nó. Bây giờ cái biết của mình tập trung ở trên cái biết của hơi thở dài và ngắn.

Bây giờ mới đầu vô nó ngắn rồi sau đó thì nó nhẹ nhàng hơn, nó dài hơn, nó chậm hơn. Rồi bắt đầu nó chậm hơn đến nỗi mà nó mất thì coi chừng là sai.

Vì vậy chúng ta thấy hơi thở bắt đầu nó dài, nó dài ra, nó chậm hơn và đồng thời xem thử coi cái hơi thở dài, chậm này trong 30 phút nó thay đổi mấy lần dài, chậm. Hoặc là từ cái ngắn đến cái dài thôi. Rồi bắt đầu mới vào tu tập mình nhắc: "Hơi thở dài tôi biết tôi hít vô dài". Mình nhắc mình coi thử nó có dài liền hay không? Hay là nó ngắn rồi nó mới dài.

Sự thay đổi của hơi thở từ ngắn đến dài. Hoặc là từ dài đến ngắn. Từ nó dài rồi nó đến thu ngắn lại. Nó thu ngắn nó thúc cũng như mà cái thoi đẩy tới, đẩy lui. Chúng ta quan sát hơi thở. Khi mà nó nhiếp phục được ở trong hơi thở rồi. Hơi thở có những cái dài, cái ngắn như thế nào đó. Lúc bấy giờ chúng ta thấy hơi thở nào mà an ổn nhất, thì chúng ta nên sử dụng hơi thở đó.

(35:59) Trong một cái thời gian tu, chúng ta xét được hơi thở của chúng ta dài, ngắn. Hơi thở nào là an ổn nhất, nó không mệt, không tức, không lói, không làm cái gì cho các con khổ sở trong thân, không chướng ngại thì các con chọn lấy hơi thở đó mà làm tiêu chuẩn để tu tập.

Thí dụ như hơi thở dài, các con thấy nó dài mà nó an ổn hơn; hơi thở ngắn- nó không an ổn thì các con sẽ chọn lấy hơi thở dài. Do đó sau khi vào tu các con chọn được hơi thở rồi. Lúc bấy giờ vào tu thì các con nhắc: "Hít vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài”. Các con nhắc thì các con thở bắt chước, gọi như là mình bắt chước cái hơi thở của mình.

Khi mình tu tự động nó hiện ra dài thì nó nhẹ nhàng lắm. Còn bây giờ mình bắt chước cũng thở chậm, chậm vậy, nhẹ, nhẹ vậy cũng gần giống như nó. Nhưng mà chưa giống. Bởi vì mình nhắc là mình phải làm đúng theo điều kiện cái tác ý của mình.

Mình nhắc nó làm vậy, mình thở chậm vậy. Nó chừng một chút, một vài hơi thở, nó xuất hiện hơi thở tự động rồi. Do đó chúng ta tự động như vậy rồi. Chúng ta thấy khi mà hơi thở chúng ta có cái tự động nhắc thì nó hiện ra rõ ràng được rồi. Đó là cái kết quả của cái đề mục thứ 2. Các con nhớ chưa?

Mà nếu mà nó chưa kết quả được như vậy. Chúng ta tu tập để thấy được cái kết quả, để nắm cho vững hơi thở đó, 1 cái hơi thở.

Còn bây giờ hơi thở ngắn mà thấy nó an ổn thì các con chọn lấy hơi thở ngắn. Vì vậy, khi vào đề mục này các con nhắc: "Hít vô ngắn tôi biết tôi hít vô ngắn, thở ra ngắn tôi biết tôi thở ra ngắn". Các con hít vô thở ra liền. Hít vô thở ra liền chừng một chút xíu thì cái hơi thở nó như con thoi đẩy ra, đẩy vô. Như vậy là các con đã chọn lấy hơi thở ngắn.

Còn cái hơi thở dài chậm thì nó chậm chậm, từ từ từ từ. Chứ nó không có đẩy ra, đẩy vô vầy đâu. Khi nào mà nó như con thoi đẩy ra, đẩy vô; đó là hơi thở ngắn.

Còn hơi thở dài, nó đi chậm chậm rồi nó đi từ từ, nó đi ra, đi vô nó làm vậy. Nó chậm mà nó cũng an. Nó đi như con thoi đó đẩy ra đẩy vô làm vầy; nó cũng an ổn chứ không phải không an ổn đâu. Nó tự động rồi, khi nào mà hơi thở ngắn, hơi thở dài chúng ta đã thấy chủ động được thì đó là cái đề mục này mình tu đã có kết quả rồi. Thì mình đi sang qua cái đề mục khác.

Cho nên khi hơi thở tự động được rồi và đề mục thứ nhất là nhiếp phục được vào hơi thở là không lộn. Đề mục thứ 2 là hơi thở dài, ngắn của chúng ta đã thấy sự tự động của nó được rồi. Thì đó là kết quả của 2 đề mục, thì chúng ta chuyển qua đề mục thứ 3.

Đề mục thứ 3: Đề mục thứ 3 thì chúng ta sử dụng cái hơi thở ngắn hoặc là hơi thở dài mà chúng ta đã chọn. Khi mà chúng ta vào thì chúng ta nhiếp phục hơi thở cho nó được. Bắt đầu chúng ta tác ý là nhiếp cho tâm chúng ta vào trong hơi thở xong rồi, thì chúng ta nương vào cái chỗ dài, ngắn của hơi thở mà tác ý dài, ngắn mà thấy hơi thở nó đã có cái sự tự động rồi thì chúng ta chuyển qua đề mục thứ 3 tu tập là chúng ta cảm giác toàn thân:

"Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra".

(38:48) Nghĩa là bây giờ hơi thở nó chậm như vầy thì chúng ta sẽ thấy từ ở trên này xuống dưới. Chứ không phải thấy ở chỗ lỗ mũi, biết ở chỗ lỗ mũi nữa. Nghĩa là chúng ta coi như là mất điểm tựa của cái tâm nó trụ. Không còn cái điểm trụ của nó nữa.

Cho nên đạo Phật rất hay, không cho chúng ta trụ ở trong chỗ nào hết. Chứ không phải là trụ nơi bụng phình xẹp. Không phải trụ là hơi thở biết ra vô có một chỗ này đâu. Mà hít ra vô là chúng ta thấy như là từ ở trên đầu xuống dưới chân. Mà thở ra từ dưới chân cảm giác lên tới trên đầu. Cho nên cái đề mục thứ 3 là: "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra". Nếu mà chúng ta thấy cảm giác nhận ra cái thân không rõ thì chúng ta nên tác ý một câu khác hơn cái câu này. Nếu câu này nó khó nhận thì chúng ta tác ý như thế này:

"Cảm giác thân hành tôi biết tôi hít vô. Cảm giác thân hành tôi biết tôi thở ra".

Bây giờ các con sẽ cảm giác cái gì? Bây giờ thân hành là cái rung động của thân của mình chứ gì. Hít vô, mình nghe rung động nó tới đâu thì mình cảm giác tới đó, nó dễ. Phải không? Còn bây giờ nó cảm giác toàn thân. Cái thân mình cảm giác không khéo là mình bị tưởng.

Như là hơi thở mình hít vô tới đâu là mình cảm giác tới đó là coi chừng mình luồn theo hơi thở trong cơ thể. Như vậy bị một lớp tưởng thì nó sai. Cho nên chúng ta cảm giác cái thân của chúng ta qua thân hành. Hít vô thấy mình nghe từ giữa lỗ mũi mình nghe vô đây, lần lượt mình nghe cái rung động nhẹ. Nó từ ở trên thân mình tới dưới chân thì đó là thân hành.

Cho nên nếu mà câu tác ý đầu tiên: "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô. Cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra" mà mình không có nhận được cái cảm giác thì mình tác ý một cái câu khác. Nó cũng cảm giác được: "Cảm giác thân hành tôi biết tôi hít vô. Cảm giác thân hành tôi biết tôi thở ra". Câu này nằm ở trong bài “Thân Hành Niệm”. Còn câu cảm giác toàn thân này nằm ở trong bài “Xuất tức, nhập tức”. Đó các con thấy không? Trong bài “Thân Hành Niệm”, nó rõ ràng hơn, nó dễ nhận xét hơn.

(40:37) Cho nên khi tu tập các con lưu ý. Bây giờ cảm giác toàn thân, tôi cảm giác không nổi. Cái thân nó không biết làm sao tôi cảm giác được. Nếu không thì là tôi nghĩ hơi thở nó luồn. Hít vô cái hơi thở nó luồn, luồn khắp trong cơ thể tôi đi thì tôi bị tưởng, tưởng mất rồi.

Vì vậy coi chừng tôi lại sai. Do đó nó bị một trạng thái tưởng. Bởi vì hơi thở vốn mục đích mình có thở tới phổi thôi, chứ mình đâu có thở dưới tới chân mình được. Mà mình đã có cảm tưởng, cái tưởng của mình, nó có thể thấy hơi thở đi tới dưới cái chân được.

Tưởng như vậy là nó sai, nó không đúng. Cho nên chúng ta phải rời câu tác ý, để một câu nói khác tương trợ, nhưng mà nó dễ nhận xét. Cho nên chúng ta tác ý: "Cảm giác thân hành tôi biết tôi hít vô. Cảm giác thân hành tôi biết tôi thở ra". Thân hành là sự rung động của thân mấy con. Đó là để cho mấy con nhận ra cho nó dễ. Như vậy là đề mục này nó làm cho các con không còn cái điểm tựa của tập trung ức chế tâm. Các con thấy chưa?

Đức Phật hay chưa? Dạy chúng ta cách thức để dời điểm tựa, mà không còn bị tập trung ức chế. Không còn đối tượng để mà gom tâm, để mà tạo thành một cái tụ điểm.

Bắt buộc thân của chúng ta, hoàn toàn là trong hơi thở của chúng ta, nương vào toàn thân của chúng ta. Cảm giác cái thân của chúng ta chỗ nào cũng biết hết. Nó làm chúng ta thích thú thì điều kiện chúng ta không có, không có quan trọng, không có cho nó là đúng. Nghĩa là khi có an lạc trên thân tâm của chúng ta thì chúng ta không chấp nhận. Chúng ta chỉ biết cảm giác toàn thân của chúng ta thôi. Chứ còn cái an lạc thây kệ nó, chúng ta không có quý nó. Chúng ta cho nó là ma. Chúng ta không chấp nhận nó đâu.

(42:21) Bởi vì cái trạng thái đó xảy ra như vậy là nó sẽ dẫn dắt chúng ta đi vào trạng thái của Không Tưởng. Nghĩa là nó an lạc rồi. Nó sẽ đưa chúng ta đi vào trạng thái Không Tưởng. Cho nên chúng ta không chấp nhận nó. Do đó chúng ta chỉ chấp nhận trên cái pháp tu hít vô, thở ra là chúng ta chỉ biết cảm giác. Còn sự an tịnh chúng ta không cần biết. Đó là các con làm sao mà loại trừ cái tâm này ra.

Thì lúc bấy giờ, nó làm cho các con có trạng thái an lạc thì các con tác ý:

"Sự an lạc này là do tưởng, xúc tưởng hỷ lạc hãy rời khỏi thân ta, không được ở đây. Ta chỉ biết có cảm giác thân, ta chỉ biết có cảm giác với hơi thở mà thôi".

Các con phải tác ý để cho tâm nó không bị duyên vào trạng thái của dục lạc này, trạng thái tưởng này. Chứ không khéo nó thấy an lạc, nó thích thì rất nguy hiểm.

Đề mục thứ 4. Đề mục này mới chính là chúng ta dẫn cái thân chúng ta vào an tịnh. Dẫn thân vào an tịnh để làm gì? Bây giờ Thầy ngồi đây mà hai cái chân Thầy nó đau, nó tê này. Thầy dẫn cho nó đừng có đau tê gọi là an tịnh. Còn nó không đau tê mà nó an tịnh coi chừng đó là dục tưởng hỷ lạc. Nó làm cho Thầy an tịnh, làm Thầy thích. Chứ đâu phải là nó tốt lành gì với Thầy.

Thầy thấy bữa nào mà nghe nó khinh an, nghe nó an ổn, nghe nó nhẹ nhàng. Nghe nó dễ dàng, Thầy thích quá. Trời ơi! Bữa đó tu ngon. Còn bữa nay tu sao không có, sao nó cực nhọc. Thì các con là bị ma nó gạt các con rồi, cho nên nó không đúng.

Bây giờ thân của các con, mục đích của đạo Phật đâu có dạy chúng ta đi tìm cái lạc. Mà có cái lạc đâu phải đúng. Cho nên các con nhớ. Đức Phật không có chấp nhận trong ba cái thọ: thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ. Ba cái này đức Phật không có chấp nhận.

Cho nên chúng ta tu tập là chúng ta ở trên pháp chứ không chấp nhận cái nào hết. Bây giờ trong khi nó không thọ lạc thọ khổ, các con tưởng nó là thật sao. Nó đâu phải, nó ở trong trạng thái không thọ lạc, thọ khổ thôi. Chứ nó đâu có đúng. Đức Phật đâu có chấp nhận nó. Cho nên cái khổ thì mấy con sợ này, cái lạc thì mấy con thích này đều là sai hết rồi. Rồi cái thọ mà không lạc, không khổ mấy con cho nó là đúng sao. Đâu có đúng.

Ba cảm thọ này, đức Phật không chấp nhận cái thọ nào cả. Cho nên khi ôm pháp thì biết ôm pháp thôi. Chứ còn nếu mà bây giờ tâm tôi thanh tịnh, tâm tôi này, kia, nọ là các con bị kẹt ở trong đó rồi. Các con nhớ chưa?.

Cho nên ở đây Thầy căn dặn rất kỹ không khéo rồi chúng ta lọt vào những cái lạc là thích, lại khổ. Khi mà nó đau, nó nhức, nó làm cho chúng ta trạo cử, cơ thể mệt nhọc, nó làm như khó khăn, nó làm như là không có tu được. Còn tâm thì nó vọng tưởng tới, vọng tưởng lui, nó tuôn trào ra đủ thứ. Thì lúc bấy giờ chúng ta bị thọ khổ rồi, chúng ta thối lui. Chúng ta không dám tu, chúng ta sợ hãi. Tất cả những cái này đều là những cái mấy con cần phải chiến đấu: lạc cũng không chấp nhận, khổ cũng không sợ hãi.Vì vậy mấy con mới có chiến thắng được nó.

(44:59) Bây giờ tới giai đoạn đề mục thứ 4 thì tự mấy con dẫn nó vào. Bây giờ thân các con này, nó bị con muỗi cắn này, các con dẫn nó vào để an tịnh, không cần phải lấy tay mà đập con muỗi hay gãi chỗ này cái đã. Nó không cần đâu. Bây giờ biết con muỗi đó rồi, thân mình bất an rồi, nó bị con muỗi cắn ngứa rồi; thì bắt đầu mấy con dẫn nó.

Đề mục này, nó dẫn để đẩy lui những chướng ngại ở trên thân con bằng cảm thọ của thân. Tức là có đau, có ngứa, có nhức gì đó thì các con đẩy lui nó ra. Để cho nó trở thành sự an tịnh của nó. Đề mục này nó giúp cho các con đẩy lui những chướng ngại trên thân. Do đó, các con sẽ thấy có chướng ngại, con muỗi cắn ngứa đây, thì các con không cần gãi. Các con chỉ nhắc để coi cái lực của mình tu như thế nào. Các con chỉ nhắc:

"An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra".

Các con cứ nhắc nó đi rồi các con nương vào hơi thở biết hơi thở ra, vô. Năm hơi thở các con tác ý một lần. Lúc bây giờ thân của con sẽ không còn cảm giác con muỗi cắn ngứa ở đây nữa, nó mất tiêu. Rồi các con cứ nhắc đi, nhắc lại, một lúc sau, các con thấy muỗi nó bay ở xa, nó không dám vô thân con đâu.

Cái từ trường của các con an tịnh. Tự cái thân của con toả ra một từ trường an tịnh. Nó bảo vệ cho con, không con kiến, không con vật gì lại cắn con, con muỗi gì cũng không cắn con hết. Đó là phương pháp của Phật để bảo vệ thân của chúng ta. Nó làm cho được an tịnh, mà không có vật gì xâm chiếm được.

Đó là cách thức tu tập. Những cái đề mục là phương pháp rất tuyệt vời và rất quý giá. Nhưng các con tu chưa tới, các con chưa thấy cái lực của nó đâu. Cái lực của nó rất mạnh.

Khi các con cố gắng, các con nhiếp tâm để vô một cái định, dùng đề mục thứ 4 này để giúp cho thân con thoát ra những bệnh tật, đau khổ nên các con tập cho kỹ lưỡng. Nó sẽ có một lực. Bởi vì phương pháp của nó.

Muốn cho thân tôi đừng đau khổ thì Định Niệm Hơi Thở vô, thở ra phải cần khéo tác ý. Các con nhớ bài này chưa? Nghĩa là có cái gì chướng ngại trên thân thì Định Niệm Hơi Thở là phải khéo tác ý thì nó sẽ hết. Như vậy đức Phật dạy chúng ta có những bài pháp rất là căn bản và cứu kính, rõ ràng, làm chúng ta thoát khổ.

(47:00) Đó là đề mục thứ 4. Khi mà các con nhắc như vậy mà con muỗi cắn, chân các con ngồi tê. Các con nhắc một chút, nó hết tê. Nó không còn thấy tê nữa, nó nghe an ổn cái thân của con.

Nhưng mà cái sức của các con, cái sức nhắc của các con ấy, các con chưa có đủ lực kéo dài 1 giờ. Thì ngay đó chừng 5, 10 phút, nó sẽ trở lại cái tê hoặc là cái đau. Do đó các con nhắc nó nữa thì nó mất không có còn đau tê. Lực các con có tăng lên.

Nếu các con nhắc mà lực đau của các con nhiều hơn cái sức lực của các con thì bình thường hàng ngày con cứ cố gắng con tập đề mục này để cho cái lực nó càng ngày nó càng tăng lên. Chứ còn bây giờ mình thử là mình thử ở trên cái cảm thọ của mình để xem lực của nó đẩy lui được mức nào.

Thí dụ như con ngồi 30 phút này, cái chân con tê này, thì con sẽ đẩy lui bằng cái sức lực của con. Con sẽ đẩy lui nó từ cái chỗ nó tê. Con sẽ đẩy lui cái lực của nó 5 phút. Cái lực của con sẽ đẩy lui 5 phút. Do đó cái lực nó 5 phút nó đẩy lui thì nó sẽ không còn thấy tê nữa.

Nhưng mà cái lực, nó không đủ 10 phút. Cho nên vì vậy sau khi qua 5 phút rồi thì bắt đầu cái chân con nó tê lại. Bây giờ con dùng cái lực của con mà đẩy nó lần thứ 2 nữa. Con thấy khó quá, nó không có còn hiệu quả nữa thì con biết cái lực của con trên câu pháp ý. Cái câu tác ý này con phải tu tập nữa. Cho nên hàng ngày chưa có đau gì thì con cứ ngồi con tu. Con tu tới chừng mà nó đau, con quyết định mình ngồi 1 giờ mình tác ý thì nó không còn đau nữa. Lúc bây giờ con tác ý 1 giờ, nó không đau nữa là cái lực nó đã 1 giờ.

Rồi bắt đầu bây giờ nó lên một giờ rưỡi mà con bị tê, bị nhức mà con tác ý nó còn đau thì tức là cái lực của con, nó có 1 giờ chứ không thể 2 giờ được.

Cho nên vì vậy mà con phải tu nó nữa. Tu cho đến khi con ngồi 3 giờ đồng hồ. Con tác ý không có cái đau nào vô trong thân con được thì cái lực nó là 3 giờ. Con hiểu không?

Cho đến khi cái lực nó đầy đủ là cơn bệnh trong thân con, cái bệnh gì con tác ý, nó đi mất hết là con đã làm chủ được bệnh.

Như vậy là sự tu tập của các con về đề mục này mà muốn làm chủ được nó thì nỗ lực tu. Nghĩa là chừng nào mà tất cả những bệnh khổ trong thân con mà tác ý, nó đi luôn, không còn tái đi, tái lại thì con thử cái sức con. Bây giờ ngồi 30 phút thôi. Con không thể ngồi 2 tiếng đồng hồ. Mà cái lực của bài pháp này, con đã tu tập đủ, con sẽ ngồi 2 tiếng đồng hồ không đau nhức. Hễ nó vừa hơi hơi con tác ý, nó chạy mất. Nó không có đau chút nào nữa và như vậy con biết cái lực của nó rất mạnh.

Nó mạnh hơn cái lực đau của con. Tức là nó mạnh hơn cái nghiệp của con. Cho nên chiến đấu nó thắng lại cái nghiệp của con được. Đó là cái cách thức Thầy muốn nói như vậy để các con biết là không phải các con tu sơ qua mà bỏ. Mà các con còn tu nhiều để là làm chủ được cái bệnh của các con.

(49:39) Cuối cùng các con biết như thế nào một cái người, người ta tịnh chỉ hơi thở, người ta tác ý. Người ta tịnh chỉ hơi thở cũng do cái lực đó chứ cái lực nào. Các con biết không? “Hơi thở mày tịnh chỉ, ngưng đi” thì lúc bây giờ ngay đó nó ngưng liền, tức là tác ý chứ gì. Lúc bây giờ hơi thở nó ngưng rồi thì người ta mới nhập Tứ Thiền chứ gì.

Hơi thở nó ngưng được như vậy. Do tác ý mà nó ngưng được như vậy thì các con nghĩ cái bệnh nó đuổi, có đi được không?

Bệnh gì nó cũng đi được hết chứ. Còn bây giờ các con tác ý thử hơi thở có ngưng chưa? Chưa, chưa ngưng thì cái bệnh của con nó còn cái lực của nó. Chưa hẳn là con chiến đấu, con có kết quả, con thấy là con có tác ý nó có giảm, nó có bớt, nó có hết. Nhưng mà thời gian rất ngắn nó chưa dài. Nó hoặc 1 tiếng, 2 tiếng, 10 phút, 20 phút, chứ nó chưa phải là hoàn toàn diệt sạch. Còn cái lực cuối cùng của con phải cái lực đến mức độ con tác ý mà hơi thở con nó tịnh chỉ, nó ngưng được.

Thí dụ con biết không khi mà nhập Tứ Thiền. Đầu tiên mà Thầy tác ý cho nó ngưng hơi thở thì nó ngưng chỉ có 1 phút nó thở trở lại.

Rồi Thầy tác ý lần thứ 2 nó ngưng được 2 phút, 5 phút rồi nó thở trở lại. Và cuối cùng Thầy tác ý cuối cùng. Cho nên trong giai đoạn tu tập để mà nhập các định đều là do phương pháp tác ý mà ra.

Như bài Định Niệm Hơi Thở đức Phật nói muốn nhập định nào thì phải tác ý, nương vào hơi thở mà tác ý. Do đó khi tác ý, lần lượt nó ngưng, lần lần nó mới dài ra. Nó dài ra cho đến khi mà Thầy ngồi suốt cả tuần lễ không thở. Các con biết cái lực nó mạnh đến nỗi mà nó kéo dài không thở cả tuần lễ được ấy. Đủ biết cái lực nó như thế nào để nó duy trì cái thân nó không chết, mà nó không thở. Phải biết cái lực nó mạnh mẽ vô cùng tận.

Còn mới đầu thì nó chỉ 1 phút, rồi 2 phút, rồi 5 phút, rồi 10 phút, rồi 1 giờ lần lượt mình thấy rõ ràng nó ngưng, nó ngưng từng chút, từng chút. Cái thời gian kéo dài lần lần ra. Cũng như bây giờ mấy con tác ý, mấy con thấy nó hết đau, nó hết tê. Nhưng mà có chút, nó trở lại. Tức là cái lực các con có bấy nhiêu đó thì các con phải tu Định Niệm Hơi. Đề mục này các con phải tu nhiều nữa chứ thì nó mới kết quả, chứ mấy con tu sơ sơ, làm sao có được. Bởi vì cái thọ của chúng ta là cái quả của cái nhân quả thân chúng ta rồi. Mà muốn chuyển hết cái nhân quả này thì phải có đủ một cái lực không tham, sân, si nó mới, nó mới chuyển nổi chứ.

Cho nên vì vậy mà mấy con cứ tập luyện cái này thì như vậy nó mới có kết quả của đề mục này để đẩy lui được những khổ nạn của bệnh tật chúng ta, cái đau khổ của thân. Cho nên nó không phải tập 1 ngày, 1 giờ hoặc là bao lâu nó sẽ kết quả. Mà kết quả của nó là đẩy lui tất cả những bệnh khổ trên thân con. Đó là khi mà cái đề mục đó có kết quả. Các con tiếp tục với cái kết quả, không phải đợi cho nó kết quả hoàn toàn.

(52:15) Nếu mà kết quả hoàn toàn như tịnh chỉ được hơi thở thì các con phải thấy rằng cái ly tham, ly sân, ly si nó phải hoàn toàn. Nó ly sạch nó mới có kết quả được như vậy. Chứ không phải dễ đâu.

Miễn là bây giờ các con thấy ngồi 30 phút mà các con tăng lên 1 giờ này. Các con tác ý bảo nó không có tê, không có nhức nữa thì nó nghe lời con, nó không tê nhức là con thấy nó có kết quả rồi. Con có thể đi qua đề mục khác để mà tu tập. Để những đề mục khác nó giúp cho tâm các con ly dục, ly ác pháp hoàn toàn.

Mà khi ly dục, ly ác pháp hoàn toàn thì bảy giác chi nó xuất hiện. Bảy giác chi xuất hiện, nó mới báo tin cho các con biết là cái lực an tịnh thân hành, nó đã trọn vẹn rồi. Bây giờ các con muốn ngồi mấy tháng, nó sẽ ngồi cho mấy tháng, chứ đừng nói chi là 1 tháng.

Nó không đau nhức. Nghĩa là bây giờ con ngồi đây. Con vẫn biết hơi thở ra, vô này mà thân của con nó không có làm sao nó đau được. Cái lực khi mà nó có tê, có đau nhức, con tác ý một cái là nó chạy hết mất. Nó cái lực của Trạch Pháp Giác Chi. Nhưng mà Trạch Pháp Giác Chi có cái lực là phải ly tham, sân, si. Tham, sân, si nó phải quét sạch hết, nó mới có được.

Cho nên các con thấy những đề mục sau của Định Niệm Hơi Thở là quán ly tham, quán ly sân, quán ly si đó. Cho nên bây giờ các con thấy, các con chỉ nhiếp phục được tâm của mình. Trong thời gian làm cho thân của mình an trú được. Nó an trú, nó an tịnh được là thời gian của nó từ 30 phút, 1 giờ thôi, không cần các con phải tăng lên. Bởi vì mấy con tăng lên mà cái tâm tham, sân, si của các con chưa ly thì các con tăng lên cũng không nổi. Cho nên các con muốn tăng cũng dậm chân tại chỗ mà thôi. Cho nên các con phải đi qua hướng khác để ly tham, sân, si cho sạch. Để 7 giác chi nó xuất hiện, nó xuất hiện đủ thì đề mục thứ 4: "An tịnh thân hành" có một lực trọn vẹn.

Bây giờ con muốn ngồi một tuần lễ con bảo: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô", ngay đó là nó ngồi suốt một tuần lễ, nó an tịnh. Nó không bao giờ còn đau, nó không bao giờ còn nhức. Cái lực nó như vậy.

Còn nó có đau nhức cái gì, con tác ý ra nó hết liền. Đó là cái lực của nó khi mà tâm tham, sân, si mình hết. Còn bây giờ nó chưa hết, nhưng mà con tác ý là có hiệu quả. Để cho con biết pháp của Phật không có thời gian, tu là có kết quả. Cho nên ai ở đây, mấy con thấy dùng pháp Như Lý Tác Ý. Các con thấy những bệnh mà đau sơ sơ, các con tác ý là nó chạy mất, nó không có, nhưng mà biết rằng đó là cái kết quả. Nhưng kết quả chưa đến kết quả tận cùng của nó, kết quả viên mãn của nó đâu. Viên mãn là các con phải ly tham, sân, si cho hết. Tức là ly dục, ly ác pháp.

(54:27) Đó thì Thầy nhắc nhở như vậy. Cho nên những đề mục sau này dạy chúng ta quán ly tham, quán ly sân, quán ly si thì trước khi quán ly tham, sân, si cái tâm của chúng ta phải an tịnh cho được. Nghĩa là an tịnh cho được tâm của chúng ta trong 30 phút hoặc 1 giờ để rồi chúng ta mới quán ly tham, quán ly sân, si.

Còn nếu tâm của chúng ta chưa có an tịnh được mà chúng ta quán ly tham, sân, si thì hoài công vô ích mà thôi. Cũng như bây giờ cái tâm của chúng ta chưa có nhiếp phục vào đề mục thứ nhất, chưa có rõ được cái hơi thở thông suốt dài, ngắn, chưa có cảm giác được cái thân. Tức là chưa có rời được cái tụ điểm của nó. Nghĩa là cảm giác toàn thân là chúng ta cảm nhận ra toàn thân của chúng ta, chứ không phải còn bám ở trong một tụ điểm. Vì bám ở trong tụ điểm là một cái nơi nào đó để mà tập trung tâm của mình nơi đó, thì coi chừng chúng ta sẽ lọt vào tưởng. Cho nên chúng ta sẽ không bao giờ có kết quả được.

Vì vậy khi tâm chúng ta cảm giác được toàn thân rồi thì chúng ta mới dẫn cho thân chúng ta an ổn. Thân an ổn rồi thì tâm của chúng ta nó vẫn còn niệm xẹc. Tức là nó không có thành niệm mà nó nhá vô.

Mình ngồi yên tịnh như thế này. Tôi tu rất kỹ chứ tại sao mà nó nhá vô được. Muốn cho nó đừng có nhá những niệm vô trong khoảng nửa tiếng và 1 giờ thôi. Chứ ngoài 1 tiếng hoặc nửa tiếng, các con cũng chưa đủ sức để các con sẽ nhiếp phục được cái niệm nhá đó. Sức của các con chỉ 30 phút hoặc 1 giờ thôi thì các con chỉ tu ở trong khoảng thời gian ngắn đó để mình làm chủ cho được. Để cho mình tu các đề mục khác ở trong cái trạng thái thanh tịnh đó.

(56:04) Bây giờ mình phải tạo cho mình có một cái căn cứ bảo vệ. Cái căn cứ đó như là thời gian của nó, chỉ 30 phút, hoặc 1 giờ. Các con có cái căn cứ đó bảo đảm được cái sự yên ổn, sự hòa bình mà không có những cảm thọ, không có những loạn tưởng đánh vô chỗ này được. Không có cái sự hôn trầm, thùy miên xen vô chỗ này được.

Sự an tịnh như vậy thì lúc bây giờ con mới dọn dẹp. Con mới quán ly tham, quán ly sân thì mới có kết quả. Còn nếu chưa có dọn dẹp sạch như vậy, chưa có cái căn cứ địa. lát thì chuyện này xảy ra, lát cái kia xảy ra; thì con quét ở trong nhà con không có được đâu. Tức là những tham, sân, si mà vi tế ở trong này thì nó không có quét được. Cho nên vì vậy nó chỉ có thời gian ngắn vừa đủ để chúng ta quét dọn ở trong nội tâm của chúng ta. Tức là những vi tế. Những cái niệm xẹc đó là những cái vi tế của tham, sân, si mà chúng ta cần phải quét dọn.

Cho nên những đề mục sau là những đề mục dẫn tâm mình an tịnh. Cảm giác được cái tâm thì các con lưu ý: Các con nhớ là cảm giác được cái tâm của mình là cảm giác như thế nào?

Cái tâm thì nó có cái động và cái tịnh. Nghĩa là cái động là nó khởi niệm ra, nó động. Còn cái tịnh là nó không khởi niệm. Vậy thì:

"Cảm giác toàn tâm tôi biết tôi hít vô. Cảm giác toàn tâm tôi biết tôi thở ra".

Lúc bây giờ mình cảm giác cái tâm của mình. Chứ nó không phải như cái thân của mình. Cái thân của mình nó dễ cảm giác hơn cái tâm.

Còn cái tâm cảm giác nó rất khó. Do đó chúng ta cảm nhận ra cái tâm chúng ta nó có niệm hay là không niệm. Bây giờ từng hơi thở chúng ta hít vô thì chúng ta nhận từng hơi thở chúng ta. Hơi thở vô chúng ta thấy nó có động hay là không động.

Nó không động thì cái tâm của chúng ta hoàn toàn không có niệm. Do đó hít vô tôi thấy hoàn toàn nó không có niệm. Thở ra tôi thấy hoàn toàn không có niệm. Như vậy thì 5 hơi thở, tôi lại tác ý nó 1 lần. 1 lần ra, vô như vậy thì tôi cảm nhận lại 5 hơi thở nữa. Và cuối cùng 30 phút tôi xả ra thì suốt 30 phút tôi cảm nhận rất rõ là tâm tôi có niệm, không niệm tôi đều biết.

(58:05) Nhưng mà tôi chưa có dừng nó. Tôi biết rõ ràng là nó ít niệm chứ nó phải không niệm. Thí dụ như tôi cảm nhận khi 30 phút tu, tôi sẽ thấy nó có 3 niệm khởi, 3 lần xẹc ra thì tôi nhận nó 3 lần xẹc ra. Còn có buổi tu, tôi thấy nó không có niệm. Tôi nhận hít vô từng hơi thở, tôi nhận ra không có niệm. Rồi tôi thở ra cũng không niệm. Rồi tôi tác ý nữa, rồi tôi hít vô, tôi thở ra tôi không có niệm. Suốt 30 phút mà tôi thấy hoàn toàn là không có niệm. Tôi không nhận ra một cái gì khác hơn là cái niệm có hay là không niệm thôi.

Còn bây giờ có buổi sáng tôi tu không niệm nhưng buổi chiều tôi tu lại có niệm. Tôi nhận ra tôi biết nó có 3 niệm hoặc là 2 niệm hoặc là 1 niệm. Buổi tối tôi tu không niệm. Buổi khuya tôi tu có niệm. Và tôi cứ tu như vậy mà nhận xét như vậy. Để rồi tôi biết rằng là nó có niệm. Mà niệm này nó thô hay niệm này nó chỉ xẹc ra thôi.

Tôi chỉ nhận nó như vậy thôi. Rồi cứ tu, mà tôi nhận xét như vậy. Khi mà tôi nhận xét không còn sơ sót. Nghĩa là không còn sơ sót niệm nào qua sự nhận của tôi. Nghĩa là tôi không quên một niệm nào, khi nó hiện ra là tôi đều nhớ. Như vậy là kết quả của tôi trong cái đề mục này rồi.

Bây giờ tôi biết rằng thật sự ra trong thời gian tôi tu cái đề mục thứ 5 này. Để cảm nhận mà cái tâm của tôi, tôi cảm nhận nó thì tôi biết rằng tôi còn vọng tưởng, tôi còn niệm khởi chứ chưa phải hết.

Vậy thì tới đề mục thứ 4, đề mục thứ 6, tôi sẽ làm cho nó hoàn toàn, tôi dẫn cho nó không niệm nữa. Nghĩa là đề mục kia tôi cảm nhận nó có niệm hay không niệm. Để rồi tôi biết rằng nó không niệm. Mà hoàn toàn nó không niệm. Như vậy là tôi sẽ dẫn tâm của tôi vào sự an ổn, vào sự an tịnh của nó.

Còn nếu nó còn niệm mà tôi thấy nó còn niệm nhiều quá. Còn niệm nhiều quá thì tôi trở về với cái an trú thân hành của tôi. Bởi vì nó còn niệm là như thế nào?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...