08- THẦY TRAO TRUYỀN NHỮNG KINH NGHIỆM TRONG QUÁ TRÌNH TU TẬP CHO TU SINH
(28:00) Hôm nay Thầy đem
bài mà Thầy ghi chép cách đây hai mươi mấy năm. Thầy đã ghi chép nó hôm nay đem
lại. Thầy nhắc cho mấy con Định Niệm Hơi Thở rất là quan trọng. Thầy cũng nhờ
nó và nhờ trạch pháp tác ý này mà đi đến cứu cánh cuối cùng.
Vậy thì hôm nay Thầy đem lại những kinh nghiệm truyền trao lại
cho mấy con. Bằng kinh nghiệm thực của Thầy.
Không bao giờ sai một lời pháp của Phật dạy chút nào hết nên
Thầy đúng, đúng với những cái gì mà đức Phật đã dạy. Không có bày ra, không có
vẽ ra, không có thêm ra. Tất cả những cái này đều là kinh nghiệm của Thầy, thực
tế mà tu tập. Cho nên hôm nay mấy con có đủ phước. Các con hãy cố gắng mà thực
hiện. Không phụ lòng của Thầy, không phụ ơn của Phật. Đó là các con đã đền đáp
ơn Phật, ơn Thầy.
Còn nếu mà các con không nghe lời, các con tu lấy có thì các con
cũng phí uổng. Chẳng hạn là như bây giờ các con ở xa xôi. Ở ngoài Hải Phòng, ở
Hà Nội, ở ngoài Phú Yên. Các con ở xa xôi các con đã bỏ nhà, bỏ cửa đến đây để
tìm cái gì đây?.
Không phải đến đây để tu sơ sơ đâu. Mà đến đây để tìm cái sự
Giải Thoát thật sự. Không lý mà từ bỏ gia đình, bỏ con, bỏ cái, bỏ nhà cửa mình
mà để đến đây rồi đi cầu danh, cầu lợi sao?
(29:10) Không lý điều đó
đâu. Không lý mà để cầu cái danh hão. Hồi đó tôi có vô Tu viện đó tôi tu. Tôi
cũng tu tập như vậy. Nhưng mà cuối cùng mình được cái gì hay là về rồi ít bữa
mình đau, mình lăn lộn trên giường bệnh. Để rồi người ta cũng phỉ báng Phật.
Vào tu để làm gì mà bây giờ cũng bệnh đau, cũng đi nhà thương cũng mổ, xẻ như
vậy. Người ta cười chê chứ làm gì.
Còn mấy con vào đây. Mấy con thật sự mấy con không phụ ơn Thầy,
không phụ ơn Phật thì mấy con phải thực hiện như thế nào?
Để xứng đáng, để khi đó các con về, các con tự tại các con chết
nè. Về bệnh đau các con đẩy lui ra khỏi không cần uống thuốc. Người ta theo như
vậy mới đúng. Theo Phật như vậy mới đúng, theo Phật gì mà quá khổ như vậy.
Các con nhớ những điều mà các con sơ sót là các con đã tự mình
phỉ báng Phật pháp, đã làm cho người ta chê Phật pháp đó.
Còn mấy con đến đây, mấy con phải nỗ lực tu để đền đáp công ơn
của Phật, công ơn của Thầy dạy dỗ mấy con. Như vậy là mấy con không phụ ơn chứ
gì. Còn mấy con mà tu lơ mơ thì mấy con đã phụ ơn, mà mấy con còn để cho người
khác phỉ báng. Tưởng vào cái Tu viện, nó tu ra cái gì. Ai dè bây giờ về cũng
chết bò lăn, bò quàng. Người ta vẫn nói mình được. Tại vì mình bò lăn, bò
quàng. Chứ còn mình vào đây mình tu mình làm chủ được. Đức Phật đã trang bị cho
chúng ta những phương pháp để làm cho thân tâm chúng ta được an ổn, được Giải
Thoát. Thế mà chúng ta tu không đúng cách thì tự cái tu sai của mình đã là phỉ
báng Phật pháp rồi. Các con thấy chưa?
Cho nên vì vậy mà phải ráng nghe những cái lời mà Thầy nói. Đây
là những lời mà tâm huyết bằng máu và nước mắt của Thầy nói ra cho mấy con. Chứ
đâu phải là nói chơi, nói nghe như người ta đem kinh ra người ta giảng đâu.
Những tập như thế này, các con biết Thầy ghi từ lâu mà Thầy còn chưa làm mất
nó. Để lại kỷ niệm ngàn đời. Hôm nay Thầy được làm chủ như thế này là một kỷ niệm
vô cùng quý giá. Không thể thường được.
Làm sao có ai dạy Thầy hơn là tự Thầy phải đọc rồi viết ra từng
câu như thế này. Để ghi nhớ trong lòng của mình. Để lấy nó làm nhật tụng hàng
ngày mà nỗ lực tu tập.
Ngày mai Thầy có chết rồi, những bản kinh này là những bản vô
giá. Cái bút pháp của Thầy nó vẫn còn ở trong này. Nó đâu có mất được. Mấy con
mà được một dòng chữ như thế này là mấy con có một kinh nghiệm để lại muôn đời.
Đó là người ta đã thấy rằng trong cuộc đời của mấy con, để lưu lại được những
gì quý báu nhất của Phật giáo đó.
Mà mấy con sẽ lật lại trong những tập kinh, tạng kinh Nguyên
Thủy các con sẽ thấy lời này là những lời của đức Phật đã dạy mà Thầy ghi lại
để thực hiện cho mình. Bây giờ đem ra nhắc cho các con. Để các con cố gắng thực
hiện mà đền đáp công ơn đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét