504- GIỚI LUẬT THANH TỊNH TU HỌC MỚI CÓ
KẾT QUẢ
(24:18) Trưởng
lão: Niệm thiện như thế nào? Thanh thản, an lạc, vô sự
trong đó không có tham, sân, si, tức là niệm thiện. Chớ không phải ngồi đây mà
suy nghĩ là “Chúng tôi
phải đi làm từ thiện chỗ này, chỗ kia, để giúp đỡ đồng bào nghèo đói hay những
người bất hạnh thế này”, không phải!
Cái đó là
cái thiện hữu lậu chứ không phải thiện vô lậu. Còn đạo Phật chúng ta ở đây là
cái thiện vô lậu, nghĩa là chúng ta tu tập làm sao cho chúng ta không còn lậu
hoặc. Thì cái niệm thiện của nó mà tăng trưởng nó hằng phút, hằng giây, tích
tập nó để kéo dài cái thời gian mà hằng phút, hằng giây của cái niệm thiện đó,
tức là tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là thiện.
Chớ không
phải tích thiện là chúng ta nghĩ là phải làm việc từ thiện này, làm việc từ
thiện kia. Nhưng mà sự thật đó là thiện hữu lậu, có thiện nhưng mà có ác chớ
đâu phải là thiện toàn thiện! Cho nên trên cái sự tu tập chúng ta phải hiểu rõ,
cái chương trình giáo dục đào tạo của đức Phật là tám cái lớp học, ba cái cấp.
Vô học thì chúng ta phải giới luật nghiêm chỉnh, Mười Giới Sa Di không được vi
phạm một cái lỗi lầm nhỏ nhặt nào ở trên Mười Giới Sa Di. Một người tu mà! Còn
cư sĩ thì năm giới phải nghiêm chỉnh mới vào đây mà thọ Bát Quan Trai. Chứ quý
Phật tử nói là “Tôi đã là
Phật tử thì tôi thọ năm giới” mà bây giờ còn ăn thịt chúng
sanh mà vào đây gọi là thọ Bát Quan Trai thì Thầy cho thọ Bát Quan Trai sao?
Các con thấy chưa?
Cho nên
vì vậy mà đối với người Phật tử thì năm giới nghiêm chỉnh hẳn hòi, vào đây xin
thọ Bát Quan Trai Thầy sẽ cho. Mà năm giới còn vi phạm thì thôi đừng có thọ Bát
Quan Trai, không có lợi ích gì đâu, tu mất công.
Bởi vì
khi mình thọ Tam Quy Ngũ Giới thì mình đã xin thọ Ngũ Giới rồi. Mà xin thọ thì
phải cố gắng trong một tháng, hai tháng, một năm sau là năm giới phải hoàn
chỉnh.
Nghĩa là
từ cái chỗ mình xin thọ là mình hướng về năm giới, mình thọ Ngũ Giới mà, mình
hướng về. Nhưng mà mình hướng rồi mình nhập nó chớ, hướng lưu thì phải nhập lưu
chớ! Hướng năm giới mà tại sao một thời gian một năm mà bây giờ còn ăn thịt
chúng sanh được à? Một năm phải rèn luyện mình để đi đến cái chỗ không sát
sanh, không ăn thịt chúng sanh nữa chớ! Tại sao mình nuôi cái tà mạng của mình
như thế? Mình nuôi cái thân mạng mình bằng xương máu của chúng sanh, đâu phải
cái thân của mình là cái mồ chôn chúng sanh sao? Học Phật pháp thì phải hiểu
điều đó! Mình biến cái thân của mình trở thành thanh tịnh chớ đâu phải biến nó
là cái mồ, đâu biến nó là cái nơi để chôn xác chúng sanh nữa sao?!
Cho nên
khi mình học và mình thọ giới thì các thầy đã hướng dẫn, đã giải thích cho mình
hiểu về cái giới sát sanh rồi. Cái Đức Hiếu Sinh mà, cái lòng Từ của người, Đức
Từ Tâm của cái người ở trên cái Đức Hiếu Sinh đó, cái lòng thương yêu của chúng
ta không bao giờ làm chúng sanh mất hạnh phúc mà! Mọi vật chúng ta không làm
cho chúng đau khổ, động chúng đau khổ, đó là lòng Từ của chúng ta mà! Như vậy
là khi mà chúng ta vào thọ cái giới đó thì chúng ta không làm đau khổ cho mọi
người. Người ta triển khai được cái đức Từ Tâm, tức là Tứ Vô Lượng Tâm tâm Từ
trước mà, thì quý Phật tử đều phải học cái Từ Tâm chớ! Sao quý thầy không dạy
đức Từ Tâm cho quý Phật tử khi thọ Ngũ Giới?
(27:06) Cũng như hôm nay quý Phật tử đã là Phật
tử, đã là người theo đạo Phật thì quý Phật tử đều có thọ Tam Quy - Ngũ Giới, mà
thọ Tam Quy - Ngũ Giới thì tại sao không giữ gìn năm giới? Mà năm giới thì Đức
Hiếu sinh là cái đức đầu tiên, không sát sanh! Chớ đâu phải mình thọ để cái
danh từ mình nói chung chung sao? Cho nên mình thọ để mà sống với đức hạnh đó,
để làm cho mình trở thành một con người thanh tịnh. Cái con người nuôi Chánh
Mạng, thân mạng chúng ta chơn chánh chớ không phải tà mạng này. Cho nên khi mà
thọ Ngũ Giới xong, sau một năm thọ Tam Quy - Ngũ Giới xong, một năm sau chúng
ta sẽ cho những người Phật tử đó tiếp tục thọ Bát Quan Trai.
Đây mới
có cái. bởi vì mình giữ gìn năm giới trọn vẹn bắt đầu mình giữ cái tám giới nữa
để cho mình thọ Bát Quan Trai, trong lúc đó quý cư sĩ mới được tu từng pháp,
từng pháp. Từ Định Niệm Hơi Thở này, từ Định Vô Lậu này, từ Chánh Niệm Tỉnh
Giác này. Biết cách thức đi kinh hành, biết cách thức tu tập Thân Hành Niệm nè.
Đó, mình phải tu tập từng mười sáu cái đề mục, mười tám cái đề mục, mười chín
cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở, đều là phải được triển khai tu tập nó. Cho
nên khi mà quý Phật tử đã thọ Tam Quy - Ngũ Giới và đồng thời được thọ Bát Quan
Trai tu tập thì quý vị có khả năng đuổi được bệnh mình đi.
Bởi vì
khi mà mình tu về hơi thở thì có cái đề mục của đức Phật dạy để cho mình đẩy
lui được bệnh mình. Khi mà thân bị bệnh, Thầy bị cái đầu nhức thì bắt đầu bây
giờ Thầy đẩy lui nó không cần phải đi uống thuốc. Thì ở trên Định Niệm Hơi Thở
đã có cái đề mục đức Phật dạy chúng ta đẩy lui bệnh rất rõ ràng, thì cái đề mục
đó dạy cụ thể: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Có phải đúng không? Bởi vì thân chúng ta không an mà, chúng ta mới dùng cái ý
thức của chúng ta để tác ý. Và cái ý thức của chúng ta tác ý thì đức Phật
nói: “Tác ý một tướng
khác thì một tướng kia nó sẽ lui đi”.
Đó, bây
giờ Thầy nói, bây giờ Thầy đang bị nhức đầu nè, Thầy bảo: “Thọ là vô thường” nè,
nói đúng. Bởi vì tất cả các pháp đều vô thường, hồi nãy Thầy không nhức đầu mà
bây giờ nhức đầu thì nó là thọ là vô thường chứ sao? Hồi nãy không nhức đầu mà
bây giờ nhức đầu là vô thường chứ sao! Và bây giờ một lát nữa nó sẽ hết nhức
đầu thì nó là vô thường chớ? Đúng là thân vô thường.
Cho nên
Thầy nói: “Thọ là vô
thường, cái đầu nhức này phải ra khỏi cái thân ta, không có được làm đau đầu
nữa”. Thầy chỉ ra lệnh vậy thôi, rồi Thầy dùng cái Định Niệm Hơi
Thở, tức là Thầy trú vào hơi thở mà bằng phương pháp tác ý. Cho nên do đó Thầy
tác ý: “An tịnh thân hành
tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, rồi
Thầy hít vô thở ra năm hơi thở Thầy tác ý một lần; năm - ba hơi thở. Chừng
trong vòng nửa phút hoặc là một giờ thì nhìn lại cái đầu của Thầy thấy đâu mất,
không còn đau nữa. Có phải không uống thuốc mà cái đầu hết đau không? Có phải
đức Phật dạy chúng ta cái pháp để đối trị được bệnh không?
(30:00) Bây giờ bệnh gì cũng trị được chứ không
phải là. Vừa rồi ở Tu viện chúng ta, thầy Chơn Thành đã bị bán thân. Các con
biết cái tay nó rút như thế này nè, cái miệng nó méo nữa. Mà thầy thì nhờ cái
phương pháp tu cho nên nó không đến đỗi, nhưng cái tay của thầy nó co lại, lấy
lại không được, cầm cái bút viết không được. Nhưng mà sử dụng cái pháp đối trị
liền tức khắc! Suốt cả đêm thầy đối trị, sáng hôm sau thầy thấy rất đỡ. Và hai,
ba bữa sau thì thầy trở lại bình thường, tay chân của thầy hoàn toàn hoạt động
bình thường không còn co rút nữa. Đó, mấy con thấy pháp Phật rất hay. Thầy nói
rằng bệnh lao phổi cũng vẫn đẩy lui, bay vi trùng này cũng sạch chứ không phải!
Pháp của Phật rất là tuyệt vời! Bởi vì cái sức đề kháng của thân chúng ta rất
mạnh, nó trị bệnh cho chúng ta rất hay!
Mà pháp
của Phật, cái bài pháp của Phật rất rõ mà, cái đề mục đó rất rõ. Ai cũng có đọc
kinh về Định Niệm Hơi Thở thì cũng thấy rõ ràng. Đức Phật dạy mười sáu cái đề
mục, do cái riêng của Định Niệm Hơi Thở thì nó có mười sáu cái đề mục, nhưng mà
đến cái pháp Thân Hành Niệm đó, thì đức Phật dạy về hơi thở thì nó có hai cái
đề mục nữa là mười tám cái đề mục. Sau khi dạy cho La Hầu La thì nó thêm một
cái đề mục nữa, tức là mười chín cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở. Mà mỗi cái
đề mục tức là cái phương pháp tác ý để thực hiện đem lại cái sự bình an cho
chúng ta. Tức là người nào tu Định Niệm Hơi Thở đều có cái sự lợi ích rất lớn,
đức Phật đã nói vậy mà. Rất lớn là như thế nào?
Bây giờ
thân bệnh mà đuổi bệnh được thì không phải rất lớn sao? Tâm phiền não thì đuổi
phiền não nó đi tiêu chứ gì. Cho nên khi mà tâm chúng ta có sân thì có cái đề
mục để đẩy lui sân chớ đâu phải không?
Cho nên
đức Phật dạy rất rõ: “Quán
ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”. Khi
mình thấy tâm mình đang bị sân thì mình cứ quán đi rồi mình nương vào hơi thở,
rồi một chút chừng năm - ba phút mình xả ra mình thấy cái tâm sân mình còn
không? Không còn nữa. Đó là cái phương pháp đối trị những cái chướng ngại pháp
ở trên Thân - Thọ - Tâm - Pháp của chúng ta, thế mà chúng ta không tu học thì
còn tu học cái gì? Lợi ích thiết thực như vậy.
Chúng ta
đi tu học theo đạo Phật đâu phải tu học có thần thông, đâu phải trở thành ông
thầy bói biết chuyện quá khứ vị lai của người ta? Mà mục đích của đạo Phật là,
tu tập theo đạo Phật là làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết, bốn nỗi
khổ này, mà đức Phật đã bỏ vợ, bỏ con, bỏ cung vàng, ngai vàng để đi tìm giải
thoát bốn sự đau khổ này chớ đâu phải đi tìm thần thông biến hóa đâu! Mà bây
giờ nghe chỗ nào có thần thông biến hóa thì chúng ta tới tu. Tu để ngồi thiền
sáu, bảy tháng không ăn uống để làm gì đây? Có lợi ích gì cho ai không? Hay là
biểu diễn thần thông để cho người ta ham thích, để người ta cầu như mình là
Phật sống? Hay là ngồi đây phóng hào quang để làm cho người ta ham thích? Điều
đó có lợi ích gì cho ai đâu? Còn cái điều này thật lợi ích.
Mà người
tu theo đạo Phật giới hạnh thanh tịnh, oai nghi tế hạnh đầy đủ, thực hiện thân
giáo. Chúng ta không bao giờ nói một lời nói làm cho người khác buồn phiền, đó
là cái thân giáo của chúng ta mà. Chúng ta không bao giờ có những cái oai nghi
tế hạnh mà làm cho người ta quá đau khổ: háy, nguýt, ngó, đi dẫm đạp, thì tất
cả những cái hành động đó làm sao một người tu sĩ chúng ta có? Đó, như vậy là
chúng ta đã tu tập theo đúng Phật pháp thì nó đem lợi ích rất lớn cho mình và
cho người khác mới gọi là Phật pháp.
Hôm nay
được về đây nghe Thầy nói về cái lớp học Bát Chánh Đạo của đạo Phật. Bởi vì đạo
Phật có cái chương trình giáo dục đào tạo như Thầy đã nói hồi nãy: Tám lớp học,
ba cấp mà từ xưa đến giờ thì chúng ta chưa thấy ai triển khai. Nhưng hôm nay
chúng ta đã triển khai, đã thấy đem lại sự lợi ích thiết thực và cụ thể. Nhắm
vào một số người tu sĩ ở đây, ở Tu viện này chúng ta thấy có kết quả.
(33:34) Đối với tâm thì ăn ngày một bữa mà rất
tự nhiên, không còn ham ăn ngày ba, bốn bữa. Bây giờ ai đem cho họ, họ không
thèm ăn đâu. Đó là họ làm chủ được cái ăn rồi. Và đồng thời ở đây họ làm chủ
được cái ngủ, mặc dù có một số người chưa làm chủ chớ không phải toàn diện,
nhưng mà có một số người người ta làm chủ được. Người ta muốn ngủ giờ nào là
ngủ mà người ta không muốn ngủ là không muốn ngủ, đó là người ta làm chủ được
cái ăn, cái ngủ mấy con.
Mà khi
làm chủ được cái ăn, cái ngủ thì người ta sẽ làm chủ được cái tâm tham, sân,
si, của người ta. Người ta sẽ làm chủ được cái tham, sân, si. Và người ta làm
chủ được cái tâm tham, sân, si thì người ta làm chủ được cái già của người ta.
Bởi vì cái người mà dễ già, dễ yếu đuối là tại vì họ thường giận hờn, ham muốn
cái này, cái nọ, cái kia, tức giận, lo lắng, sợ hãi, phiền não, thì cái thân
này nó dễ bệnh đau, nó dễ già yếu, suy yếu.
Còn một cái
người mà người ta sống thanh thản, an lạc, vô sự người ta không lúc nào giận
hờn, phiền não, không lúc nào lo, sợ hãi trước một cái gì, cơ thể họ rất là
khỏe mạnh. Vả lại chúng ta có cái pháp để phục hồi được cơ thể, đó là pháp
Chánh Niệm Tỉnh Thức. Chúng ta luôn luôn tỉnh thức không một ác pháp nào tác
động vào tâm cho nên cái cơ thể họ quắc thước, khỏe mạnh.
Như Thầy
hôm nay tám mươi tuổi rồi. Nãy giờ quý thầy, quý Phật tử nghe tiếng nói Thầy
rổn rảng, không phải một ông già nói run run, có phải không? Tiếng nói Thầy đâu
có run run đâu? Còn mấy người già, mấy con thì sẽ thấy mấy người già họ sẽ nói
run run và họ đi hai chân rất yếu, nếu mà không khéo họ sẽ té. Bây giờ, Thầy
nếu mà không có sự tu tập thì khoảng tám mươi mấy chín mươi tuổi, hai chân Thầy
nó cũng run rẩy, yếu đuối như thế. Bây giờ có người cỡ trạc tuổi Thầy vẫn run
rẩy, yếu đuối, chưa phải là vững vàng. Còn đối với thân Thầy rất là khỏe khoắn!
Thầy có thể trèo núi nổi mà, Thầy có thể làm những công việc của người thanh
niên nổi.
Nhưng mà
đâu phải cái sức của Thầy để đi làm những công việc đó? Nhưng mà cái sức khỏe
của Thầy, nghĩa là đối với Thầy, Thầy thấy nó khoẻ như vậy. Cho nên suốt thời
gian quý thầy về đây tu tập, quý thầy có thấy Thầy bệnh đau gì không? Mỗi lần
có cái gì sơ sơ là Thầy đã đuổi đi mất rồi, còn đâu ở đây nữa mà bệnh, có phải
sung sướng không mấy con? Có cần gì phải thuốc thang, có cần gì phải đi bác sĩ
đâu!
(36:06) Quý thầy từng ở đây với Thầy từ năm này
đến năm khác có thấy Thầy đi bác sĩ không? Có thấy Thầy đi nhà thương không?
Không bao giờ có điều đó! Phật tử cúng dường Thầy thuốc bổ nhiều lắm mấy con,
rất là nhiều thuốc bổ. Họ lo lắng cho Thầy nhiều lắm, rồi cả sâm cả này kia,
nhưng mà Thầy có thèm uống nó đâu! Bao nhiêu thứ đều để đó rồi thỉnh thoảng
Thầy gởi cho cô Út cho mấy cô, quý thầy, quý cư sĩ già để mà người ta uống cái
đó để cho người ta bổ hoặc này kia. Riêng Thầy mỗi ngày ăn cơm với những điều
kiện cần thiết, không lựa chọn những món ăn bổ, ăn đơn giản, rau, nước tương.
Đơn giản, những cái gì mà không cầu kỳ, không cần ngon, thế mà cơ thể vẫn khỏe
mạnh như thường. Mập thì không mập, nhưng ốm thì cũng không phải quá ốm như bộ
xương, chỉ khỏe mạnh mà thôi.
Mấy con
nhìn Thầy coi phải không? Thầy ốm thì không phải ốm quá như bộ xương mà cũng
không mập như người mập. Đó là cái ăn uống, đời sống của Thầy. Với cái nhìn của
Thầy, Thầy biết cái đó ăn được, Thầy biết cái đó không nên ăn. Cho nên thí dụ
như những nước tương, Thầy nói nước tương thì nó phải có cái thuốc chống mốc
trong đó chứ, nó có chất độc trong đó. Chao nó cũng có chất độc mấy con. Họ
phải ủ lại mà, chất ủ lại thì phải độc nên thứ này Thầy không ăn đâu, thà ăn
muối thôi. Mặc dù nước tương ăn ngon chớ? Ngon cái cảm giác miệng nhưng mà nó
tai hại.
Cái dục
không có thể nào mà lôi Thầy được đâu mấy con. Một người tu theo đạo Phật người
ta có Chánh Tri Kiến rồi, người ta không để tà kiến để sai người ta trong cái
dục đó đâu. Còn mấy con không có Chánh Tri Kiến cho nên con bị cái dục nó sai,
nó dẫn dắt mấy con, thấy cái ngon thì nó đã bị dục nó sai mấy con rồi.
Cho nên
cái người tu theo đạo Phật người ta sống bằng cái Tri Kiến Giải Thoát cho nên
người ta nhìn cái gì người ta, vả lại cái người tu cái thân họ thanh tịnh lắm
mấy con: Một chất hôi thúi ăn vô tự nó phản ứng nó ói ra, nó không bao giờ để
cái chất bẩn ở đó, ở trong thân nó đâu.
Còn mấy
con thấy cái mùi, thích thú cái mùi nào đó, thì mấy con thấy như chao họ để hôi
thúi, mấy con ăn vô. Người ta ủ để nó thành người ta làm mắm ruốc mắm gì đó, ba
cái đậu hũ chứ gì? Nghe cái mùi hôi hôi, Thầy thì ăn vô nó ói. Nhưng đậu hũ chớ
gì? Nhưng ăn vô ói. Còn mấy con ăn vô không ói, tức là mấy con còn chưa có
thanh tịnh. Chưa thanh tịnh nên tiếp nhận được cái sự không thanh tịnh.
Còn cái
cơ thể của người tu nó thanh tịnh, nó không tiếp nhận những cái chất bất tịnh
đó đâu. Cho nên nó ăn rau cải, đồ không thúi. Bây giờ một cái trái cây thôi, mà
trái cây thúi, ở đời người ta thấy tiếc quá người ta ăn. Thầy cũng tiếc chớ
không phải không tiếc, ăn vô ói liền tức khắc. Trái cây thôi, nhưng mà thúi là
ăn ói. Cái mùi đó nó sẽ làm cho Thầy ói, bởi vì đó là cái chất bất tịnh. Các
con thấy trái cây nó mới chín nó ngon chớ gì? Nhưng mà để nó thúi rồi thì cái
trái cây đó nó còn ngon nữa không? Nó là đồ bất tịnh đó mấy con.
Do đó cái
người tu mà quán thực phẩm bất tịnh, người ta thấy từng cái cây, từng cái rau
cải thúi, người ta có cái nhìn của nó rồi, người ta biết nó là bất tịnh. Cho
nên từ cái chỗ mà trái cây chín ngon người ta vẫn thấy bất tịnh ở trong đó rồi.
Người ta nhàm chán nó mấy con, ăn để sống chớ không phải thích ăn.
6- TỨ THẦN TÚC
(39:16) Trưởng
lão: Cái sự tu tập thật, nó làm cho thân tâm chúng ta
thanh tịnh, mà thanh tịnh thật. Mà khi cái tâm thanh tịnh thì nó có Tứ Thần Túc
mấy con! Tự nó thanh tịnh nó có. Còn bây giờ mấy con cầu nó, là mấy con tu tập
nó thì mấy con bị có thần lực tưởng. Như các con thấy những cái nhà mà họ luyện
khí công, cái lực của khí công mấy con thấy cũng ghê chớ? Rồi những cái nhà mà
nhân điện, cái lực của điện, mấy con cũng thấy cái nhân điện cũng ghê chớ!
Nhưng mà sự thật đó là lực tưởng mấy con!
Còn ở đây
cái lực của cái người tu theo đạo Phật nó có Tứ Thần Túc đó, bốn cái lực như
thần đó là nó do cái ý thức lực của người ta tập luyện bằng hàng ngày người ta
tác ý. Cho nên khi mà tâm người ta thanh tịnh hẳn hòi thì cái pháp tác ý người
ta tác ý rất nhiều, tác ý rất nhiều. Hằng ngày có những cái điều kiện, hành
động gì người ta tác ý rất nhiều, do đó một thời gian dài người ta tu năm - ba
tháng, một năm thì cái pháp tác ý đó nó trở thành một cái lực của nó. Cho nên
khi mà nó trở thành đủ, đủ bảy cái năng lực của Giác Chi, bảy cái năng lực của
Giác Chi thì nó gồm đủ ở trong đó Bốn Thần Túc.
Cái thần
túc thứ nhất là:
Dục Như Ý
Túc: Mình muốn cái gì là làm theo cái nấy. Nghĩa là chúng ta muốn cái thân
chúng ta như thế nào là nó làm theo như thế nấy, đó là Dục Như Ý Túc.
Định Như
Ý Túc: Là chúng ta muốn nhập cái định nào nó sẽ nhập cái định nấy. Bây giờ Thầy
không có tu tập Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ, Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ,
Thầy không có nhập những cái định tưởng đó, nhưng mà Thầy truyền lệnh, Thầy ra
lệnh là nó sẽ nhập vào cái tưởng định đó. Cũng như Thầy chưa từng bao giờ nhập
Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, mà tâm Thầy ở trên Tứ Niệm Xứ thanh thản, an
lạc, vô sự, bất động thì ngay trên Tứ Niệm Xứ là nó thực hiện được Tứ Thần Túc
ở trên đó rồi.
Bây giờ
Thầy muốn nhập Sơ Thiền thì cái câu tác ý ở trong Sơ Thiền, đức Phật đã nói cho
chúng ta rất rõ: “Ly dục,
ly ác pháp, nhập Sơ Thiền”, đó là cái câu tác ý chớ không phải là
nói để mà chúng ta thực hiện được. Phải hiểu cái đó là cái câu tác ý của đức
Phật dạy. Cho nên khi mà cái người có Tứ Thần Túc rồi họ chỉ ra lệnh, họ
bảo: “Ly dục, ly ác pháp, tâm phải nhập Sơ
Thiền!” thì ngay đó cái tâm chúng ta sẽ vào cái Sơ Thiền thì
năm chi thiền hiện ra rất rõ. Còn bất động tâm thì nó không có năm chi thiền.
Tức là trạng thái của Sơ Thiền mà đức Phật gọi là Sơ Thiền Thiên, cái trạng
thái đó nó năm cái chi thiền nó hiện ra rất rõ, gọi là Sơ Thiền Thiên. Khi đó
thân tâm chúng ta đều ở trong cái trạng thái đó, trạng thái Sơ Thiền do ly dục
sanh hỷ lạc, thì
cái hỷ lạc này do ly dục mà sanh ra chớ không phải là hỷ lạc của do dục, do
tưởng mà sanh ra.
(41:53) Chẳng hạn bây giờ chúng ta ức chế cái
tâm của chúng ta, cái ý thức của chúng ta không có một niệm khởi nữa cho nên nó
bắt đầu nó yên lặng. Nó yên lặng thì cái tưởng nó hoạt động, thì nó sanh ra một
cái xúc tưởng hỷ lạc. Nó có cái hỷ lạc mà cái hỷ lạc của tưởng chớ không phải
là do ly dục, cho nên chúng ta đã tu sai Phật pháp. Vì vậy mà chúng ta thấy bây
giờ chúng ta có Tứ Thần Túc, thì Định Như Ý Túc thì chúng ta sẽ nhập các định.
Chúng ta muốn Nhị Thiền, chúng ta bảo, tức là cái câu tác ý của nó: “Diệt Tầm Tứ, nhập Nhị Thiền” thì
ngay đó tâm chúng ta nhập Nhị Thiền. Chớ không phải chúng ta ngồi đó để mà diệt
hết vọng tưởng mà nhập Nhị Thiền, điều đó chúng ta sai.
Nghĩa là
khi nhập Nhị Thiền là tất cả sáu căn của chúng ta mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý
đều ngưng hoạt động hoàn toàn. Ở đây, diệt Tầm Tứ tức là diệt cái ý thức của
chúng ta. “Không tầm
không tứ”, đó là diệt ý thức cho nên mới “Định sanh hỷ lạc”. Do đó
khi mà chúng ta ra lệnh mà tác ý nó thì ngay đó nó nhập vào.
Nói tác ý
thì nó thô, nhưng mà khi tâm chúng ta hướng đến “Diệt tầm tứ, nhập Nhị Thiền”,
hướng đến thôi, cái tâm chúng ta muốn thôi là nó đã vào cái Nhị Thiền chớ không
phải tác ý. Không phải thô, nhưng mà Thầy muốn nói cho rõ ràng để chúng ta dễ
hiểu thôi chớ nó hướng đến là nó sẽ vào đó.
Cho nên
muốn mà nhập Tứ Thiền thì cũng rất dễ: “Xả
lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh, nhập Tứ Thiền”, đó là cái câu đức
Phật đã dạy mà. Còn bây giờ Thầy muốn nhập Tứ Thiền Thầy nói: “Tịnh chỉ hơi thở, nhập Tứ Thiền!” thì
ngay đó nhập Tứ Thiền. Nghĩa là hơi thở ngưng hoạt động, Thầy ở trong một cái
trạng thái an lạc vô cùng của trạng thái hỷ lạc của định, của Tứ Thiền sanh hỷ
lạc. Chớ không phải là Thầy tịnh chỉ hơi thở mà Thầy thấy cái đầu Thầy nó bưng
bưng hay hoặc là cái lỗ tai Thầy nó kêu ve ve, thì đó là điều nín thở chớ không
phải là cái chỗ mà trạng thái của Tứ Thiền.
Cho nên
Thầy cần chỉ hướng tâm đến Túc Mạng Minh thì ngay đó nhiều đời, nhiều kiếp Thầy
đều biết rất rõ. Đó là một cái hiểu biết không có không gian và thời gian. Cho
nên không có thời gian vì vậy quá khứ nhiều đời chúng ta biết rằng: Từ đời nào,
đời nào chúng ta là người đàn ông, đàn bà, xứ nào, dân nào và con vật gì; từ
kiếp nào là con vật, con trùng, con dế hay hoặc là con heo, con bò. Lúc nào
chúng ta cũng biết nhiều đời của chúng ta chớ không phải trong một đời, đó là
Túc Mạng Minh.
(44:36) Thiên Nhãn Minh, chúng ta ngồi đây cũng
như là chúng ta ngồi ở trên một cái đài thiên văn mà nhìn vũ trụ. Cái này là
một sự thật, là một sự thật! Khi chúng ta vào Tứ Thiền, thân tâm chúng ta hoàn
toàn Bất động thì chúng ta hướng tâm đến chỗ nào hoàn toàn là chỗ đó chúng ta
thấy rõ ràng trong không gian này bao nhiêu là hành tinh sống, bao nhiêu hành tinh
chết. Cho nên các nhà khoa học gọi mặt trăng là một hành tinh chết. Không! Mặt
trăng không chết. Họ nói không đúng, vì mặt trăng đang đi theo cái quỹ đạo của
trái đất của chúng ta.
Mà một
vật đang hoạt động, đang đi thì đâu gọi là chết? Hiện giờ nó chưa có sự sanh
sôi nảy nở, chưa có sự sống ở trên đó. Mà nó đang đi tức là một ngày nào đó,
một triệu năm sau hay hoặc một tỷ năm sau thì trên cung trăng này nó sẽ có đất,
nó sẽ có cây cỏ, nó có loài vật trên đó. Đâu gọi là nó chết được! Nó đang đi
mà, nó là hành tinh đang đi chớ đâu phải hành tinh đứng, có phải không? Cho nên
nó đâu có chết đâu. Do đó họ nói chết là tại nhà khoa học họ không thể, họ thấy
đó toàn đất đá không, có phải không? Không có cái cây cỏ, không có cái loài vật
nào trên đó. Nhưng mà nó đang đi thì nó đang tạo cái duyên, nó đang tạo cái
duyên hợp, khi hợp đủ thì cây cỏ đất đá lên.
Còn hành
tinh chúng ta đang có, nhưng trước đây một tỷ năm, hai tỷ năm thì cái hành tinh
của chúng ta đang sống nó chưa có cây cỏ đâu, có phải không? Nhưng mà nó vẫn đi
theo cái quỹ đạo của mặt trời mà, thì sao gọi nó là chết được! Nó đang đi mà
sao gọi nó chết?
Cũng như
bây giờ Thầy đang đi mà con nói cái thây ma Thầy sao? Có phải không? Mấy con cứ
nghĩ đi, bây giờ không lẽ Thầy đang đi tới đi lui này mà gọi là cái thây ma đi
sao? Đâu có lý đâu. Hay là người máy? Không có đâu! Cho nên nó đang sống mấy
con đừng nghĩ, mà nó sống, nó đang đi. Bởi vì Đức Phật nói: “Vô Minh sanh Hành, Hành mới sanh Thức” chớ,
phải không? Từ cái Hành đó nó mới hiện ra tới cái Thức chớ, cái cảm nhận. Đó,
phải hiểu như vậy mới đúng. Và vì vậy cái gì mà chúng ta hiểu cái này được? Đó
là Tam Minh đó mấy con.
Thiên
Nhãn Minh, nó nhìn thấy được cái quy luật, cái quy luật của nhân quả. Vì cái sự
vận hành đó là vận hành theo nhân quả rồi. Cho nên vũ trụ chúng ta đang theo
nhân quả và mọi con người, mọi vật mà chúng ta sanh ra đều do cái hành đó mà nó
duyên hợp để tạo thành vật, tạo thành người, tạo thành mọi thứ ở trên những cái
môi trường sống này. Đó là quy luật nhân quả.
Nhân quả
tại sao nó có thiện, có ác, nó có động, có tịnh? Nó không thể đứng yên một chỗ
được, đó là cái quy luật của nhân quả. Cho nên khi đó chúng ta thực hiện được
như vậy thì chúng ta mới nhìn thấy mình, trước mặt của mình. Mình ngồi đây mà
như là mình ngồi ở trên cái đài thiên văn mình nhìn cả vũ trụ này, để xem coi
bao nhiêu cái hành tinh sống và bao nhiêu cái thái dương hệ ở trên cái vũ trụ
này. Còn bây giờ mấy con có nhìn thấu suốt vậy được không?
Ở trên
cái trái đất này vẫn thấy trái đất này, người ta nói tròn chớ mấy con chắc gì
mấy con biết nó tròn không? Bây giờ mình cũng bắt chước theo mấy nhà khoa học
nói nó tròn, rồi nói nó đi vậy chớ mấy con có biết nó đi? Thấy nó đứng cứng
ngắc chứ thấy nó đi chỗ nào đâu. Nhưng mà sự thật ra, nếu mà trái đất này không
đi thì chúng ta bung ra không gian, chúng ta đâu có dính ở đây được. Cái lực nó
đi, nó đi mới hút chúng ta vào, đó là cái khoa học người ta chỉ cho chúng ta
thấy. Nhưng mà sự thật ra cái đôi mắt chúng ta hiện giờ có thấy mình hút đâu?
Mình dở chân lên mà thấy mình có rớt ở đâu, có phải không? Rõ ràng là mấy con
dở chân lên thấy nó có hút đâu? Nếu nó hút là nó dính ở trong này chớ sao lại
lấy lên được?
Cho nên
chúng ta thấy theo cái ý thức. Cái ý thức của chúng ta nghĩ thì rõ ràng là
chúng ta không hiểu nổi đâu, nhưng mà khi mà chúng ta có cái trí tuệ Tam Minh
thì chúng ta thấy cái này rõ lắm mấy con. Tiếc vì mọi người, các con, mọi người
đều có một cái máy rất là vi diệu. Cái đầu của chúng ta rất vi diệu mấy con.
Tiếc vì mấy con biết bao nhiêu cái gò mả bỏ đi cái máy mà không sử dụng được
không? Người ta chết rồi, người ta đâu có sử dụng. Và ngay bây giờ ngồi đây
trước mặt, mỗi người là có một cái máy vi tính rất là đặc biệt, rất là tự nhiên
mà bây giờ mấy con sử dụng không được. Còn riêng Thầy bấm nút được, nó bây giờ nó
ngồi đây mà nó thành cái đài thiên văn. Còn mấy con có thành được không? Hay là
cái vật vô dụng?! Bây giờ hỏi, bây giờ trong không gian này cái gì mấy con biết
được không?
(48:24) Sắp sửa ngày mai này một cái mảnh thiên
thể nó sẽ đập vào cái hành tinh này mấy con có thấy được không? Hay là chờ mấy
nhà thiên văn, mấy nhà khoa học kia báo rồi báo chí rùm beng lên, chạy đi mua
báo coi? “Trời ơi, sắp
sửa trái đất này nó bị cái thiên thạch nào đó nó sẽ chạm vào, trái đất chúng ta
sẽ tiêu! Mà ngay nó chạm không đâu, mà nó chạm vào thành phố Hồ Chí Minh đây
chắc chắn là mình cũng tiêu luôn!” Do đó mấy con lật đật mua
báo xem, nhưng mà đùng một cái các nhà thiên văn nói nó đi tẹt chỗ khác rồi.
Trời đất ơi, hết hồn hết vía!
Nhưng mà
sự thật ra mấy con cũng không biết gì hết! Không thấy gì hết, rõ ràng là không
thấy gì hết. Nhưng mà cái người mà người ta có Tam Minh người ta thấy rất rõ.
Người ta biết được cái mảnh thiên thạch đó sẽ đi đến mức độ nào sẽ đổi hướng,
người ta biết. Đó, mấy con thấy cái đầu óc của chúng ta nó thông minh đến mức
độ đó mà chúng ta không bấm nút đúng nút nó. Mà đức Phật cho cái phương pháp
mấy con, phương pháp để triển khai cái đầu óc của chúng ta, đó là pháp Như Lý
Tác Ý.
Mấy con
biết, Thầy có gì hơn là Thầy biết pháp Như Lý Tác Ý mà Thầy triển khai được cái
đầu của Thầy? Thầy sử dụng được nó bằng cái pháp, tức là Dục Như Ý Túc chứ gì
mấy con? Mấy con nghe đạo Phật có Tứ Thần Túc mà! Dục Như Ý Túc mà tại sao mấy
con có đó mà mấy con không biết sử dụng? Mấy con không biết sử dụng là quá uổng.
Cái phương pháp, cái cách thức để dạy tám cái lớp học của đạo Phật, để dạy
chúng ta sử dụng con người chúng ta đó, làm chủ nó đó, muốn chết hồi nào chết,
muốn sống hồi nào sống. Thì điều khiển nó, muốn cái gì lại không được!
Bây giờ
Thầy làm chủ được sự sống chết của Thầy rồi chớ gì? Tức là Thầy sai bảo nó được
rồi. Thì mấy con thấy, Thầy bảo nó phải nhìn cái vũ trụ này coi như thế nào, nó
làm được! Còn mấy con bảo nó chết nó không chịu chết, nó cứ thở hoài; bảo nó
đừng bệnh nó cứ bệnh hoài. Như vậy mấy con chưa làm chủ nó, thì vậy mấy con bảo
nó nhìn cái vũ trụ này nó nhìn được không? Không! Mấy con sai không được, như
vậy là rõ ràng cái thân này là cái thân nhân quả, cái vật của nhân quả. Cũng
như cái máy vi tính nó bán ngoài chợ, các con không bỏ tiền, mà các con bỏ tiền
mua về để đó không biết, không có ai dạy cũng không biết sử dụng, để đó cũng
như không.
Bây giờ
các con, bây giờ đã có cái máy của mấy cái nhà mà sản xuất, của nhân quả. Cái
tụi nhân quả nó sản xuất ra cái máy này chứ bộ của mấy con đâu? Bây giờ đó, đức
Phật mới dạy cho mấy con lấy cái máy này nè, điều khiển sử dụng, sai bảo nó đi.
Cái phương pháp của Phật làm cho chúng ta điều khiển được cái máy của nhân quả.
Nhân quả nó chế ra hàng loạt máy, máy nam có, máy nữ có; máy nào cũng tinh vi quá
mà chúng ta không biết sử dụng. Tội cho mấy con, có máy đẹp, có máy tốt mà
không biết, thuộc về loại thượng thặng không! Các con, tại sao Thầy dám nói
thượng thặng?
Mấy con
có nghe đức Phật nói không? “Thiên
thượng, thiên hạ; Duy ngã độc tôn” có phải không? “Trên trời, dưới trời; con người duy
nhất”, chớ không phải ông Phật giơ tay tự xưng mình là “Ta là người duy nhất”. Ông
Phật gì mà ngã dữ vậy? Bộ ông thấy ở dưới cái hành tinh này có mình ổng con
người, còn bao nhiêu không phải con người sao?! Ông sanh ra ông cũng có cha mẹ
sanh, chớ đâu phải ông ở trên trời hay ông ở dưới đất nẻ ông chui lên, ông khác
tụi tôi sao? Ông cũng cha mẹ sanh ra thì ông cũng như tôi; thì ông làm gì mà
ông giơ tay ông nói hơn được, phải không? Điều ông nói đó là ông chỉ cho “Con người là duy nhất”, mọi
con người. Ông Phật không có ngã đó đâu.
(51:05) Cho nên khi mà tu chứng là vì con người
mà đức Phật tu chứng. Vì cái nỗi khổ của con người, trong đó có ông. Ông đã tìm
được cái phương pháp giải khổ cho nên mới đem ra dạy chúng ta. Rõ ràng, cái Đạo
đế là cái chơn lý thật, cái chương trình giáo dục đào tạo thật nhưng mà không ai
triển khai cho nên nó trở thành cái pháp để thuyết giảng thường. Họ nói Đạo đế,
cũng nói “Ờ, bây giờ Tứ
Diệu Đế” thì giảng Tứ Diệu Đế, nói: Khổ, Tập, Diệt, Đạo, nói
Đạo cũng nói là Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, nói tùm lum mà không biết đường nào
mà vô. Cho nên nó trở thành một cái bài lý thuyết suông. Ai nói nghe cũng hay
hết, nhưng mà cuối cùng nhìn ông nào cũng chết nhăn răng, méo miệng hết. Đau
bệnh thì đi nằm nhà thương uống thuốc chớ còn không khéo thì ở nhà thì rên la.
Có phải không?
Nhìn mấy
Hòa thượng, quý Tổ thì cứ ra nằm nhà mồ đó mà nằm ở đó xây tháp cho to chớ sự
thật cũng chết queo hết, không có người nào mà khỏi. Các con hiểu cái điều đó,
cho nên rất là đau lòng! Một người tu sĩ mà đi nằm nhà thương thấy nhục lắm mấy
con! Đạo Phật nói làm chủ sinh, già, bệnh, chết; mấy ông sao lôi mặt vô đây? Vô
đây làm gì?! Mấy ông làm chủ bệnh sao không ở nhà, ở chùa làm chủ mà cứ vô đây
à?! Rồi rước bác sĩ đến chích hoài vậy? Đâu có làm cái chuyện kỳ vậy, phải
không? Mặc chiếc áo này nhất định là không đi nhà thương, chết bỏ. Chúng ta có
pháp Như Lý Tác Ý, có Tứ Niệm Xứ, có Định Niệm Hơi Thở, phải không? Có Định
Niệm Hơi Thở: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Nội
bấy nhiêu đó là cái thân của chúng ta cũng an ổn nữa chớ bệnh gì mà xâm chiếm
vô được. Cái lực của ý thức mà!
Hôm nay
mấy con nghe cái bài thuyết giảng của Thầy ngắn gọn, vừa đủ để mà chúng ta hiểu
biết về đạo Phật có một chương trình giáo dục đào tạo tám cái lớp hẳn hòi. Ai
muốn tu học thì hãy vào lớp Chánh Kiến học đầu tiên, chớ đừng có đi học niệm
Phật, niệm Pháp, niệm Tăng tùm lum tà la hết, không có tới đâu đâu. Tu vậy mất
công lắm. Đừng có ngồi thiền, nhập định chi cho mà gãy chân, gãy giò, đau nhức,
tê chân gì, n làm cho mình khổ thêm chớ không có tới đâu đâu. Nếu mà tới thầy
tổ nó đã tới rồi, nó không có đi nằm nhà thương đâu. Còn nó không tới thì bây
giờ mình thấy thầy tổ đau bệnh thì cũng nằm nhà thương, cũng bác sĩ, cũng thuốc
thang, nay thuốc này, mai thuốc kia, uống thuốc bổ để đầy ắp, sợ nó mau chết.
Nhưng mà rồi tránh khỏi được không? Có ông thầy tổ nào mà tránh khỏi được sự
chết không?
Thì trong
kinh Niết Bàn đức Phật chỉ cần thu cái sức tỉnh thức của mình thôi. Chánh Niệm
Tỉnh Thức, thu cái sức tỉnh thức là đức Phật đã nhập diệt, còn giữ cái sức tỉnh
thức của mình thì không nhập diệt. Các con thấy, đọc cái bài kinh nhập Niết Bàn
của đức Phật đó, đức Phật thu cái sức tỉnh thức chớ đâu phải thu thần? Nghe thu
cái sức tỉnh thức của mình đó, hô “Thu
thần nhập diệt!” Trời đất ơi, mấy người đọc kinh vậy rồi thôi
chết rồi! Thần hồn ở đâu mà thu, phải không? Thần khí ở đâu mà thu, mấy người
biết sao mà nói thu thần khí?! Cái hơi thở mấy người, mấy người biết cách nào
mấy người thu mà mấy người dám nói? Cho nên mấy người nói thôi chớ mấy người
biết cách nào! Cho nên ở đây, cái nói phải làm được. Mà cái nói không làm được
thì chúng ta biết chúng ta…