505- ÔM PHAO VƯỢT BIỂN
(54:58) Trưởng
lão: Hiện tiền trước mắt chúng ta là một nỗi khổ. Cái thân
chúng ta là cái ổ bệnh mấy con. Bây giờ nó mạnh đây chớ một lát nữa nó đau,
cảnh giác nó chớ không khéo rồi chúng ta lăn lộn với nó đó chớ không phải là
không. Nó là cái thân đau khổ đó. Cho nên một người tu mà mặc chiếc áo như
Thầy, như các sư, như quý vị mà đã cạo tóc rồi đừng có đi nằm nhà thương mà
chửi báng Phật đó! Thầy nói thật! Đau bệnh thì Phật pháp đã có phương pháp đối
trị bệnh, thì chúng ta phải dùng phương pháp trị bệnh chứ không phải đi nằm nhà
thương.
Nghĩa là
người tu là phải như vậy, chấp nhận đời mình tu rồi thì không sợ hãi bệnh tật.
Như vậy mới xứng đáng là đệ tử của Phật. Như vậy mà người ở đời người ta mới
kính phục: Các sư không bao giờ một người nào đến nhà thương, đến uống thuốc.
Nghĩa là cái nghề bác sĩ là đối với tu sĩ là ế rồi, không có làm sao mà phát
triển được. Nghĩa là người tu theo đạo Phật là nhất định là chúng ta nhắm vào
cái đời khổ chúng ta là bệnh khổ, chúng ta nhắm vào đó mà chúng ta làm chủ chớ
không để cho chúng ta bệnh nữa. Tu mà, có gì đâu mà khó đâu! Thầy nói thực sự
là cái gì nó còn khó chứ cái làm chủ bệnh đâu phải khó. Đối với ở đây, tu sĩ ở
đây là coi thường cái bệnh, không có sợ hãi. Các con cứ, quý Phật tử và quý sư
ở đây nếu mà đến gặp các sư ở đây hỏi họ thử coi, họ không sợ đâu.
Đối với
Thầy thì Thầy đã hướng dẫn cái tinh thần họ vững chắc, Đau thì dựng thân lên
ngồi chết bỏ chứ còn không có được nằm. Nằm mà chết nằm đó, để cho người thế
gian người ta chết nằm; còn mình người tu sĩ là chết ngồi chớ không có chết
nằm. Nghĩa là ngồi sừng sững vậy đó. “Cho
mày đau mày chết đi!”. Mà cái người ngồi là không bao giờ chết. Các
con thấy có ai ngồi chết không? Khó chết ngồi lắm mấy con, còn cái người nằm
mới dễ chết. Thầy thấy hầu hết là mọi người đều nằm mà chết.
Tu sĩ
chúng ta không có được nằm mà chết, phải ngồi mà chết, dựng thân lên. Trước khi
mà cái cận tử nghiệp đến nó sẽ hoành hành chúng ta ghê gớm, nhất định dựng thân
lên, ngồi như cái tượng. Thì lúc bấy giờ An Trú trên cái thân, ngồi đó để mà
đẩy lui bệnh. Hết thì hết, mà không hết thì chết trong cái tư thế chủ động điều
khiển chớ không bao giờ đầu hàng.
Ôm phao
vượt biển, sóng gió ba đào không thể dập dồi một người ôm chặt phao. Chỉ có
người buông phao mới chịu chết chìm dưới đáy biển mà thôi! Phật pháp là cái
phao cho chúng ta ôm, là cái hòn đảo để mà chúng ta nương. Mà nếu người nào bỏ
hòn đảo, bỏ phao là người đó tự giết mình rồi.
Pháp của
Phật, Tứ Niệm Xứ là gì? Là cái phao. Cho nên khi đức Phật sắp sửa Niết Bàn nhắc
nhở chúng ta hãy lấy giáo pháp của Phật, mà pháp đó là Tứ Niệm Xứ. Chúng ta giữ
Tứ Niệm Xứ thì không được rời pháp Tứ Niệm Xứ trong một giây phút nào. Lúc nào
chúng ta cũng thanh thản, an lạc, vô sự là Tứ Niệm Xứ chớ gì?
Bảo đảm
cho mấy thầy và quý Phật tử sắp sửa chết cứ giữ tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự. Tất cả những nghiệp gì đều chuyển mất hết, không còn có nữa. Phải
mạnh mẽ, đừng sợ hãi thì như vậy mới gọi là người tu theo đạo Phật! Chớ còn hèn
nhát, hơi hơi là run sợ, hơi hơi là lo lắng, hơi hơi là phải ăn uống cho nhiều
để mạnh… Có bao nhiêu người ăn uống, người giàu có họ ăn bao nhiêu bữa không?
Họ cũng chết nhăn răng, méo miệng hết chớ có người nào sống đâu?! Mà ở đây mà
cứ hở chút là chạy lo ăn cho nhiều đặng uống thuốc cho nhiều, đặng mạnh?! Biết
bao nhiêu người tiền bạc thiếu gì, họ uống thuốc họ có sống được không? Khi mà
tới cái nghiệp rồi thì có ai mà cứu họ bằng thuốc được không? Tới cha ông bác
sĩ cũng chết nữa chứ đừng nói chi ông bác sĩ!
(58:20) Thầy nói thiệt ra không ai cứu được
đâu, chỉ có người tu theo đạo Phật mới làm chủ được nó thôi. Phật pháp đã đưa
chúng ta, dạy chúng ta để làm chủ được sinh già bệnh chết, thế mà chúng ta
không tu là tu cái gì? Theo đạo Phật để mà cầu khẩn sao?
Theo đạo
Phật để tự làm chủ, để tự thắp đuốc lên mà đi mà. Cái sức của chúng ta là con
người, thì ngoài con người này, đức Phật đã nói mà, ngoài con người làm sao có
được sự giải thoát? Chúng ta là con trâu, con bò, con heo sao mà tu không giải
thoát? Là con người mà, phải giải thoát chứ! Cho nên đức Phật xác định một cái
câu nói rất là cụ thể rõ ràng trong cái bài kệ bốn câu, nhưng mà các Tổ thì cắt
bỏ bớt hai câu còn hai câu:
“Thiên
thượng thiên hạ,
Duy ngã
độc tôn.
Nhất
thiết thế gian,
Sanh,
lão, bệnh, tử.”
Đức Phật
đã nói cái câu kệ quá rõ ràng rồi, chỉ có con người mới làm chủ được sanh, già,
bệnh, chết. Vậy thì bây giờ chúng ta, nỗi khổ của chúng ta là sanh, già, bệnh,
chết chớ gì? Vậy thì quý vị hãy cố gắng thực hiện!
Thầy mong
rằng các tu sĩ cũng như các Phật tử trước mặt Thầy hôm nay được nghe bài pháp
này, đừng để phí bỏ cuộc đời của mình. Chết rồi chúng ta cũng thành một nắm đất
hôi chứ có làm cái gì, có ích lợi gì? Mà hơn nữa bây giờ chúng ta để sự đau khổ
ràng buộc, trói buộc chúng ta, sai sử chúng ta như thế này sao? Chúng ta hèn hạ
đến cái mức độ như vậy sao? Là con người mà, chúng ta đâu có hèn hạ để cho giặc
sinh tử nó sai chúng ta như vậy! Nó muốn bệnh là bệnh, nó muốn chết là chết
sao? Làm một người tu, làm một con người mà chúng ta đầu hàng với nó à?!
Các con
hiểu, đối với Thầy thì không đầu hàng với giặc sinh tử nữa. Nó muốn chết, nó
bảo Thầy chết, Thầy nói: “Ngày
mai hãy chết chớ ngày nay không chết, một năm nữa mới chết!” Nó
sẽ nghe lời Thầy nó không dám cãi.
Còn mấy
con, nó bảo ngày nay chết thì mấy con nằm xuống mà hít thở một hơi rồi ngất
ngất rồi chết. Mấy con không làm chủ được nó đâu, coi chừng nó sai mấy con đó.
Còn đối với Thầy, Thầy không sợ nó rồi. Phải không? Mấy con nhớ kỹ trong cái
khi mà Thầy nói, cái đó là cái sự thật của đạo Phật mà! Thầy là người chứng
nghiệm được cái điều này. Đức Phật ngày xưa đã nói:
Thiên
thượng thiên hạ,
Duy ngã
độc tôn.
Nhất
thiết thế gian,
Sanh,
lão, bệnh, tử.
Đức Phật
đã làm chủ được điều này cụ thể, rõ ràng và các pháp khi Niết Bàn, đức Phật
nhập Tứ Thiền tịnh chỉ hơi thở các con thấy rõ ràng mà. Có ông tổ nào mà nói
tôi nhập Niết Bàn tự tại mà bằng cái phương pháp của Phật không? Không! Không
có. Nói “Tôi thu thần
nhập diệt” chỉ nói suông, không có pháp. Còn đức Phật nói nhập
diệt: “Ba tháng nữa Ta nhập
diệt”, đến khi nhập diệt thì đức Phật nhập Tứ Thiền, đức Phật xả bỏ
hơi thở rồi đức Phật vào Niết Bàn. Có đúng không? Hôm nay Thầy cũng muốn vậy,
Thầy cũng ra đi cũng y vậy chớ Thầy làm gì khác hơn nữa ? Phật đã làm vậy, Thầy
cũng làm vậy.
Bây giờ
Thầy muốn bỏ thân Thầy, Thầy đang nói chuyện với mấy con nè, Thầy muốn đi, Thầy
nói: “Hơi thở tịnh chỉ đi,
ngưng cho mấy người này biết Thầy ra đi” nè. Thì lúc bấy giờ
Thầy ra đi, Thầy ngồi. “Trời
ơi, Thầy nói chuyện mình mà có thấy bệnh đau gì đâu mà giờ hơi thở Thầy đâu mất
rồi? Thầy ngồi cứng ngắc, thôi bây giờ đem đi chôn đi cho rồi”. Chớ
để không nó cũng hôi thúi chớ bộ thân Thầy không hôi thúi? Ăn ba cái rau cải
không nó cũng thúi chớ bộ không ha? Chớ bộ nói chuyện nó không hôi thúi sao,
phải không? Nên đi đem lấp lại chớ để đó ba bữa coi, ai mà dám lại đây ngồi.
Thầy mà để cái thân Thầy ngồi đây, mấy con ngồi ở đó là nó hôi thúi.
(1:01:06) Nhưng mà Thầy bảo là: “Cái thân này ngồi đây một tháng không
hôi thúi”, nó không hôi thúi. Cái lệnh của Thầy đó, mà Thầy bảo nó
bốc mùi hương trầm là nó bốc mùi hương trầm đó mấy con. Mà Thầy không bảo là nó
không bốc đâu, Thầy bảo nó bốc thúi là nó bốc thúi đó. Thầy ra lệnh sao là nó
(làm vậy), bởi vì đó là Dục Như Ý Túc của Thầy mà. Cái thân của Thầy, Thầy sai
sao nó làm vậy, còn bây giờ mấy con bảo nó thơm, nó thơm được không? Đâu có
được! Như vậy thì mấy con phải tu chớ. Mấy con tu tập nó mới được, thực hiện nó
mới được. Đó, bây giờ Thầy nói như vậy để mấy con thấy cái năng lực của con
người nó siêu việt, nó có bốn cái năng lực của nó.
Đó thì
trong cái đường tu tập, chúng ta phải đạt cho được bốn cái lực này mới gọi là
người chứng đạo. Cho nên bốn cái lực này thì Tam Minh chúng ta phải tròn đủ
rồi, không còn thiếu đâu. Tu tập tới chỗ này chúng ta mới an ổn được, mới thấy
được mình làm chủ, mới thấy mình yên ổn. Chớ còn cái sự vô thường, cái sự thân
bệnh này chúng ta chưa an ổn, cái sự sống chết của cái cơ thể chúng ta, chúng
ta chưa an ổn đâu.
Bây giờ
quý thầy, quý sư, quý Phật tử chưa có đủ cái năng lực, chúng ta áy náy chúng ta
không biết mình chết sẽ đi về đâu nữa! Một cái.
Cái hai
nữa là bây giờ mình chưa có làm chủ nên mình sợ: “Không biết bây giờ nó vầy chớ ngày mai
nó đau ra làm sao đây? Rồi mình nằm đây như thế nào đây? Bây giờ lỡ chừng… ”
Bây giờ
Thầy nói như thế này. Các thầy bây giờ đó, các sư bây giờ đó, bán thân nằm đó
đi. Nó chết không chết mà nó sống không sống, bây giờ làm sao bây giờ đây? Mà
từ cái ăn uống người ta phải đút mình. Tay mình đâu có dở lên được, người ta
phải đút từng muỗng cơm, muỗng cháo. Nhiều khi ăn không được họ phải đút cái
muỗng, có nhiều khi họ phải đút cái ống họ đổ sữa nữa chớ. Chớ đâu phải dễ đâu!
Mình nuốt không được, do đó người ta đâu có muốn để cho mình chết, buộc lòng
phải cho mình nuốt cái kiểu đó. Có phải không? Mấy con thấy rất khổ!
Rồi cái
bài tiết, đi cầu. Trời đất ơi, hai cái chân đi không được mà người ta phải
khiêng, phải bồng, phải đỡ mình! Trời đất ơi, một cách sống nó khổ, nó khổ đến
mức độ như vậy mà phải chịu! Bây giờ đi không được mà ngồi trên xe lăn, cứ lăn
như thế này nó khổ ghê gớm lắm chớ đâu có sung sướng gì đâu? Các con hiểu điều
đó? Cho nên mình không chuẩn bị cho mình, Phật pháp thì nó hẳn hòi, có pháp như
vậy, có sự làm chủ như vậy mà mình không chuẩn bị cho mình thì ai làm chủ cho
mình đây? Mà mình để cái thời gian trôi qua mình lấy lại được không?
Tấc bóng
thời gian một tấc vàng,
Tấc vàng
tìm được không gì khó,
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han!
Mất qua
một ngày, hôm nay quý thầy, quý Phật tử đến đây gặp Thầy nghe Thầy nói, mà cái
thời gian nghe Thầy nói hôm nay, ngày mai lấy được cái thời gian hôm nay không?
Mất có phí uổng không? Một cháu bé bây lớn đây, chừng mười năm sau nó còn bây
lớn đó nữa không? Còn như bác đây, già rồi, mười năm sau bác còn sống đây mà
ngồi đây nghe nữa không? Sự vô thường mà, nó đâu có để cho bác ngồi đây hoài,
nó sẽ lôi bác đi vào cái nắm đất đó. Người ta sẽ chôn bác xuống nắm đất đó, rồi
bác sẽ đi về đâu bác biết không? Cho nên trong cái cuộc đời chúng ta phải lo
lắng từng phút giây, đừng có dễ duôi với nó. Đâu phải người già mới mất mà
người trẻ không mất sao?
(01:04:26) Cho nên ở đây chúng ta phải
áy náy, lo lắng. Được sanh làm người, được gặp Chánh Pháp là một cái phước rất
lớn! Mà Chánh Pháp để làm chủ bốn sự đau khổ này, vậy mà chúng ta không tu tập,
để nhởn nhơ ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi… Sung sướng gì trong cái cuộc sống này
mà vui chơi?!! Đau khổ trước mắt chúng ta vẫn thấy mà, hở một tiếng nói mà trái
tai chúng ta đã thấy bực mình rồi. Vậy thì sung sướng gì mà ngồi đây để mà
không lo tu tập?!
Hôm nay
đến đây được sự nhắc nhở, được sự khích lệ, sách tấn của Thầy, Thầy mong rằng
quý Phật tử ở đây đừng vui chơi mà hãy lo đi, để cho kịp thời! Chúng ta gặp
được Phật pháp không phải là chuyện dễ!
Từ lâu
đến giờ mấy con có nghe những vị thuyết pháp như Thầy nhắc nhở, khích lệ như
thế này không? Hay là dạy chúng ta để cầu cúng để rồi niệm Phật để cầu vãng
sanh? Điều đấy có thật không? Hay là sống trong ảo tưởng, mơ hồ? Làm sao có cõi
Cực Lạc kia để mà chúng ta về?! Mà chúng ta về với cái tâm tham, sân, si này
thì cái cõi Cực Lạc kia có bình yên không? Mấy con tự hỏi coi, ở kia người ta
ăn ngày một bữa, mấy con ở đây mà ăn ba bữa, xách lên đó mấy con ăn được không?
Về Chơn Như ăn một bữa mấy con đã thấy ngán rồi, còn đòi hỏi về Cực Lạc thì mấy
con sống được không?
Phải hiểu
được chớ, mình phải có cái trí tuệ, phải tìm hiểu chớ! Tại sao con người mình
như thế này mà niệm Phật để về trên đó được mà ngày ăn ba bữa? Mình không sống
được cái đời sống của Phật, của Chư Phật làm sao mình đi về đó ở được? Mà ai
dám rước mình về đó? Ai đâu mà sáng nấu cơm cho mình ăn! Nếu mà cõi Phật Di Đà
mà nấu cơm như vậy thì ông Phật Di Đà chắc ổng cực chết ổng à? Không, Thầy nói
thật mà! Cõi Phật thì người ta ăn ngày một bữa chớ ai mà ăn, mà là thành Phật
mà còn ăn nữa sao? Phật gì mà ăn dữ vậy? Đâu phải phàm phu, chúng sanh? Các con
hiểu điều đó.
Cho nên
phải cảnh giác mình, đừng thấy hôm nay chúng ta sống mà vui với cái sống này,
nó rất khổ. Giờ này nó được yên chứ ngày mai nó sẽ khổ, nó không tránh khỏi
đâu. Thầy muốn nhắc nhở để chúng ta có thân, để sanh được làm người là quý báu
vô cùng. Được nghe lời Chánh Pháp, được biết Tứ Niệm Xứ, được biết Giới Luật
của Phật, đức hạnh, đạo đức sống không làm khổ mình khổ người là hạnh phúc lắm
rồi, mà không sống là uổng lắm mấy con. Đến đây Thầy xin chấm dứt buổi thuyết
pháp hôm nay.
Rồi, bây
giờ mấy con muốn hỏi điều gì hỏi, mà không hỏi thì chúng ta chuẩn bị về. Để rồi
chuẩn bị cho ngày mai, chúng ta nỗ lực thật sự tu để làm chủ sự sống chết của
chúng ta, đừng có dễ duôi mà bỏ phí một đời người rất uổng! Con có hỏi gì
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét