507- GIẢI THOÁT ĐƯỢC CHO CHÍNH MÌNH MỚI
NÊN ĐỘ NGƯỜI TU HÀNH
(1:09:37) Tu
sĩ 2: Kính bạch Hòa thượng! Đối với con, còn nhỏ, tu chưa
được gì mà sư phụ con nhờ con hướng dẫn cho em út, có những điều thật sự là tâm
con chưa có thông suốt được. Nhưng mà nếu cứ dạy hoài như vậy, bạch Hòa thượng là
con có bị chướng ngại trong sự tu tập không?
Trưởng
lão: Có chướng ngại! Bởi vì con dạy hoài mà con chưa có cái sự
giải thoát của chính con đó, thì như là một người mù mà thôi, rồi dẫn một số
người mà mình hướng dẫn cũng là một đám mù đi sai pháp. Con phải thực hiện cho
đúng để con thấy được cái hướng.
Thứ nhất
là con phải giác ngộ được cái chân lý để con hướng dẫn đúng là hộ trì chân lý
hay là bảo vệ cái chân lý đó, phải thấy như thật cái chân lý. Cho nên khi một
cái vị thầy mà hướng dẫn thì người ta hướng dẫn cho mình nhận ra cho được cái
chân lý. Nhận ra được cái chân lý tức là Tứ Niệm Xứ. Con hiểu Tứ Niệm Xứ là cái
chỗ mà Diệt Đế: Cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự là cái trạng thái
không tham, sân, si; tức là trạng thái diệt dục, nó không dục, nó mới không có
tham. Mà cái trạng thái nó hiện ra chỉ trong một phút, một giây rồi nó trôi
qua, nó chưa kéo dài được đâu. Cho nên vì vậy mới có cái phương pháp để hộ trì
cái chân lý, bảo vệ cái chân lý.
Đó là lúc
bấy giờ nó có những cái pháp, Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo để nó hộ trì cái chân lý
đó, gọi là trợ đạo, là trợ cái trạng thái chân lý đó. Cho nên bây giờ con có
cái nhiệm vụ để hướng dẫn mọi người thì mình phải đi gần với cái chân lý của
đạo Phật để mình hướng dẫn gần họ thì họ sẽ không sai. Chứ còn không khéo con
hướng dẫn suông suông , con dạy họ thế này thế khác rồi cuối cùng nó đi (sai)
bét, nó đi đến sai. Vì chính bản thân con, con còn chưa thực hiện được cái sự
giải thoát cho chính mình!
Lẽ ra đối
với một người hướng dẫn là người đó phải làm chủ được bốn sự đau khổ sanh, già,
bệnh, chết thì mới đúng. Còn bây giờ chưa là tại vì cái trường hợp của chúng ta
nó nhiều người làm giảng sư, nhiều người đi dạy đạo nhưng mà dạy ở trên cái học
của họ thôi nhưng mà cái tu chưa có.
(01:11:57) Thầy mong rằng mấy con cái
có trách nhiệm. Rất nhiều mấy các con hướng dẫn, phải chi mình tu một mình mình
thì nó ít mấy con, mình hướng dẫn một số người mà lỡ nó sai là nó sai hết cả
đám, nó tội cho người khác! Cho nên mình phải thấy cái quan trọng, tội một đời
người ta, người ta đi sai, người ta không làm chủ. Còn mình hướng dẫn đúng là
mình phải hướng dẫn người ta đi đúng vào cái lộ trình đó. Mặc dù con chưa tới
nhưng mà con đã được một cái người nào đó người ta đã chứng rồi, người ta dẫn
cho con đúng cách, con cũng sẽ trên con đường đi và con sẽ nhắc nhở cho những
người khác trên con đường đó không sai, thì cùng nhau đi đến cái chỗ cuối cùng
giải thoát mấy con. Đó là cái hướng thứ nhất.
Thầy mong
rằng các con sáng suốt nhận định để chúng ta nhắm cho đúng cái đường lối, chớ
không khéo hở một chút là chúng ta sẽ hướng dẫn họ ức chế tâm.
Như hồi
nãy sư Thông Vân nói, hỏi Thầy, nếu mà không kỹ lưỡng thì chúng ta sẽ dùng cái
trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự rồi chúng ta giữ nó không niệm thì chúng
ta sẽ bị ức chế nó đó, nó rất khó. Cho nên phải có người hướng dẫn kỹ chớ không
khéo khổ lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét