509- SỢ HÃI TRONG TỪNG LỖI NHỎ NHẶT
(1:23:55) Trưởng lão: Đó, thì
nhớ những lời Thầy nói! Từ đây về sau quý thầy phải nỗ lực, phải cứu mình ngay
trước. Bây giờ, ngay đây, đừng chểnh mảng, đừng vì một cái lý do gì hết mà
chểnh mảng trên con đường tu.
Ở đây
Thầy nhắc quý thầy: Hôm nay là ba tháng, kéo dài thêm nửa tháng hoặc là tháng
thứ thứ tư là phải áp dụng ngay liền con đường thực hiện, (đừng) để kéo dài
thời gian. Phật ngày xưa bốn mươi chín ngày đã chứng đạo, Thầy hồi sáng này
nhắc quý thầy là phải bốn mươi ngày chứng đạo, không được kéo dài lâu. Vì Phật
ngày xưa tự mày mò cho nên bốn mươi chín ngày mới chứng đạo. Từ khi mà uống bát
sữa tỉnh lại và tìm cội bồ đề, ăn uống lại bình thường rồi ngồi dưới cội bồ đề
tu, bắt đầu ở dưới cội bồ đề bốn mươi chín ngày chứng đạo. Mà mày mò trên cái
giáo pháp mà đi, có ai dạy?
Còn ở đây
Thầy dạy. Một người đã làm chủ được sự sống chết dạy, trực tiếp dạy thì ít ra
quý thầy phải thực hiện, sau khi mà đã học cái lớp Chánh Kiến xong, có đủ cái
Tri Kiến Giải Thoát để áp dụng xả tâm thì bắt đầu vào xả tâm để ly dục ly ác
pháp, thì đã có người hướng dẫn. Thì ít ra quý thầy có người hướng dẫn phải bốn
mươi ngày, phải bốn mươi lăm ngày, còn Phật không có người hướng dẫn thì bốn
mươi chín ngày. Tại sao có người hướng dẫn lại mình tu trễ hơn, tu dài hơn?
Mình phải nhanh hơn chớ!
Đó là cái
mục đích ở đây để đào tạo con người tu thực tu thực chứng, không phải nói
thường, không phải nói chơi được. Còn không thì đóng cửa, mấy người tu như vậy
không được, mấy người tu cái kiểu này là đóng cửa không có cho học nữa. Cực
Thầy mà cực quý vị nữa! Bỏ công sức ra không giải thoát thì như vậy là học tu
làm gì?
Như quý
vị, thí dụ Thầy bảo độc cư, sống không nói chuyện. Bây giờ cái lớp chúng ta đi
tới để mà chúng ta bốn mươi chín ngày để đạt đạo hay hoặc là bảy tháng để chứng
đạo thì trong lúc đó mình phải nỗ lực tu, phải giữ đúng giới luật của Thầy đã
đề ra. Mà còn tiếp duyên nói chuyện thì cái lớp này Thầy đóng cửa liền tức
khắc, giải thể liền. Để làm gì cho cực Thầy? Bởi vì quý vị không sống đúng
giới. Mà sống không đúng giới thì làm sao?
Bởi vì
đây là cái lớp giới mà, phải thanh tịnh giới! “Không hề vi phạm một lỗi nhỏ nhặt”, trong kinh
Phật đã nói vậy rồi mà! Mà bây giờ cái lỗi nhỏ nhặt này mà cứ tích tập những
cái lỗi nhỏ nhặt này thành cái lỗi lớn sao?
(1:26:58) Cho nên đối với Thầy, nếu mà tới khi mà
Thầy cho áp dụng vào mà người nào còn phạm giới, một là ra khỏi lớp học của
Thầy. Thầy đào tạo thật sự chớ không phải để cho Thầy làm cái công việc này là
làm chơi, không phải mất sức của Thầy. Thầy đào tạo cho quý thầy phải tu chứng
hẳn hòi.
Trước
tiên là đền đáp công ơn sanh thành. Cha mẹ sanh thành mình, cái ơn chín tháng
mười ngày mang nặng, cái ơn mà ba năm nhủ bộ, ôm ẵm nuôi dưỡng mình ba năm, rồi
còn lớn lên để dạy bảo mình. Công ơn cha mẹ vô cùng, mới có thân xác này. Kế đó
là công ơn của Phật, Phật để giáo pháp. Cái nữa là, kế đó là Thầy dạy mấy con.
Mấy con phải trả cái ơn này chớ, mấy con đừng phụ ơn Thầy chớ!
Mà mấy
con đã phạm giới, phá giới là mấy con đã phụ ơn Thầy. Cho nên Thầy không chấp
nhận, Thầy phải đuổi mấy con thôi. Bởi vì một người mà ở đây phạm giới, phá
giới thì bao nhiêu người khác phạm giới, phá giới. Nó sẽ theo đó. Lớp học phải
kỷ luật, không kỷ luật thì không thể đào tạo con người được! Không phải nói
thường, nói chơi được.
Đừng nghĩ
rằng từ bi, từ bi phải đúng lúc. Từ bi kiểu này là cái lớp học sẽ tiêu hết,
không còn có từ bi gì hết. Thương mấy con mà mấy con phạm giới, không nghe lời,
Thầy đuổi mấy con, đó là thương mấy con! Để cho bao nhiêu người khác người ta
tu tiếp, đó là mới thật sự thương.
(1:27:11) Còn nói: “Thầy từ bi mà sao Thầy đuổi tụi con?” Chớ
nếu mà tụi con không sai thì Thầy đuổi làm gì? Sai thì phải đuổi chứ? Để cho
người khác tu mới được chứ! Đó là từ bi. Cho nên từ bi đúng, còn cái từ bi sai
là lúc nào cũng tùy thuận. Thôi thôi, nói “Nó sai thôi để ít bữa nó sửa” Sự thật nó
đã quen rồi làm sao nó sửa được? Chỉ có đuổi mấy con ra khỏi thôi! Đó là cách
thức ở đây đào tạo.
Hôm nay
thì mấy con được nghe cái lớp đào tạo của Thầy phải kỷ luật như vậy đó. Thầy
nói tới đây rồi mấy con sẽ thấy cái kỷ luật của Thầy, Thầy không tha một người
nào, không vị tình một người nào hết. Dù mấy con có công lao gì mà mấy con sai
là Thầy cũng đuổi hết, nghĩa là Pháp Bất Vị Thân.
Ở đây là
lớp đào tạo, phải đúng chớ còn không, sai thì không được. Cái quyết định của
Thầy mà! Bởi vì Thầy già rồi, tám mươi tuổi rồi, Thầy không sống, nếu mà còn có
thể kéo dài, Thầy sống một trăm năm thì cũng có thể được, nhưng mà sống để làm
gì mấy con? Đào tạo cho mấy con thay Thầy, Thầy ra đi vào Niết Bàn sướng hơn.
Mấy con đã thay Thầy được, đó là cái mục đích.
Đó, thì
hôm nay mấy con được nghe, được hiểu biết cái lớp học của Thầy là như vậy. Và
đồng thời nãy giờ nghe Thầy nói về cái lớp học và cách thức học, mấy con cũng
đã biết rồi. Thầy sẽ hướng dẫn người ta đến cái chỗ mà làm chủ sanh, già, bệnh,
chết. Thầy không hướng dẫn mấy con thành công mà Thầy hướng dẫn cho mấy con đến
cái chỗ mấy con được giải thoát hoàn toàn. Đó, thì hôm nay đến đây thì mấy con
đã hiểu rồi, và mấy con biết rằng đạo Phật hôm nay có một cái lớp học đào tạo
bậc A La Hán chớ không phải nói chung chung đâu.
Ờ, nói tu
được thì được, nói tu vô lượng kiếp là không phải đâu. Được thì để mà không
được thì dẹp, không có để ai cực! Không có để cái công mồ hôi nước mắt của
người đàn na thí chủ cúng dường chúng ta như thế này. Hễ được thì phước báu của
chúng sanh có, mà không được do mấy con mà tu tập sai, làm không đúng, sống
không đúng giới thì dẹp cái lớp này phắt đi.
Thầy
không cực, mấy con không cực và đồng thời Thầy ra đi. Ở làm gì mà ăn ngày một bữa
mà sống như thế này, có lợi ích gì mấy con? Đã không làm lợi ích cho chúng sanh
mà ở đây còn tốn hao của đàn na thí chủ.
Không lẽ
bây giờ Thầy vác cuốc, vác cày ra Thầy trồng lúa để Thầy sống sao? Cái thân như
thế này mà còn ham sống để mà đi ra cày cuốc à! Chỉ có mấy ông nông dân ham
sống bây giờ mới vác cuốc đi ra đám bờ ruộng để cấy lúa mà sống thôi. Chớ còn
đối với Thầy, Thầy có cần thiết gì đâu. Khi mà Thầy giải thể lớp này thì Thầy
ra đi chớ Thầy ở đây à? Thầy nói thật với mấy con, Thầy đâu có ham sống cái
cuộc sống này đâu! Ăn đồ bất tịnh chớ đâu có phải sung sướng gì đâu mà ở đây.
(01:29:33) Cái thời tiết ở trong cái
quy luật của nhân quả nóng bức như thế này có sướng gì đâu, phải không? Lạnh
thì lạnh quá, rét, có sung sướng gì mà ở trong cái cảnh này đâu? Còn người ta
vào Niết Bàn luôn lúc nào thời tiết người ta cũng ôn hòa ở trong đó hết. Trạng
thái thanh thản, an lạc, vô sự, cái chỗ đó là cái chỗ, bây giờ ở ngoài này mấy
con, thời tiết mấy con thấy nóng, thấy lạnh này, nhưng mà tâm Thầy thanh thản,
an lạc, vô sự thì nó còn thấy nóng lạnh không? Cái trạng thái đó nó còn không?
Như vậy là Thầy ở trong này phải sướng không? Mà trong này đâu có đói, có khát,
phải trưa đi ăn hay là đi khất thực nữa không? Nếu mà còn đi ăn, khất thực thì
gọi làm sao mà thanh thản, an lạc, vô sự được mấy con?!
Các con
thấy cái trạng thái Niết Bàn của người ta sung sướng như vậy đó, mà mấy con ở
được không? Chưa. Còn Thầy ở được mà tại vì Thầy điên sao mà Thầy không ở, để
mà Thầy cứ ra đây mà Thầy ăn uống, Thầy nói chuyện với mấy con như thế này
không mệt Thầy sao?
Có phải
sướng không? Ở trong đó Thầy có tiếng nói nào không? Tối ngày nó thanh tịnh, nó
an ổn, không có tiếng động, không có gì, không phải khỏe không? Các con thấy,
cái trạng thái đó là cái trạng thái Thầy về, Thầy chỉ cho mấy con thấy rõ mà.
Bây giờ mấy con làm thinh đi, mấy con lắng nghe nè: thanh thản, an lạc, vô sự,
mấy con biết chớ. Thầy sẽ vào ở đó chớ đâu phải Thầy đi chỗ khác đâu!
Mấy con
biết hết, người nào cũng biết hết, nhưng mấy con vào được không? Mấy con biết
chứ mấy con chưa vào được đâu! Còn Thầy vào được. Tại sao? Tại vì mấy con đau
nhức là mấy con rên, còn Thầy không có đau nhức. Bởi có đau nhức nào tác động
được Thầy? Cho nên Thầy luôn luôn thanh thản thì Thầy bỏ cái thân này Thầy cũng
vào đó chứ đâu. Mấy con chôn Thầy, Thầy cũng ở đó chứ Thầy đi đâu mất đâu. Đó,
thì Thầy nói như vậy là mấy con đã hiểu rồi phải không?
Bây giờ
hôm nay là Phật tử ở dưới Châu Đốc, An Giang mấy con đến đây. Mấy con đã được
nghe những cái lời nói của Thầy rất là có giá trị. Mấy con nhớ, để cảnh giác
mấy con đó.
Có thân,
đừng có phí bỏ cái thân của mấy con. Cái thân của mấy con, cha mẹ mấy con rất
cực khổ! Nuôi nấng mấy con mà được lớn khôn mà ngồi trước mặt Thầy là cha mẹ
mấy con rất là cực khổ. Cái thân Thầy cũng vậy, cha mẹ Thầy rất cực khổ Thầy
mới có cái thân này. Cho nên đừng phụ công ơn của cha mẹ sinh thành dưỡng dục
mấy con! Người nào trước mặt Thầy cũng có công cha, nghĩa mẹ của mình hết,
không có người nào cái công ơn đó không có đâu. Đừng có phụ công ơn đó, mà
không phụ công ơn đó thì phải tu.
Chớ mấy
con đừng nghĩ là tôi đi ra tôi làm tiền nhiều, tôi đem về tôi nuôi mẹ nuôi cha
tôi hoặc tôi xây mồ xây mả cho lớn cho cha mẹ tôi bự như thế này là tôi đền đáp
ơn. Mấy con đừng có làm cái chuyện ảo đó. Đối với đạo Phật tất cả các pháp đều
vô thường, làm cái chuyện đó là các pháp vô thường, có lý không? Còn mấy con tu
chứng rồi, bây giờ cha mẹ mấy con chết, mấy con dùng Tam Minh đi tìm cha mẹ mấy
con. Thiên Nhãn Minh mấy con quan sát coi cha mẹ mình ở đâu, mấy con đến đó mà
cứu cha mẹ mình để đền đáp công ơn sanh thành. Còn bây giờ cha mẹ chết rồi, mấy
con biết ở đâu mấy con tìm? Thành ra mấy con nhớ kỹ ở trên vấn đề đó, vì vậy mà
ráng cố gắng.
(01:32:52) Thôi, bây giờ thì mấy con
nghỉ con, phải không? Xong rồi, mấy con nghỉ. Rồi, mấy con đứng lên, Thầy chào
mấy con Thầy đi ra.
Tu sinh: Nam
mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Chúng con
đã được Đức Trưởng Lão từ bi chỉ dạy, chúng con xin đảnh lễ Ngài ba lễ cúng
dường.
Trưởng
lão: Chật quá mấy con, xá Thầy thôi! Mấy con đứng chật lắm, mấy
con xá Thầy thôi. Ở đây quý sư rộng chút quý sư đảnh lễ Thầy, còn mấy con chật
quá!
Rồi, mấy
con đứng dậy con.
Tu sinh: Thỉnh
Đức Trưởng Lão ra trước, chúng con ra sau.
Trưởng
lão: Rồi, được rồi con.
Tu sinh: Xin
Thầy chụp với chúng con vài pô hình kỷ niệm.
Trưởng
lão: Rồi, Thầy sẽ ra trước, Thầy sẽ đứng ở trước rồi mấy con sẽ
đứng xung quanh rồi chụp với Thầy. Được rồi, bây giờ Thầy sẽ chào mấy con cái
đã rồi Thầy ra trước rồi mấy con sẽ đi ra sau.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét