468- TRẠNG THÁI TRÊN THÂN QUÁN THÂN
(22:42) Trưởng lão: Phần
con xong rồi phải không con? Con cố gắng nỗ lực phần con. Còn Trí Thiện con?
Trí Thiện: Con có
chướng ngại chút, con trình Thầy đó. Có chướng ngại một tí, nó xả, Nó có dính
mắc một chứt Có hai hơi thở, hơi thở lúc đầu mình ngồi .. đến đúng giờ đi kinh
hành, chừng nó vô được cái hơi thở như loại Thầy nói, đó là loại hơi thở khi
mình thoải mái dễ chịu có thể ngồi lâu. Con vô được hơi thở đó thì con ngồi thở
một tiếng rưỡi, một tiếng, hai tiếng gì đó, nó thân thọ đều thanh thản
(23:37) Trưởng
lão: Nó nhiếp phục hết hả con, cái đó bây giờ nhiếp phục hết
những tham ưu.
Trí Thiện: …. còn
ban ngày không có, cũng có mà một ít thôi, vậy con duy trì hơi thở đó được
không?
Trưởng
lão: Được con, cái đó là cái hơi thở nhiếp phục được, mà “Trên thân
quán thân” thì cái hơi thở đó để nhiếp phục tham ưu. Tức là nó nằm ở trên cái
phương pháp Tứ Niệm Xứ để "trên
thân quán thân" đó.
Trí Thiện: Khi mà
có hơi thở đó thì thấy con người nhẹ nhàng, nó cảm thấy thoải mái. Lúc đó mình
biết rõ, không hôn trầm, không thùy miên nữa.
Trưởng
lão: Tức là nó nhiếp phục. Con nghe nó “ trên thân quán thân để nhiếp phục tham ưu”
chứ gì? Mà khi nó nhiếp được ở trạng thái đó, nó mới nhiếp phục được. Chứ còn
hiện giờ mình đang tu tập mà thấy nó nhiếp phục, mà mình cứ một hơi chuyện này,
một hơi chuyện khác, nó bất an ở trong thân tâm của mình thì làm sao gọi là
nhiếp phục. Còn nó hiện ra rõ ràng, con thấy cái tướng trạng của "trên thân quán thân"
mà bây giờ nó thấy thoải mái, nó dễ chịu. Có thể từ một giờ, hai giờ, nó một
cách rất là dễ dàng mà không còn khó khăn. Tức là nó nhiếp phục được rồi đó, nó
mới được vậy. Chứ còn nó nhiếp phục không được thì nó đâu có được đâu. Đó thì
con đã nhận thấy được "trên
thân quán thân" rồi. Cái đó là cái rõ ràng của cái pháp
Tứ Niệm Xứ rồi. Mà mình biết đó, nhưng mà nhiều khi nó không vô. Mình tập quán,
mình cũng nương vào hơi thở mà không lọt trong đó đâu.
Trí Thiện: Nhiều
lúc nó không vô được.
Trưởng
lão: Nó không vô. Mà tới chừng nó vô được cái chỗ đó gọi là "trên thân quán thân"
rồi. Cho nên vì vậy mà hiện giờ Thầy kêu các con xả đó. Mấy con xả mà nó hết
rồi đó, nó không còn chướng ngại ở trên thân tâm thì nó sẽ vô đó đó, nó không
có chạy đâu khỏi đâu. Thì nó sẽ nó an trú được ở trên thân tâm con, nó rất là
an ổn, tức là đi vào pháp. Mà như vậy đó con sẽ thấy rằng, khi mình xả mà mình
được đi vào cái này thì con thấy cái thời gian nó đâu có lâu. Con thấy nó dễ
dàng quá mà, một hai tiếng đồng hồ con thấy nó không có cái thời gian dài đâu.
Cho nên
khi đã nhận được "trên
thân quán thân" con thấy nó để nhiếp phục tham ưu con đã nhận
ra được cái trạng thái từ một giờ đến hai giờ rồi, thì sau này nó không. Con
biết rồi mà, bởi vì mình đã có sống ở trong đó rồi, mình biết cái trạng thái đó
rồi. Thì khi mà nó lọt vô đó, thì bắt đầu bây giờ mình cứ lo mình xả, để tự nó
lọt, chứ mình đi tìm nó được không? Nó không muốn vô, con vô được không? Đâu có
vô được đâu. Thì yên tâm mà nỗ lực tu, tu lần lượt xả tâm cho sạch thì nó sẽ
tới, nó sẽ vào đó. Lúc nào mà nó vào được rồi đó, coi như tâm không phóng dật,
mà nó ở "trên thân
quán thân" nó lúc nào cũng vậy thì con vô cái nó dính, vô là
dính. Cái tâm nó thanh tịnh hoàn toàn mới vô được. Nhớ như vậy thì mấy con sẽ
không việc gì.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét