435- CHỌN MỘT HƠI THỞ ĐỂ AN TRÚ TÂM
Trưởng lão: Bây
giờ thì Thầy trả lời về nhân quả rồi, con yên tâm, tại Thầy là người chuyển
nhân quả mà. Nếu mà không chuyển thì chắc chắn là không có ngồi yên đâu mà tu;
khó. Chuyển từng chút. Đúng rồi, con sẽ tu tập như vậy là đúng rồi con. Nghĩa
là từng hơi thở thấy hơi thở ra hơi thở vào, từng hơi thở, từng hơi thở vậy là
đúng rồi, không có sai. Nhưng tu với cái sức của mình, đừng quá, quá sức là bị ức
chế. Cho nên đừng có một cái niệm gì khởi, đừng có chướng ngại gì mà xảy ra
trên thân con. Khi con thấy được cái sự rung động của thân con từ trên đầu tới
dưới chân theo hơi thở thì đúng không sai. Nhưng mà hễ có niệm thì con phải trở
về cái pháp xả để mà xả. Cố gắng mà xả thì nó sẽ hết. Rồi bắt đầu còn ai hỏi Thầy
gì nữa không con?
Phật tử: Bạch
Thầy, thì khi con tu tập nhất tâm, an trú tâm với lại tu tập đi Thân Hành Niệm,
với lại khi quán, con chỉ chủ yếu con lấy có một hơi thở đúng cách thôi, nhưng
mà con thấy hơi thở khác cái con xả ngay. Như thế có được không ạ?
Trưởng lão: Được
chứ con, đâu có gì đâu. Một hơi thở thì tốt chứ không sao.
Phật tử: Con
cứ thở hơi thở chậm và dài, chậm mà nhẹ. Thế bây giờ con thấy hơi thở nó giật cục
hoặc nó ngắn hoặc nó dài quá thì con xả luôn, con tác ý con xả luôn.
Trưởng lão: Được,
không có sao hết. Như vậy là con biết cách để điều khiển cái hơi thở, mà một
hơi thở duy nhất. Chứ không thể nào lát hơi thở dài, lát hơi thở ngắn, lát hơi
thở mạnh, lát hơi thở nhẹ thì không được. Khi một hơi thở nào mà con thấy an
trú dễ dàng thì con lấy hơi thở đó.
(1:47) Phật tử: Bạch
Thầy cho con xin mấy bộ sách cho Phật tử xem vì con có thư viện. Vậy xin Thầy
nói với cô Út giùm. Mai con về, với số điện thoại sau đây, con sẽ liên lạc với
Thầy. Xin Thầy nhận nơi đây lòng thành kính biết ơn của con.
Trưởng lão: Được
rồi. Thầy sẽ cho con một cái số sách. Minh Kiên, Thầy sẽ cho con một số sách,
con sẽ đem về trên cái thư viện của con hay giúp bạn bè con biết cái đường lối,
cách thức tu tập. Được rồi, không có gì đâu, Thầy sẽ giúp cho.
Phật tử: Có
cái số điện thoại của Thầy?
Trưởng lão: Có
số điện thoại hả con?
Phật tử: Con
xin cái số điện thoại của Thầy.
Trưởng lão: Xin
số điện thoại. Thầy thì không có số điện thoại, không biết. Con có nhớ số điện
thoại ở Tu viện không con?
Phật tử: Thầy
ghi cái số điện thoại của Mật Hạnh được không Thầy?
Trưởng lão: Cũng
được con.
Phật tử: Dạ,
dạ. Để lát rồi ghi, Thầy.
Trưởng lão: Lát
nữa rồi ghi cho con. Có Chơn Tịnh nó biết, chứ Thầy thuở giờ Thầy không biết
xài điện thoại di động. Thầy cũng không biết xài điện thoại nữa, cũng không biết
bấm nữa mấy con. Nghe reng reng vậy cái bấm, cái sao rồi gọi nó không nghe ai hết.
Rồi Thầy xách đi hỏi Mật Hạnh, Mật Hạnh chỉ Thầy bấm chỗ này, mà sao Thầy cũng
quên hết, Thầy cũng không nhớ nữa. Bởi vì mình không thích rồi, mình không chú
ý nó.
Với Thầy cũng nghĩ rằng
cái điện thoại nó rầy quá đi, nó cứ làm động mình lắm. Rồi do đó thôi không có
điện thoại thì nó khoẻ nhất, không ai gọi mình. Chứ còn có, Thầy mà có điện thoại
di động, tối ngày chắc Thầy ngồi Thầy nghe không! Ở đâu họ cũng biết cái số của
Thầy rồi chắc chết luôn. Mà cho nên cũng cái phước duyên là Thầy không ưa thích
cái thứ đó, cái thứ động lắm. Cho nên đối với Thầy thì cái gì thì thưa hỏi
thôi, chứ còn cái điện thoại nó làm động lắm.
Nửa đêm vậy, trời đất
ơi! Nửa đêm mình đang ngồi thiền nó yên tịnh gần chết, cái tâm mình bất động,
reng reng reng reng! Nó biểu cái gì tùm lùm trong đó. “Mày reng rồi tao ngồi
làm sao được? Nếu mà tao giả đò quên, mày reng một hơi chắc mày cũng
không nghe”. Nhưng mà cái điều kiện là không được mấy con. Mình thấy sao nó làm
động quá. Cho nên để cái điện thoại ở trong cái thất của mình là cái tai hoạ lớn
lắm. Nó là cái thứ con quỷ già mồm, nó cứ réo hoài hà. Cho nên cái người tu,
thôi, đem ném cái điện thoại di động ra ngoài đi, đừng có để ở trong cái thất. Ấy
rồi đem cái đống rác nào hay đào cái lỗ chôn đi, rồi sáng hôm mình móc lên mình
xài, cho chắc ăn.
Trưởng lão: Con,
con hỏi Thầy gì con?
Phật tử: Kính
bạch Thầy, đôi lúc mình ngồi, có lúc nghe cái trạng thái hơi thở nó nhẹ nhàng,
mà nó có thể làm cho mình không có mỏi mệt, mình ngồi được lâu, cỡ hơn hai tiếng
đồng hồ như vậy mà có ý thức. Ý thức mình thấy rõ. Vậy có phải là Tứ Niệm Xứ
không vậy Thầy?
(4:21) Trưởng
lão: Tứ Niệm Xứ rồi con. Nó quay vô, nó trên thân nó, tức là nó trên
thân nó, nó an trú được ở trên cái thân nó rồi. Tứ Niệm Xứ được.
Phật tử: Lâu
lâu được một lần vậy chứ nó không được hoài.
Trưởng lão: Đó
là lâu lâu nó thăm viếng bữa đó. Cho nên mình tập dần rồi nó sẽ được luôn vậy
đó con. Thôi nha con. Còn gì nữa không con? Cố gắng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét