429- TU TÂM XẢ KHÔNG BỊ ỨC CHẾ
(11:19) Trong
lúc mà viết, còn lại một cái số sách Giới Luật và Đạo Đức làm người thì nó còn
nhiều quá mà Thầy không có thời gian viết. Thầy mong rằng còn có thời gian để
mà viết cho xong. Và đồng thời thì mấy con cũng rõ hết rồi. Những cái tập mà
xếp mỏng mỏng như thế này nó cũng xác chứng được cái điều mà chúng ta tu đúng
tu sai rồi. Nghĩa là nhận ra được cái chỗ mà trên thân quán thân. Có người biết
cách, mà có người chưa biết cách và có người quán được, mà cũng có người biết
mà chưa quán được. Nghĩa là còn trật tới trật lui cũng như đứa trẻ mới tập đi,
té lên té xuống chứ chưa đi được.
Cho nên
coi vậy chứ Tứ Niệm Xứ cũng khó lắm chớ không phải dễ. Cứ nghĩ tưởng là mình
được, nhưng mà tu một hơi một ngày, hai ngày, ba ngày thì nhìn lại trật lất.
Bởi vì mình có xả được tâm mình đâu, cho nên mình trèo cao thì mình phải rớt
xuống rồi. Mới đầu thì cũng thấy tôi quán, tôi thân, tôi cũng thấy thân tôi
rung động kiểu thế này thế khác, mà chừng ba bữa sau thì nó trật lất. Nó không
dính chút nào hết rồi. Bởi vì sao? Hôn trầm, thùy miên đánh vô là nó trật rồi.
Rồi cái những niệm này niệm khác nó xen vô nữa. Trời! Sao mấy bữa đầu mình làm
được mà bữa nay làm không được? Nó cứ có cái tụi gì đâu mà nó xen vô hoài. Do
đó thì mình phải biết rằng cái khả năng của mình nó chưa phải ở cái lớp này.
(12:33) Nếu mình cố gắng không niệm thì mình
mới ức chế. Mà ức chế thì mình sẽ rơi vào Tưởng, không trật đâu. Bởi vì Ý thức
ức chế thì tức là Tưởng thức phải hoạt động chứ sao? Đâu có còn gì khác hơn.
Còn bây giờ mình chỉ sống mình xả tâm, xả tâm hết thì nó sẽ trở về với Tứ Niệm
Xứ nó mà với một cách nó không bị ức chế. Nó cụ thể nó rõ ràng. Hiểu rõ như vậy
rồi thì chúng ta biết con đường đi và đồng thời khi biết rồi thì bắt đầu mọi
người ở đâu, mấy người cứ yên tâm về.
Gặp thầy
Tổ, mình nói: “Kỳ này tôi
đi, kỳ này tôi học được những cái điều này rất hay. Nhưng mà hôm nay tôi về
thăm lại thầy Tổ, thầy Tổ đừng đuổi nha. Ít bữa tôi cũng đi à”.
Để không,
có người nói: “Mày bạc bẽo
lắm, mày bỏ mày đi. Mày bỏ thầy bỏ Tổ mày đi, bây giờ mày còn mang cái mặt mày
về đây”.
“Không
phải! Tôi thương thầy Tổ, tôi về đó. Tôi về chơi ít hôm để cho biết con đường
tu, tôi tu ngon lắm. Bây giờ tôi ăn ngày một bữa, không ai cạy răng tôi mà nhét
vô thêm nữa”.
(13:27) Thầy sẽ gởi cho mấy con không con. Bởi vì
cái cuốn này, hồi sáng Thầy gởi cho mấy cô hết, cho nên vì vậy mà phần nhiều
mấy cô cũng chuẩn bị về Vĩnh Long. Còn lại chỉ ít thôi, chớ không có ở đông
nữa. Về chuẩn bị những cái điều kiện, coi như là mình xấu phải không? Bữa rồi
mấy con thấy không, Thầy ôm bát Thầy đi xin, đi khất thực. Mà sao đi, tới chừng
ôm bát trở về, sao mà bát trơn quá? Mới tới đó thì cái bát nó tuột tay, nó rớt
xuống cái bụp. Mà may mắn là đồ ăn không có sao, chỉ có cơm thôi.
Thành ra
cái bát Thầy bị bể. Bể nó báo rằng cái lớp của chúng ta tới đây dừng lại chút
đi. Nó báo tin mà. Thì do đó thì cũng đúng là ngày hôm sau, bữa trước thì bể
bát, bữa sau thì Thầy được tin, cho nên Thầy thấy được cái điều kiện nó không
hên. Thôi đúng là cái điềm cái bát của mình nó bị bể thì nó báo rằng bữa nay
thì không có đi khất thực được. Như vậy là phải dừng lại chút. Vì vậy hôm nay
mấy con đừng lại.
(14:31) Cho nên mấy con thấy rằng cái vấn đề gì
nó cũng có nhân quả hết. Nếu không có, sao nhân quả bể bát Thầy? Bể bát cũng
nhân quả chứ, phải không? Chứ đâu phải khi không. Nó cũng báo cho biết trước,
chứ đâu phải không. Do vì vậy đó thì những cái gì mà mình làm thiện thì báo
động cho mình hết. Cũng như Thầy nói như thế này, cũng như Thầy bây giờ đi đâu
đó, mà nếu mà có ai núp mà lén lén đâm Thầy, nó cũng sẽ báo cho Thầy biết có
người núp ở cái cống nào đó.
Cho nên
vì vậy mà Thầy đi tới cái cống đó, Thầy đi ra con đường. Bắt đầu họ thấy ba
người thôi, họ không dám ló cái đầu lên, thì Thầy đi luôn qua. Cho nên ở đời
mà, đâu có gì đâu. Nhưng mà cái phước của mình đến đó, không ngờ người ta sẽ
núp tại lỗ cống đó, chờ cho Thầy đi một mình qua. Nhưng không ngờ Thầy bước ra
đường thì có ba bốn người đi theo. Trời đất ơi! Sao mà hên thế! Cho nên vì vậy
mà tới cuối cùng Thầy không sao hết.
Cho nên ở
đời mình cứ sống thiện, mấy con. Sống thiện, ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng
trưởng thiện. Cứ sống thiện đi rồi mấy con sẽ bình an. Cho nên Thầy nghĩ rằng
Tu viện mình tu thiện chứ đâu phải làm ác gì đâu. Mình đâu có gõ mỏ tụng kinh
cầu khẩn đâu, thành ra nó hên quá. Hên quá! Cho nên vì vậy mà nó chưa có gì hết
mà mình đã bình an, phải không? Cho nên vả lại còn tốt hơn là trong lúc mình
sắp sửa tiến tới làm Phật thì mình còn phải có tình có nghĩa về thăm gia đình
mình chút.
Cũng hên
chứ có sao, thăm những người thân của mình thì điều tốt chứ sao? Để rồi mình
báo cáo cho người thân biết, tôi học lớp này chớ chắc chắn là tôi sẽ được giải
thoát đó. Cô bác anh chị em hay cha mẹ mừng đi. Mừng trước đi, để coi tôi làm
được mà, tôi thấy được lắm đó. Vả lại thì những người nào mà bạn bè mình không
tin, mấy người đọc coi: “Trên
thân quán thân để nhiếp phục tham ưu”, mà nếu tôi nhiếp phục được
thì tôi giải thoát chứ gì?
Rõ ràng
đây nè,“Trên thân quán thân” mà.
Tứ Niệm Xứ, bốn chỗ không còn bỏ sót cái chỗ nào hết, cho nên vì vậy mà làm sao
mà không giải thoát? Nhiếp được ưu phiền ở trên đó rõ ràng, đây là cuốn sách đề
cái tựa rất là rõ ràng: “Trên Thân Quán Thân, Để Nhiếp Phục Tham Ưu”, tu theo
Tứ Niệm Xứ rõ ràng. Cho nên do cái sự tu tập như vậy thì chúng ta không có gì
mà chúng ta trở ngại.
Mà vừa
rồi thì chúng ta, hôm qua thì chúng ta tạm thời chúng ta giải thể, nghỉ xả hơi
của cái lớp để cho nó bảo vệ bình yên cái Tu viện. Thì hôm này Thầy được báo
tin rằng, xin phép tắc được rồi. Hên quá phải không? Vừa xả thì lại được. Thì
như vậy là mình cũng có phước chứ, đâu có gì đâu. Bây giờ đó mình còn thấy
rằng, hiện bây giờ đó thì mình còn cực khổ là do xây dựng mà thôi, xây dựng
kiểu nào? Trong đầu Thầy cũng đã tư duy mấy bữa. Nếu mà mình ở cái xứ lạnh thì
mình phải xây tường, rồi cho như thế nào cho nó ấm áp. Như Đà Lạt chẳng hạn hay
hoặc là bên Pháp, bên Mỹ đồ thì cái chỗ mà lạnh lung thì phải là xây tường. Chứ
còn cái kiểu vách liếp này chắc chúng ta rét mà chết.
Còn bây
giờ ở Long Thành, Đồng Nai thì chắc chắn là khỏi cần cái điều đó rồi. Nó cũng
giống đây thôi chứ không khác gì, nó cũng giống như mình đây. Cho nên vì vậy mà
có thể có phương tiện, cây nhà lá vườn, tầm vông, trúc, tre mình cũng có thể
cất được. Rồi mình sẽ, chung quanh nhà mình, mình sẽ bỏ neo nó thì chắc nó cũng
không đến đỗi nữa. Chiếc tàu ngoài biển mấy con thấy nó không lật được là nó
nhờ cái neo nó bỏ, có phải không? Chiếc tàu cũng lớn lắm mấy con. Mà nó bỏ neo,
nó vẫn đứng ở giữa sông như thường, phải không?
Thì cái
nhà của mình nó cũng đứng ở trên đất, chứ nó đâu phải là đứng giữa sông đâu.
Thì mình lấy dây mình cột, mình rịt nó thì nó làm sao nó bay được. Giờ cho bão
nó cũng không bay nữa. Mấy con thấy những cây mà chéo qua chéo lại như thế này,
các con thấy nó có xục xịch cái này được không? Trời ơi! Những cây này được gọi
là cây tú. Cây tú nó chống bão đó mấy con. Nó không làm cho cái nhà mình xẹo
được đâu. Mà đây coi nó chéo chéo nhiều cây, coi thử coi bên đây nó giữ bên
đây, bên đây nó giữ bên đây. Cách thức người ta kiến trúc mà, người ta làm cho
cái nhà nó vững vàng vô cùng lận.
(18:29) Nhưng mà vì cái nhà của mình nó không
có chôn, phải không? Nó đứng hổng mà lại nó nhẹ. Chứ phải nó nhà tường thì nó
nặng, thì gió hất đâu có được. Cho nên do đó mình lấy dây, mình ghịt nó xuống.
Do đó đó mắc ghịt, nó làm sao nó bay lên được. Thành ra đâu có thành cây dù,
cho nên nó nằm yên một chỗ. Cuối cùng thì cái nhà của mình nhẹ nhàng mà mình ở,
mình thấy cũng thoái mái. Trời nóng nực này thấy nó cũng xả hơi ra được. Chứ
còn cái nhà tường mà trời nóng nực này chắc nó bịt rồi. Mình như là cái lò gạch
rồi và mình ở trong đó thì mình thành viên gạch mất hết.
(19:03) Cho nên cuối cùng mình biết khéo léo.
Cho nên vì vậy đó nếu mà có điều kiện, ở quê này có điều kiện, ở Tu viện mình
có điều kiện, có tầm vông thì mình chặt xuống. Mình chặt xuống, cái mình ráp
từng bệ từng bệ như mọi lần Thầy ra Phước Hải Thầy dựng. Nhưng hôm nay thì mình
cũng có thể mình làm, về điều đó mình đưa ra thì cũng được. Và đồng thời mình
sợ, mình thấy nó quá cực nhọc, khó khăn thì mình có thể đặt một số gạch như thế
nào đó để mình giao cho thợ hồ. Họ, một số thợ hồ, năm, mười vị thợ hồ đến đó,
mỗi người lãnh năm cái nhà, ba cái nhà. Đến đó họ tập trung họ làm, thì trong
vòng tháng mình cũng thấy cả bao nhiêu cái nhà ở rồi.
Rồi Phật
tử, người ta người cúng giường, người cúng bàn, cúng ghế cho mình đủ thứ. Hôm
đó rồi mình trở vô, mình học tu. Mình là người tu có phước mấy con, đâu có cần
gì đâu. Cho nên thấy rõ ràng là cái phước mình có chứ. Thầy vừa cho mấy con xả
nghỉ hơi thì người ta lại xin phép được rồi. Đó là phước mình có, chứ còn nếu
phước mình không có, sang năm người ta mới xin mới được rồi sao? Mà do đó mình
nghỉ lâu quá, phải không?
Cho nên ở
đây, thì mấy con thấy mình cứ sống thiện, làm thiện, thường xuyên mình ngăn ác
thôi. Còn phước báu thì do cái công đức của mình làm thì nó sẽ được thôi, đừng
có gì mà lo lắng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét