427- KẾ HOẠCH XÂY DỰNG TRUNG TÂM AN
DƯỠNG
Như các con cũng đã hiểu là cái
lớp của chúng ta người nào có duyên thì đến học, nó trọn được cái lớp Chánh
Kiến. Người nào chưa đủ duyên, mới đến chưa học trọn thì chờ sang năm, chờ
chừng tháng mười, năm nay rồi Thầy sẽ mở cái khoá Chánh Kiến học trở lại. Và
đồng thời thì những người nào mà lên được cái lớp Chánh Tư Duy, trong cái
trường hợp này thì chúng ta về quê thăm quê, về trong vòng một tháng hoặc hai
tháng thì cái Trung tâm An Dưỡng nó sẽ sắp ra đời.
Là vì vừa
rồi ở thành phố có báo cho Thầy biết là đã xin phép được rồi. Do xin phép được
rồi thì chắc có lẽ trong vòng một tháng, hai tháng thì Thầy sẽ về đó Thầy lo
xây dựng khu đó cho nó xong. Trong cái khu đó thì cũng chia làm cái khu nam và
khu nữ cho nó rõ ràng. Trong cái khu đất bữa đó Thầy có đến thăm, cái khu đất
nó cũng rộng lắm. Cho nên làm hai cửa, một cửa ở xung quanh đó đều là đường lưu
thông. Nên một cửa thì bên nam và một cửa bên nữ. Cái khu đó chia làm hai phần.
Do như vậy thì hiện giờ cái người mà Phật tử đó thì họ xin phép tắc được xong
thì họ sẽ dời vào.
Còn về
cái phần mà xây cất thì do Thầy. Thầy sẽ kêu gọi Phật tử người một ít, người ta
sẽ đóng góp, người ta sẽ làm trong vòng khoảng độ chừng hai tháng. Thì cái khu
vực của chúng ta có và nếu mà có thì, trong khi đó Thầy sẽ đưa các thầy, các cư
sĩ đều được về đó. Còn ở đây thì Tu viện thì không có xin phép đó, thì chúng ta
chỉ ở đây được một số ít mà thôi, chừng khoảng mười người, hai mươi người ở cái
Tu viện này thôi. Chứ còn ở đông thì có cái điều kiện gì thì chúng ta trả lời
không được.
Cho nên
cái Trung tâm An Dưỡng thì nó có xin phép, chúng ta về đó, chúng ta an dưỡng
thì chúng ta sẽ được tu tập dễ dàng và không còn khó khăn. Cơm nước thì do Phật
tử họ sẽ đài thọ, họ lo lắng hết. Chúng ta không có lo gì hết, nhưng chúng ta
có thành lập cái ban quản trị của trung tâm. Và ở đây là quý thầy đã góp ý với
Thầy, đồng thời ở ngoại quốc cũng như ở trong nước, chúng ta sẽ thành lập cái
ban quản trị của trung tâm. Cho nên hiện giờ thì nó đã coi như là giấy phép
xong thì chúng ta phải lo thành lập những cái ban.
(2:39) Cho nên đầu tiên thì cái ban quản trị
của Trung tâm An Dưỡng, thì kế đó là cái ban tài chánh của trung tâm. Rồi xuống
đó thì coi như là về cái phần mà chi nhánh của các tỉnh, thành phố do các nhóm
từ thiện ở địa phương và các nhóm từ thiện của cá nhân gia đình. Họ sẽ góp về
cái tài khoản cho chúng ta để thành lập cái ban tài chánh trung tâm. Rồi ở hải
ngoại thì như ở Úc châu, ở Mỹ, ở Pháp tất cả những cái chi nhánh mà về cái tài
chánh, cái tài khoản để cho cái Trung tâm An Dưỡng thì nó cũng từ cái nhóm từ
thiện của địa phương. Rồi cái nhóm từ thiện của gia đình, họ hợp lại họ thành
lập cái chi nhánh đó. Cho nên chúng ta đi từng bước, chúng ta sẽ có được cái
tài khoản mà chúng ta lo về cái những việc của trung tâm.
Và cái
ban quản trị của Trung tâm An Dưỡng Chơn Lạc đó, thì gồm có năm cái thành viên
được tổ chức như sau: Đầu tiên thì ban quản trị. Trưởng ban quản trị của trung
tâm do được bầu, được cái ban quản trị bầu ra một vị làm trưởng ban quản trị.
Thầy thấy nó đơn giản. Do đó, ở từ đó thì chúng ta xuống thì có cái ban kế
hoạch và ban tài chánh. Và cái ban kế hoạch và tài chánh sẽ chỉ đạo.
Chúng ta
sẽ lập thành cái ban đời sống vật chất và cái ban đời sống tinh thần. Trong cái
ban đó thì chúng ta chia ra làm nhiều cái phần, thí dụ như ban đời sống vật
chất thì hậu cần, nhà xưởng, rồi phương tiện, thiết bị, ẩm thực, dinh dưỡng, y
tế, thể dục, dưỡng sinh. Còn về tinh thần thì tổ chức cái lớp đào tạo đạo đức
rồi giao dịch đối nội đối ngoại, thư viện phát hành kinh sách, băng đĩa, đó nó
gồm như vậy.
(4:36) Mới đầu chúng ta làm như vậy là thấy
cái tổ chức của chúng ta nó cũng tạm đủ. Nếu mà có cái điều kiện gì cần, thiết
yếu thì chúng ta thêm, còn không có thì thôi. Theo Thầy thiết nghĩ như vậy là
tạm đủ cho cái Trung tâm An Dưỡng sắp tới của chúng ta ra đời.
Và hiện
giờ thì chúng ta đã xin phép được và ở bên giáo hội của tỉnh Đồng Nai, thì họ
cũng chấp nhận cho chúng ta rồi, bởi vì chúng ta cũng có tu sĩ ở trong đó. Cho
nên phần nhiều là ở bên giáo hội của Phật giáo thì người ta cũng, khi nghe được
băng giảng cái lớp Chánh Kiến của chúng ta thì bên Giáo hội người ta cũng chấp
nhận cho, nó hợp với Chính quyền. Vì vậy mà chúng ta xin phép giữa Giáo hội và
Chính quyền đều chấp nhận cho cái trung tâm chúng ta thành lập ở cái tỉnh Đồng
Nai. Như vậy là nó cũng gần thành phố, vậy mà sau khi đó thì quý thầy có đủ cái
duyên thì khi mà thành lập xong thì Thầy cho hay thì chúng ta trở về đó.
Còn người
nào mà có duyên thì chúng ta sẽ về Tu viện Chơn Như chúng ta ở đây. Nhưng ở đây
là cái số ít, cái số ít thôi, khoảng độ chừng mười, hai mười người thôi chứ họ
không có trên cái số lượng đông được. Ở đây, thì coi như là ở cái Tu viện này
thì coi như cái ban quản trị. Ở đây thì ở cái Tu viện chúng ta thì nó chỉ có
cái phần lo lắng cái đời sống, thì ở đây chỉ có cô Út mà thôi. Bởi vì cô Út, cô
hoàn toàn cô lo lắng nó quen rồi. Cho nên chúng ta không có thành lập, bởi vì
nó nhỏ quá. Cho nên nhìn cái Tu viện như chùa nhỏ thì mình đâu có thành lập thêm
cái ban cho nó nhiều người, nó mất công cực.
Vì vậy mà
ở đây thì coi như là, cô Út còn một phần là cô giúp đỡ cho những người còn ở
lại đây thôi. Nhưng mà rất ít chứ không có nhiều. Còn lúc bấy giờ đó thì chúng
ta thành lập những cái Trung tâm An Dưỡng như vậy đó, thì nó rộng lớn, nó có
nhiều người ở. Và những cơ sở đó nó sẽ phát triển được tốt đẹp hơn là vì nó có
giấy phép. Chúng ta yên ổn, không có ai trầm tròn, giáo hội cũng không nói gì
đến chúng ta. Vì chúng ta dạy Đạo đức, chứ chúng ta không có dạy gì khác hơn
Giới luật và Đạo đức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét