Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2023

420- TRỞ VỀ TU XẢ TÂM VÔ LƯỢNG

 

420- TRỞ VỀ TU XẢ TÂM VÔ LƯỢNG

(46:31) Tu sĩ: Dạ, kính bạch Thầy! Khi con tu Tứ Niệm Xứ thì mới đầu con đi thì con thấy cái chân nặng lắm, toàn thân con rất là nặng, nó nặng khi con bước đi, thì cái trọng lượng thì nó rất nặng. Sau con tập thuần thục được ngày thứ ba thì con thấy nhẹ, nó nhẹ bẫng con cảm giác là hai cái chân con đặt hai cái bán kính mà toàn thân con nó là một cái hình tròn. Thế rồi cái vòng tròn đấy thì con thấy rằng là giữa cái bước chân đi nó lại không có cái khoảng cách, cảm giác cái hình tròn không gian đó trên một mặt phẳng, con thưa Thầy đó là cái thứ nhất.

Cái thứ hai là trước khi bao giờ con tu cũng mất ra mười lăm hai mươi phút con chữa bệnh, thì không biết là có một cái bước hai là Thầy dạy chúng con kẻo mai tôi tu sai nữa mà…​ Rồi khi con bị trắc trở thì chúng con khó là cái thứ ba. Thế thì cái thứ tư nữa thì con thấy là sau khi con quán thì con thấy cái đi thì đầu tiên con không quán hơi thở nhưng mà rồi đến hai, thứ ba thì con thấy quán được hơi thở rất là rõ ràng, kể cả đi thì con thấy là con cũng đã mới tập có ba ngày thôi con cảm thấy rất là yên tâm.

Như vậy là cái tâm con thì nó hãng còn yếu quá thế nên là lúc thì nó lại xen vô cái niệm này, lúc thì xen vô cái niệm kia, nhưng mà con thì con cũng đuổi được, nhưng mà đuổi được thì lúc đấy con lại quên mất cái động tác con đang đi.

Thí dụ như là con đứng chẳng hạn, thì con lại không đứng yên, mà nó cứ xoay tròn theo bán kính hình tròn. Con cố gắng tu làm sao cho đứng không xoay, con chỉ theo dõi hơi thở, chỉ được một lúc bắt đầu nó lại xoay tròn. Xin Thầy dạy cho con cách nào để hết xoay tròn, giữ được hơi thở.

(48:24) Trưởng lão: Thật sự ra sự xoay tròn là qua cảm nhận của con chứ không phải là cái người con nó đang xoay tròn, con hiểu không? Cái cảm nhận, tức là bị tưởng. Con chỉ cảm nhận sự rung động thân con thôi, mà tốt hơn con còn bị niệm, còn có niệm đó. Cho nên vì vậy Thầy thiết nghĩ con nên tu tâm xả một thời gian nữa, chứ đừng có quán ở trên thân, để tự nhiên nó trở về với thân con thôi, chứ đừng có quán, quán nó thì nó sẽ xảy ra những cái trạng thái tưởng, và đồng thời con cũng cảm nhận qua hơi thở này kia thì nó dễ sinh ra cái trạng thái tưởng lắm.

Tốt hơn là khi mình quán thân trên thân để nhiếp phục tham ưu, nó không có niệm, nó không hôn trầm, thùy miên mới đúng cái pháp của nó. Còn bây giờ, nó còn có niệm xẹt ra, xẹt vô dù là một niệm hoặc là dù một trạng thái tưởng nào mà xảy ra đều là mình trở về với pháp xả hơn. Vì pháp xả nó dễ, vì nó không có đối tượng tập trung. Còn cái này quán thân nó có cái đối tượng thân để quán, nó có cái sự rung động của thân, nó có cái sự đối tượng.

Cho nên theo Thầy thiết nghĩ thì con trở về tâm xả tu là tốt nhất, khoan vội đã. Nó dễ, là vì cái gì mình cũng xả hết, đem lại sự bình an cho mình rồi. Và khi mà bình an tận cùng đó, thì nó lại thanh thản, an lạc, vô sự thì tâm con nó sẽ quay vô, nó ở trên Tứ Niệm Xứ chứ tâm bất động. Nó dễ dàng hơn!

(49:46) Và lúc mà xa Thầy, thì mấy con tu tâm xả thì dễ. Còn mà tu Tứ Niệm Xứ thì nó khó mấy con, nó không dễ đâu. Lỡ mà nó có ức chế cái thân của mình, tức là mình dùng thân để quán đó, cho nên nó có sức tập trung, mà tập trung thì nó dễ sanh ra những cái tưởng.

Do đó những cái tưởng đó, nhiều khi mình thấy tưởng là mình tu đúng nhưng mà nó cũng bị tưởng luôn, nó không có đúng. Cho nên phải được gần để mà xác nghiệm được là mình quán ở trên thân mình.

Cho nên ở trong lớp tu học của chúng ta, chỉ được có một, hai người được theo Thầy tu Tứ Niệm Xứ thôi, chứ hoàn toàn thì chưa được đâu mấy con, cho nên mấy con đừng có vội tu Tứ Niệm Xứ, mà nên tu tâm xả Vô Lượng Tâm thôi.

Nhớ cái xả nó dễ lắm mấy con! Xả rồi cuối cùng mấy con cũng trở về Tứ Niệm Xứ. Mà khi nó trở về Tứ Niệm Xứ rồi thì bắt đầu bây giờ mấy con mới quán Tứ Niệm Xứ đó nữa. Mấy con hiểu chưa?

Cho nên quán Tứ Niệm Xứ ở trong cái lớp thứ bảy lận mấy con, Chánh Niệm mà, cho nên cái lớp thứ bảy mà. Mà ở đây, Thầy muốn thu ngắn cái thời gian để chọn lấy một, hai người để người ta có thể trong một năm, hai năm người ta tu cho xong. Để làm gì? Để cho mình có tiếng nói rằng cái lớp học của mình có người tu chứng đàng hoàng mà, để tạo cái thế rất là vững mạnh cho những cái lớp tu của chúng ta sẽ hưng thịnh lên, cái nền đạo đức của chúng ta nó sẽ phổ biến rộng ra, tại vì có người tu thật sự người ta làm chủ được mà.

Cho nên Thầy chỉ mong để mà có cái nòng cốt đó, để nền Đạo Đức của Phật giáo, sống không làm khổ mình, khổ người nó sẽ phổ biến rộng rãi, dễ dàng hơn. Còn nếu mà không có người tu chứng thì người ta bán tin, bán nghi, tội cho họ. Cho nên vì vậy mà muốn cho người ta phải có niềm tin, cho nên cuối cùng Thầy đưa ra ngay cái lớp thứ bảy để cho mấy con thấy người nào rớt là rớt, người nào đậu là đậu. Nhưng mà phần nhiều là mấy con phải rớt thôi chứ làm sao đậu được. Mấy con đừng nghĩ rằng mấy con buồn là mấy con rớt, không phải. Tại vì cái trình độ, cái sức của mình nó chỉ bao nhiêu đó thôi, mình ở tu thì mình cũng lần lên chứ đâu có gì đâu, nó đâu có gì mà khó.

(51:49) Còn một hai người mà người ta đã tu lâu rồi thì người ta thấy mình đã quán ở trên thân người ta được. Những người đó đó thì được theo Thầy để hướng dẫn cho họ tận cùng, cho nó nhanh. Chứ bây giờ để cứ người nào cũng chung chung thì những người đó không chăm sóc họ kỹ thì nó lại kéo dài thời gian lâu nữa, thì cái niềm tin đối với mọi người lại mất cái thời gian dài cũng tội, tội cho người khác.

Để khi mà chúng ta, tới cái lớp mà thứ hai, chúng ta mở cái lớp Chánh Kiến tháng mười tới. Tháng mười tới mà được, ở đây có người tu chứng thì người ta như là người ta ở trên trời người ta rớt xuống, các con hiểu không? Nghe được cái tin đó là người ta quá mừng rồi. Cho nên mọi người người ta không có còn cái nghi ngờ gì nữa hết, mà người ta sẵn sàng khăn gói người ta đi đến cái lớp học. Thầy chỉ mong như vậy để làm gì mấy con biết? Để nó được phổ biến rộng hơn, cứu vớt biết bao nhiêu người đang đau khổ.

Cho nên vì vậy mà con nhớ con về con tu tâm xả con, bởi vì qua cái trình bày của con đó thì biết rất rõ. Khi mấy con học lớp của Thầy rồi, thì mấy con nghe Thầy nói rồi, thì mấy con nhận qua mình, biết mình đang ở trên thân quán thân được chưa? Và mình đang ở lớp nào tu, mình cũng biết nữa. Rồi cái trạng thái của mình nói ra, cái trạng thái mình nhận qua cái Tứ Niệm Xứ của mình, mình quán ở trên thân mình, mình biết cái đó là mình quán ở mức nó tỉnh thức chưa, nó định tỉnh chưa, mình cũng biết nữa con.

Khi mà Thầy dạy rồi, thì cái người nào mà lanh trí một chút là nhận ra được liền. Cái người khác, con nghe người đó nói tu Tứ Niệm Xứ hay hoặc là nói tu gì, người ta trình bày cái trạng thái ra mấy con biết là mấy người này còn đang ở chỗ nào, mấy con biết liền. Bởi vì Thầy dạy nó cặn kẽ, nó cụ thể lắm mấy con, cho nên không còn ai gạt mình được, rất là rõ ràng.

Cho nên hiện mà học với Thầy rồi thì mấy con đi các trường thiền khác mấy con tu, mà người ta dạy Tứ Niệm Xứ thì mấy con thấy rằng mấy con không có chấp nhận được. Bởi vì họ nói, mà mấy con thấy rằng cái nói của mấy người này là nó không tu tới đâu hết.

Chẳng hạn bây giờ, một cái người đó dạy mấy con tu thiền, mà cái người này còn ăn phi thời, thấy còn thua mình rồi, mình còn ăn ngày 1 bữa, còn cái ông này dạy mình tu thiền, ông nói trên trời mà ông còn ăn phi thời vậy biết là ông chưa có ly dục, mình làm sao mình phục ổng, mình tu theo ổng mấy con?!

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...