401- XẢ VÔ LƯỢNG TÂM
(22:39) Tu sinh 4: Thầy cho
con xin hỏi. Bây giờ những cái đối tượng nào thì được ở lại? Ví dụ như trường
hợp giấy tờ hay những đối tượng ví dụ như là như thế nào thì được ở lại?
Trưởng
lão: Nghĩa là nói chung đối tượng nào cũng phải về hết. Bởi vì
người ta đã báo cáo, nó vừa phối hợp cả ấp, xã, huyện, tỉnh. Nghĩa là người ta
nó họp hết mà, cả cái tỉnh này. Nó sẽ về, nó thăm Tu viện mình mà. Thì không có
đối tượng nào hết, có giấy mình cũng đi mà không giấy cũng đi. Bởi vì nó chỉ
còn ở đây chỉ năm ba người thôi thì được, đông thì không được. Nói chung là bởi
vì nó có những cái sự việc mà người ta lo thôi, chứ không có gì.
Tu sinh
4: Bạch Thầy con hỏi là cái việc tu tập phòng hộ. Thế còn cái
việc tu tập này, cái Tứ Niệm Xứ này, Thầy dạy cái pháp môn này, nó là vào cái
lớp thứ bảy mới được, đây là niệm nó thứ bảy tức là nó là Chánh Niệm rồi, tức
là muốn vào đến đây là phải đi gần được hoàn toàn thưa Thầy? ( Đúng rồi) Ly
dục, ly ác pháp gần như là đã hết tới bảy, tám mươi phần trăm. Thế còn vi tế
nữa thì mới thật tới đây được.
Trưởng
lão: Thì như vậy chứ sao con, đúng đó con!
Tu sinh
4: Nếu vậy, nếu không thì bây giờ nếu không thì phải chuyển
về những cái Tứ Chánh Cần tu tập. Bởi vì trong khi mà tu tập như thế này mà
chưa ly dục thì chưa có nội lực để thiện pháp ở trong người, như vậy thì có
phải là các hệ thống neuron thần kinh hoạt động rất mạnh, có muốn nhiếp tâm
cũng chỉ là ức chế mà thôi. Trước sau gì cũng lọt vào điên.
Trưởng
lão: Nó không điên mà nó lập bập (cười)
Tu sinh
4: Quay về Tứ Chánh Cần ăn ngủ cho thật kỹ có phải là ..
(24:15) Trưởng
lão: Đúng rồi! Bây giờ chỉ có trở về tâm xả là chắc ăn.
Tu sinh
4: (…) cũng là sai hết có phải không con bạch Thầy? Bởi vì
chưa ly dục, chưa có nội lực.
Trưởng
lão: Tại sao mà Thầy đưa cái lớp này lên con biết không? Là Thầy
đưa cái lớp này lên, Thầy chọn những cái người để mà đào tạo họ cấp tốc. Phải
không?
Bởi vậy
cái người nào mà người ta nhiếp được, người ta xả được nhiều rồi thì mình phải
đào tạo người ta ngay. Chứ để mất mấy người này chờ, chờ mấy con đó, thôi chắc
là người ta mọc râu hết rồi.
Tu sinh
4: Thầy nói như vầy thì Thầy đang dạy lớp Chánh Kiến này nó
thuộc về cái dạng Vô lậu để mà dạy các người mà cứ muốn … Con lại thấy Thầy
chuyển sang lớp Chánh Tư Duy này thì lại đưa ngay cái đề tài không phải tư duy
một cái gì, mà Thầy đưa ngay cái lớp thứ bảy này thì con thấy nó tự nhiên hơn.
Cái giáo trình con thấy sao, con về con lại cũng ham, con tu thử một tuần con
mới thấy là phát hiện ra trong người có những cái sinh những cái nội lực nó
hoạt động đang rất mạnh.
Nếu mà cố
nhiếp tâm như vậy thì sẽ không thể nào có kết quả được. Nhưng mà tại sao Thầy
lại biết trước được điều này mà cứ, cứ ra những cái pháp môn này để ai cũng
thấy Tứ Niệm Xứ là tu bảy
ngày, bảy tháng, bảy năm thành Phật luôn. Nghĩa là ham quá
mà cứ dốc sức tu nhưng không thể có kết quả được, nếu mà không tu các cái bên
ngoài kia trước.
Trưởng
lão: Đúng vậy! Nhưng mà điều kiện thứ nhất đó, là Thầy chọn người
để mà cấp tốc đưa họ đi vào cái chỗ mà giải thoát để mà phụ Thầy.
Cái thứ
hai là họ không có nói rằng Thầy cho họ ở lại, họ không chịu ở lại đâu. Lớp
Chánh Kiến rồi lên lớp Chánh Tư Duy. Thay vì lớp Chánh Tư Duy thì Thầy phải còn
chấm bài mấy con cực lắm. Bởi vì mỗi niệm thì mấy con phải làm một cái bài chứ
gì? Thôi, tốt hơn bây giờ không được, chơi kiểu này thì Thầy cực quá. Cho nên
vì vậy mà bắt buộc gạn lọc mấy con bằng cách đưa lên Chánh Niệm liền tức khắc,
mấy con rớt lợt đợt xuống, có phải không?
(26:00) Rớt lợt đợt xuống thì mấy con phải ở
lớp Chánh Tư Duy chứ gì? Thì để xả tâm thôi chứ gì? Thì có đúng không? Bây giờ
Thầy mới đưa hai cái ngõ. Một cái ngõ Tứ Niệm Xứ và một cái ngõ xả tâm. Mà cái
bài xả tâm vô lượng đó thì tức là ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng
thiện chứ gì? Mấy con hiểu chỗ Thầy không?
Thầy dạy
mấy con là Thầy tâm lý lắm, Thầy biết cách hết, không có chỗ nào. Mà nếu không
cho mấy con lên thì mấy con phiền Thầy. Con cũng học lớp Chánh Kiến rồi, tại
sao mà mấy người kia lên tu, mà Thầy không cho con lên? Cho nên Thầy cho một
cái vọt lên cao đó mấy con rớt xuống, bắt đầu bây giờ mấy con học cái lớp Chánh
Tư Duy, chứ mấy con chạy đâu khỏi. Mấy con muốn theo người ta sao kịp?
Tu sinh
4: Thưa Thầy con hỏi có những người, người ta ham muốn quá
thì người ta sẽ rất nguy hiểm thưa Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ đó, bởi vậy mới lòi ra hết đó, con không thấy hả? Nó
đổ xuống đó.
Tu sinh
4: Bạch Thầy nếu như không có, chuyện tưởng, nếu như không có
Thầy ở bên cạnh nữa thì những cái ham tu mà ngồi một mình không biết gì sẽ trở
thành không giúp ích gì cho xã hội được. Để yên chưa đi tu thì còn tốt, bây giờ
đi tu vào mà cứ cố ham thế này hỏng hết rồi. Xã hội tự nhiên có một con người
không tốt đâu.
Trưởng
lão: Nó con người điên nữa mới cực người ta, chứ ở đó.
Tu sinh
4: Tứ Niệm Xứ thì nghe đến rất là ngon lành, như vậy thì mình
tập ngay được nhưng nó cũng không dễ. Cho nên là con cũng thỉnh xin Thầy những
chuyện Thầy thông báo lại kỹ, để cái vấn đề ly dục với cái giới luật.
Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy mới cho hai cái tập này ra đó con, nó còn nữa chứ
chưa đâu. Thầy biết trước mà, biết cái tâm mấy con tham lắm! Muốn làm Phật sớm.
Cũng như con đó chưa học lớp Chánh Kiến mà vào ôm Tứ Niệm Xứ tu một tuần lễ thì
đủ biết cái tâm con ở mức nào, có phải không?
Tu sinh
4: Con bạch Thầy, con mới rút kinh nghiệm, con rút ra được
con mới thấy thì ra các cái neuron thần kinh trong tất cả các cái thiện pháp trong
người mình nó chưa đủ. Chứ vậy nó hoạt động trên não bộ mình rất mạnh. Vậy cái
lượng khí oxy của mình trong máu nó vẫn còn rất nhiều.
Như Thầy
đã giảng nếu mà khi người mà quyết tâm như vậy thì làm sao mà biết được, vì khi
cái cơ thể nó hoạt động mạnh như vậy thì dứt khoát niệm nó phải lên. Không có
niệm thiện thì phải có niệm ác, niệm ác nó phải lên.
Thế nếu
như mà quay về tâm xả thì nó không cần phải ức chế thần kinh, còn nếu mà về với
tâm Tứ Niệm Xứ thì mà nói mới học được có mấy ngày mà lại đòi vào quyết tâm vào
cái lớp thứ bảy này, con tính nếu mà một tuần thì hơi man man, chập chập, nói
hiểu. Nhưng mà nếu mà một, hai năm thì có khả năng là không còn biết gì nữa
đâu. Xã hội này nó sẽ rất là khổ tâm. Thế con mới tu một tuần con về con thử
cái sức mình thôi. Con thấy như thế.
(28:28) Trưởng
lão: Đúng rồi! Con thấy như vậy là đúng rồi. Bởi vậy Thầy dạy,
Thầy biết hết mà, đâu có làm sao mà qua con mắt Thầy được. Cho nên Thầy dạy
biết mấy con phải học lớp nào, nhưng mà tâm lý của mấy con thì muốn cao không,
không có muốn thấp. Cho nên để cho nó trèo lên cái nó té xuống, cái nó biết
liền.. Mà có Thầy cho nên vì vậy mà mấy con trèo lên, Thầy chỉ cái điểm cho mấy
con thấy được đây là sai rồi, thôi xả đi, đừng có nữa.
Cho nên
vì vậy mà từng lần lượt rồi mấy con có Thầy thì mấy con an tâm lắm. Nhưng mà
đến đây nó đã phân hai lớp rất rõ rồi. Mấy con biết rất rõ, Thầy căn dặn rất kỹ
rồi.
Tâm mình
nhiếp được Tứ Niệm Xứ chưa? Chưa! Thôi bây giờ trở về tu tâm xả đi. Thì nó khỏe
quá rồi còn gì nữa.
Tu sinh
4: Tu Tứ Chánh Cần đi cho nó khỏe.
Trưởng
lão: Nó thì vậy, ở trên đó thôi khỏe rồi, không có gì hết. Cứ Xả
Tâm Vô Lượng đi. Một pháp độc nhất nó dễ, nó khỏi cần mà nói tới, nói lui gì
nhiều. Có niệm nào thì tất cả các pháp các con tu thọ Bát Quan Trai rồi đó, bốn
cái pháp thọ Bát Quan Trai. Có cái nào, lôi cái đầu, bốn pháp đó ra mà diệt nó
chứ có gì đâu. Thì nó sẽ xả, nó, chứ có gì đâu mà, dễ. Nó có phương pháp hết
rồi.
Tu sinh
4: Cái tâm ham muốn giải thoát sớm. Những cái người căn cơ
đặc tướng người ta cao, tu lâu rồi cái thiện pháp rất mạnh trong người, vì vậy
cơ thể nó ít, rất ít hoạt động trong cái nội lực trong cơ thể con người, không
biết con nghĩ như thế có đúng không?
Trưởng
lão: Bây giờ cái sân nó hết rồi mà thì nó phải yếu rồi.
Tu sinh
4: Bạch Thầy bây giờ tự nhiên coi như người ta quyết tâm một
cái là rất nhanh nhẹn, chỉ trong có một thời gian ngắn người ta làm được. Ví dụ
như Ngài La Hầu La phải là ráng tất cả, phải ly dục, ly các ác pháp rồi lúc đó
đức Phật mới cho tập tu hơi thở. Tức là Ngài đi tu từ lúc mười tuổi rồi mười
tám tuổi chứng đạo. Thì đã phải mất tám năm. Tu Tứ Niệm Xứ mới tu có mấy ngày
mà đã thành công.
(30:16) Trưởng
lão: Thành công. Bởi vì tu Tứ Niệm Xứ nó nhanh lắm. Nhưng mà có
cái điều kiện là phải chuẩn bị cho đến Tứ Niệm Xứ thì cái thời gian nó lâu.
Tu sinh
4: Là phải mất tám năm rồi. Thế là do đã ly dục, ly quá rồi
chỉ còn rất là nhỏ niệm trong thân.
Thế là
bây giờ Thầy ra cái lớp thứ bảy này nghe hấp dẫn quá. Cái lòng tham vì muốn
thấy nó khổ thì muốn giải thoát, muốn giải thoát đâu không thấy, thấy thành
điên khùng ngay lập tức. Bởi vì đi vào, lao vào quá sớm trong khi mà tham ăn,
tham ngủ vẫn còn, giới luật chưa được. Ai cũng thế…..
Trưởng
lão: Còn thích nói chuyện mà, làm sao mà vô Tứ Niệm Xứ nổi? (Thầy cười)
Tu sinh
4: Thì vô đây không phải là “tứ” mà thành ra “tử”.
Trưởng
lão: Thật sự ra thì hôm nay cái lớp học chúng ta học, thì mấy con
thấy rất rõ là hầu hết là các cái hệ phái người ta dạy về tu Tứ Niệm Xứ là sai
hết đó mấy con. Cái lớp Chánh Kiến không có dạy. Vô cái lớp Tứ Niệm Xứ cứ giảng
Tứ Niệm Xứ, rồi người ta tu Tứ Niệm Xứ, mấy con thấy làm sao tu nổi? Đó thấy
không mấy con, thấy rất rõ. Bây giờ mới thấy được cái chương trình giáo dục của
đạo Phật: bảy, tám cái lớp người ta cụ thể rõ ràng. Bây giờ học rồi mấy con mới
thấy, Thầy cho mấy con lên lớp Tứ Niệm Xứ cái mấy con nhào xuống liền, rớt lợt
đợt liền tức khắc. Thầy nói đủ thứ mấy con trình bày là Thầy biết. Thầy bảo bây
giờ tu tập, mà ít bữa mấy con tu tập, mấy con cố gắng. Mấy con ức chế tâm mấy
con để mà con nhiếp cho được cái thân của mấy con, nó lòi ra ba cái tưởng cho
mấy con coi.
Tu sinh
4: Dứt khoát là nó sẽ lòi…
Trưởng
lão: Nó sẽ lòi ra, chứ không có chạy đi đâu khỏi hết!
Tu sinh
4: Con thấy như là nó lừa cho mình được một phút nó ngon
ngon, thấy nó được…
Trưởng lão: Nó cho
mình ăn được cái bánh (Thầy
cười)
Tu sinh
4: Vài cái bánh ngọt ngọt nó xoa dịu dịu.. Nó đưa mình tới
cái chỗ rất nguy hiểm.
(31:53) Trưởng
lão: Đó thì hôm nay như mấy con đã hiểu rồi đó. Thì mấy con
thấy cái tâm xả như thế nào? Mà Thầy bảo rằng nó xả, nó cũng sẽ ở trên Tứ Niệm
Xứ, chứ nó không ở đâu. Nó xả hết thì nó nằm đó chứ nó ở chỗ nào. Nó yên ổn chứ
không có gì đâu. Đó bây giờ mấy con hiểu rồi phải không?
Xong rồi!
Không có còn gì thắc mắc nữa. Người nào cũng biết cỡ sức của mình rồi. Lên tới
cái lớp Tứ Niệm Xứ này rồi thì nhìn lại cái sức của mình ở chỗ nào mình biết
hết. Cái sức tu của mình đó, thì mình biết mình tu cái gì rồi chứ còn khỏi nói
rồi, phải không?
Do cái
chỗ đó đó mà xả tâm, mà mình thấy sao lại mình còn niệm nhiều, thì mình biết
rằng lớp Chánh Kiến của mình chưa có xong. Có phải không, mấy con hiểu không?
Mình ngồi
tu bây giờ nó, tui tu, tui ngồi tu tui xả tâm mà, tui ngồi tui chơi. Người ta
ngồi chơi nó không niệm. Còn mình ngồi chơi sao mà nó ào ạt, nó quá trời như
vầy? Như vậy là lớp Chánh Kiến mình chưa xong nè. Cái tri kiến của mình chưa có
hiểu, chưa có thông. Cho nên nó còn những cái tham, cái tham, sân, si nó còn nó
lòi ra đây nè. Còn cái tri kiến mấy con xong rồi đó, thì cái tham, sân, si này
nó đã diệt đó. Nó đã thông rồi thì nó đâu còn ham muốn đâu mà nó nhảy ra nó nói
chuyện với mấy con. Có phải đúng không? Mấy con hiểu không?
Bởi vì nó
còn tham, nó còn sân, nó còn si nè, cho nên vì vậy mà cái tri kiến chúng ta
chưa có đủ để nhiếp phục nó. Con hiểu rồi làm sao còn tham cái đó được mà con.
Ví dụ như bây giờ mình hiểu được một cái tham, như bây giờ về tham ăn đi, mà
mình hiểu được về cái tham ăn là cái món ăn nó bất tịnh nó như vậy thì mình còn
thèm nữa không? Thì không còn thèm nữa, nó làm sao ra cái niệm tham ăn? Các con
hiểu điều đó không? Mà khi đã hiểu nó như vậy, nó thấm nhuần được vậy rồi, thì
bây giờ ngồi chơi nó có nhảy ra thứ đó đâu? Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không?
Tại vì mình chưa có hiểu thật, như thật, cho nên thấy nó còn muốn thèm ăn. Cái
đó là mình phải còn quán cái này nữa. Có phải không? Còn phải thông suốt cái
này nữa! Tại vì nó chưa nhuần nhuyễn, nó chưa thông suốt, cho nên nó còn bị cái
này đây, nó còn bị cái niệm này ra nè.
Còn như
bây giờ Thầy nói Ái kiết sử nè, mình nhớ gia đình của mình nè, nhớ người thân
của mình nè thì trong cái vấn đề Nhân Quả nè, có phải không? Trong cái vấn đề
Nhân Quả mới có nhân quả này, mình có thông suốt về Nhân Quả chưa? Chưa! Nó mới
có lòi Ái kiết sử này ra chứ. Thông suốt Nhân Quả thì có cái gì đâu mà nó nhớ
nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ con, nhớ cái mình nữa, có phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét