400- TRÊN THÂN QUÁN THÂN
(00:00) Trưởng
lão: Có hỏi gì nữa không con? Con hỏi Thầy!
Tu sinh
1: Thưa Thầy như Thầy dạy tu Tứ Niệm Xứ kết hợp với pháp môn
Thân Hành Niệm là cứ năm phút đi một lần, như vậy thì cứ tu liên tục từ sáng
tới trưa, từ chiều tới tối hay là khoảng bao nhiêu thời gian thì được?
Trưởng
lão: Không phải đâu con. Bây giờ mới tập trên thân quán thân thôi.
Nghĩa là mình tập trong năm phút, rồi mình nghỉ năm phút, rồi mình tập trở lại
năm phút, trong cái đi kinh hành hoặc là trong khi ngồi. Trong năm phút thôi
cho thuần thục được năm phút. Khi đó ở trên cái ngồi hay hoặc là con lấy cái đi
mà con làm cái chuẩn. Một cái oai nghi thôi, chứ đừng có tu nhiều oai nghi. Khi
nào cái oai nghi này nó thuần rồi thì con mới tập tới cái oai nghi khác.
Nhất là
cái oai nghi mà đi đó, nó cần thiết là vì cái thân hành ngoại nó động cái thân
của mấy con. Cho nên mấy con tập cái oai nghi đi trước, để cho mấy con quán
được cái thân do cái sự rung động của qua cái thân nó nghiêng qua, nó nghiêng
tới, nó nghiêng qua, nghiêng lại, chỉ cần một cái oai nghi đó tập năm phút. Rồi
một lúc sau đó thì mình tập năm phút, lúc sau đó mình tập năm phút, rồi tới hết
giờ mình nghỉ bình thường cũng như thời khóa tu vậy thôi. Chứ đừng có mà tu
mãi, tu riết, quá sức mấy con thì nó cũng trở thành sai mất.
Rồi bắt
đầu khi mà tu trong năm phút đó một thời gian, một ngày, hai ngày, ba ngày thì
các con thấy cái sức mà nó tỉnh thức ở trên cái chỗ mà đi kinh hành đó, nó tỉnh
thức một cách kỳ lạ. Nó tỉnh thức thôi, chứ nó chưa định tỉnh đâu.
Rồi bắt
đầu tiếp tục tập cái đi đó nữa ở trên cái tỉnh thức đó, bắt đầu cái con thấy dễ
dàng lắm. Bây giờ hễ mà quán thân đó thì bây giờ nó dễ quá. Cái thân nó đi nhè
nhẹ mà nó vẫn thấy cái sự rung động nó cụ thể, nó rõ ràng từ trên đầu tới dưới
chân mình. Sau đó mấy con lại còn thấy nữa, nó tỉnh thức ở trên đó rồi. Thì mấy
con lại thấy mỗi một chút gì ở trong thân của chúng ta nó rung động là chúng ta
cảm thấy từ trên đầu tới dưới chân mình một cách rất rõ.
Sau khi
nó tỉnh thức rồi, mà lúc bây giờ nó đến cái giai đoạn mà nó định tỉnh. Thấy lúc
nào sao mình xả ra mà cái tâm mình nó cũng bám chặt ở trên đó, nó bám chặt, nó
định. Nó định ở trên đó luôn luôn, nó không bao giờ mà nó phóng ra nữa. Ngồi xả
nghỉ mà cũng vẫn thấy nó định ở trên cái thân của mình. Hay hoặc là mình đi
kinh hành, hoặc là mình đi bình thường chơi mà vẫn thấy cái tâm của mình nó bám
chặt ở trên đó. Mà nó ở ngoài ai la, ai làm gì, nó không lưu ý, mà nó cứ lưu ý
ở trên cái thân của nó là biết nó định tỉnh.
(02:25) Thì lúc bây giờ khi mà biết nó như vậy
rồi, thì con sẽ thay đổi cái oai nghi đó, con trở về oai nghi ngồi, hoặc là
đứng, hoặc nằm nó rất dễ dàng. Con chỉ thở nhẹ thôi thì con cũng sẽ thấy được
toàn thân của con một cách rất cụ thể rõ ràng.
Và sau
khi mà đi, đứng, nằm, ngồi ba cái oai nghi này mỗi năm phút mà thấy nó cụ thể,
rõ ràng được rồi thì con kết hợp, con mới tiến tới là thời gian con tăng lên.
Từ tăng lên ba mươi phút, rồi tăng lên một giờ. Tăng lên một giờ được, hai giờ.
Hai giờ được, ba giờ. Thì trong suốt một tuần lễ mà tăng lên như vậy đó, khi mà
con kết hợp lại bốn oai nghi mà nó được cái tâm mà nó quán trên thân mà nó định
tỉnh được ở trên đó rồi, thì trong vòng trong tuần lễ là con xong chuyện. Coi
như là mình hoàn thành được cái sự tu tập của mình, chứ không phải còn lâu nữa.
Nhưng mà
cái lâu là hiện giờ mấy con tập quán, nó lâu. Rồi tập cho nó tỉnh thức ở trên
đó, nó lâu. Rồi tập cho nó được định tỉnh, nó lâu. Chứ còn cái mà kết hợp bốn
oai nghi để mà tu thì cái này nó mau rồi.
Chứ các
con đừng có nghĩ rằng bây giờ các con luôn kết hợp bốn oai nghi đi, chắc các
con tu mười năm sau chưa rồi. Mấy con không nghe lời Thầy nói kỹ sao? Tại vì
mấy con không hiểu! Bây giờ cứ lo kết hợp bốn oai nghi để tu, mà trong khi đó
mình tập quán thân chưa được. Lúc thì vầy, lúc thì khác, thì rõ ràng là mấy con
tu chưa có được đâu. Bây giờ mình ráng, ráng sao mình tập cho nó duy nhất lúc
nào nó cũng quán có một cái duy nhất của nó thì như vậy nó mới có cái kết quả
chứ. Các con thấy chưa?
Đó thì
cho cái sự tu tập của mình như vậy nó mới có kết quả. Khi mình kết hợp được là
bắt đầu tăng thời gian, mà chưa kết hợp được thì chưa tăng thời gian.
(04:03) Mà chưa tỉnh thức thì chưa thay đổi oai
nghi. Chừng nào tỉnh thức được, rồi định tỉnh được thì mới thay đổi oai nghi.
Còn cái này chưa có tỉnh thức, mà chưa có định tỉnh, mà lo thay đổi oai nghi
khác. Mà nhất là oai nghi ngồi, nằm nó im lìm. Cái thân nó im lìm chỉ có nó thở
ra, thở vô. Rồi bắt đầu đây mới dùng tưởng ở trong đó nữa thì mới nguy hiểm cho
sự tu tập, các con thấy chưa?
Cho nên
nhiều khi mấy con chỉ tham thôi, chỉ tham cho mau thôi, nhưng mà cuối cùng nó
mau được sao? Tu tập thì phải rèn luyện, cho nên đức Phật nói: "Những gì tu tập cần phải tu
tập". Mà bây giờ cần tu tập thì không tu tập, mà cần cứ lo
mau chứng đạo à? Mình tu tập chưa được mà muốn chứng đạo là chứng đạo làm sao?
Bởi vì cái này cái pháp nó rõ ràng, là tại vì mình nhiếp tâm và an trú tâm tức
là mình quán được trên thân của mình. Bây giờ tập quán, mà chưa chắc đã quán,
lúc thì quán cái đầu, lúc quán cái đuôi, thì làm sao mà quán cho được trọn vẹn
đây? Mà tập quán cho được trọn vẹn, rồi quán phải thuần thục, cho nhu nhuyễn ở
trên cái sự quán của nó chứ. Đó này chưa có gì hết cái lo tăng. Ham quá vậy?
Ham muốn chứng đạo sao được? Cho nên mình “tập những gì tu tập cần tu tập”,
tu tập cho thiệt nhuần nhuyễn, cho thật thuần thục, thì cái đó cái quan trọng,
các con hiểu chưa?
Trưởng
lão: Rồi con còn hỏi gì nữa?
Phật tử: Thưa
Thầy bây giờ cái bước đầu tiên ấy là con phải quán làm sao mà con, khi con nhắm
mắt vào rồi ấy cảm thấy thân con như thể là con nhìn lại con..
Trưởng
lão: À, con nhắm mắt, mở mắt gì rồi con cũng cảm nhận được cái thân
của con hết!
Phật tử: Cái
thân của con rõ ràng là như thế.
Trưởng
lão: Ừm!
Phật tử: Bây giờ
bước đầu tiên là con phải quán như thế, thế xong con quán cái thân của con nó
rõ ràng như vậy rồi, rồi con mới áp dụng vào tư thế đi, tư thế đi này quán hít
vào rồi là con quán từ chân trở lên, quán cái thân đó, con thở ra con quán từ
đầu trở xuống.
(05:57) Trưởng
lão: Ừm, đúng vậy! Phải tập cho nó cho thuần thục rồi mới có
thay đổi những oai nghi khác.
Con hỏi
Thầy?
Tu sinh
2: Dạ thưa Thầy cho con hỏi, Thần thức và Ý thức nó khác
nhau, giống nhau chỗ nào?
Trưởng
lão: Con nói về Thần thức với Ý thức hả con? Khác nhau con! Cái
Thần thức đó là cái tưởng của người ta thôi. Còn cái ý thức của chúng ta là cái
hiện bây giờ chúng ta đang biết cái này, biết kia đó là thuộc về ý thức. Còn
cái Thần thức là người ta nói dùng cái danh từ đó để chỉ cho cái Linh hồn của
chúng ta. Cho nên nó thuộc về cái tưởng. Cho nên cái đó gọi là cái biết đó là
cái biết của tưởng thức mà thôi.
Tu sinh 2: Con
bạch Thầy thế nào là tâm linh ạ?
Trưởng
lão: Thì đó, tâm linh là thần thức hoặc là linh hồn đều là những
cái danh từ để mà chỉ cho cái trạng thái tưởng thức đó mà thôi. Còn chúng ta
hiện giờ, chúng ta dùng cái ý thức. Cho nên trong khi mà chúng ta nhiếp tâm ở
trên thân của chúng ta bằng ý thức, mà nếu có cái tưởng thức ở trong này là
chúng ta đã sai! Cho nên nó có những hiện tượng xảy ra đó.
Tu sinh
2: Thưa Thầy hôm trước Thầy dạy chúng con quán theo cái thần
thức, cho nên chúng con chưa hiểu thần thức với ý thức khác nhau và nó giống
nhau ở chỗ nào? Hôm nay con xin Thầy giải thích.
Trưởng
lão: Ờ! Quán theo cái thần thức thì chỉ có quán là khi cái người đó
đã chết rồi thì mới dùng tưởng mà tu thôi, thì cái đó là dùng tưởng tu. Chứ còn
cái người mà còn sống thì chúng ta dùng ý thức tu, thành ra nó khác con.
Rồi, con
hỏi gì?
Tu sinh
1: Thưa Thầy như Thầy dạy quán thân trên thân thì con biết là
làm sao mà con cứ quán cái thân của con cho nó tốt, lúc nào cũng rõ ràng và tâm
gắn chặt trên thân là được, thế tại sao phải thành những rung động thưa Thầy?
Trưởng
Lão: Nếu mà con không cảm nhận rung động theo mà cái hơi thở, sự
rung động trong thân con đó, thì con quán một cái cục thân con chứ gì? Như bây
giờ một cái ngọn đèn mà nó soi vào cái ngón tay Thầy, thì cái ngọn đèn nó soi.
Nhưng mà con mắt con, nó nhìn được cái thân con bao lâu nè? Không có lâu được
đâu. Con mắt con cứ nhìn mà con nháy mắt thì tức là nó sẽ mất đi, con hiểu
không?
(08:04) Còn bây giờ con cảm nhận, tức là con có
cái cảm nhận của nó thì con cảm nhận được sự rung động. Chứ con cảm nhận cái
cục cứng ngắc vậy, con cảm nhận không nỗi, con hiểu không? Nó đứng vầy, nó đứng
yên vầy, con cảm nhận sao?
Tu sinh
1: Cả một cái khối thân.
Trưởng
lão: Cả cái khối đó. Con cảm nhận cả cái khối thì con phải tưởng
cho nó nặng, hay hoặc là tưởng nó một cục bông gòn. Nó phải tưởng thì nó bị
tưởng nó mất rồi. Còn cái thân của con đó thì cái hơi thở luôn luôn lúc nào nó
cũng thở, thì nó phải có sự rung động thật. Ý thức thì nó phải đối tượng nó
phải là sự thật. Còn cái mà không có cái đối tượng thật thì bị tưởng thức. Như
bây giờ cái thân con nó cứ cứng ngắc vầy thì con tưởng được cái thân con, con
thấy một cục, thì đó là con tưởng cục. Chứ làm sao mà con biết nó một cục, phải
không?
Cho nên
vì vậy chỉ có con mắt con thấy được từ đầu chí chân là một cái cục. Mà nếu con
mắt con nháy thì cái cục này nó mất, như vậy là mất quán cái thân, mất thân rồi
làm sao? Nó còn kẽ hở chút xíu đó. Hễ nháy mắt thì có cái chuyện khác nó vô rồi
sao? Cho nên nó có kẽ hở.
Còn cái
này mình cảm nhận. Bây giờ hơi thở tôi luôn luôn lúc nào nó cũng thở ra, thở
vô, chứ nó có ngừng được sao? Cho nên cái thân con nó phải rung động hoài. Do
đó đức Phật mới dạy chúng ta kinh nghiệm thật sự: "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Nương vào cái
hít vô, thở ra là sự rung động. Cho nên sợ đệ tử của mình không hiểu, cho nên
qua cái bài Thân Hành Niệm đức Phật dạy: "Cảm giác thân hành tôi biết tôi hít vô, cảm giác thân
hành tôi biết tôi thở ra”. Đức Phật rất là tâm lý, sợ đệ tử
mình không hiểu cái chỗ mà cái câu đầu. Cho nên sau cái pháp Thân Hành Niệm lại
cho một cái câu tác ý nữa. Các con thấy rất rõ ràng. Để không khéo mình nhìn
cái cục, mà mình nhìn cục thì bị tưởng rồi, con hiểu chỗ đó chưa?
Bởi vậy
nếu mà một cái người mà không tu chứng thì không thể hiểu được cái tâm lý này
đâu, không được hiểu những cái nghĩa này đâu. Thầy tu xong rồi, Thầy mới nhìn
thấy đức Phật quá là cụ thể, dạy đệ tử của mình không có chỗ nào mà không dạy.
Cho nên lúc đức Phật nhập Niết Bàn: "Ta
dạy hết rồi, không có chỗ nào mà ta không dạy”. Nghĩa là không
có chỗ nào là còn thiếu sót.
Tu sinh
1: Thưa Thầy con hỏi Thầy thêm một vấn đề để mà khi xa Thầy
con cũng dễ tu ạ. Thưa Thầy như Thầy dạy là trong bốn oai nghi quán y chang một
kiểu thì có phải là, ví dụ như là con sẽ quán từ dưới lên đầu, từ đầu xuống
dưới, lúc ngồi cũng thế ạ?
(10:19) Trưởng
lão: Ờ, Cũng vậy!
Tu sinh
1: Từ dưới lên đầu rồi từ đầu xuống dưới, lúc đứng cũng thế,
lúc nằm con cũng quán như thế?
Trưởng
lão: Cũng từ đầu chí chân.
Tu sinh
1: Từ chân lại lên, từ dầu lại xuống. Tức là đứng..
Trưởng
lão: Đứng cũng vậy, cũng từ đầu chí chân, nghĩa là phải toàn diện
thân. “Cảm giác toàn thân”, con
nghe cái “toàn thân”,
chứ không phải là có chỗ nào, “tôi
biết tôi hít vô”… “cảm
giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Cho nên toàn thân từ trên
đầu tới dưới chân không có sót chỗ nào hết, sót là mình trụ đó. Ở trên thân mà
có chỗ nào đó mình bỏ sót nó là mình đang trụ.
Tu sinh
1: Con thấy có một cái, cái này hơi khó Thầy ạ, ví dụ như
Thầy nói là quán hơi thở, thì con khi hít lên một cái là rất nhanh rồi thở ra
một cái cũng rất nhanh, kiểu đó nếu quán tổng quát chứ quán rõ ràng chi tiết
thì nó khó.
Trưởng
lão: Ờ, tại vì sức tỉnh con không có, con phải tu. Bởi vậy Thầy nói
đang tu tập để cho mình quán, chứ mình chưa có tỉnh. Bây giờ nó tỉnh rồi đó. Nó
tỉnh, cái sức tỉnh con người ta cũng như là cái ngọn đèn pha, nó soi một cái là
nó sáng hết. Nó không có chạy từ từ. Còn con bây giờ hít vô nhanh quá, tôi chạy
không kịp, có phải vậy không? Tức là cái sức tỉnh con không có, bây giờ tập cái
sức tỉnh. Bởi vậy Thầy nói tỉnh thức, con hiểu không? Phải tập thời gian sau
mới tỉnh. Bây giờ mới tỉnh, mới là quán được cái đầu đuôi nó mới thấy rõ, con
hiểu chưa?
Vậy mà
còn chưa được, mà phải còn định tỉnh, còn phải bám chặt trên đó nữa. Nó phải
tới cái giai đoạn định tỉnh. Các con không lưu ý ở trên vấn đề đó, Thầy nhắc
nhở nhiều rồi. Bây giờ mấy con nói cái chuyện, cái người mới tập quán mà nói
cái chuyện người mà tỉnh thức thì thôi rồi, hai cái nó xa quá rồi!
Cho nên
vì vậy mà Thầy nói mấy con cứ chạy từng chút, từng chút. Còn mấy con, cái sức
tỉnh của mấy con có đâu mà không chạy? Mà bây giờ các con cảm nhận được cái sự
rung động nó là may đó. Chứ còn không khéo, mấy con chạy lia lịa trên cái thân
chứ đừng nói, phải không?
(12:03) Cái hiểu biết, cái ý thức của con bây
giờ nó chưa phải là thành cây đèn pha. Mà Thầy đem đó là cây đèn pin mà nó hết
pin. Nó muốn hết pin rồi, nó sáng đó mà nó vẫn soi soi, chứ nó không thấy được
toàn cái thân nó được, con hiểu chưa?
Cho nên
bây giờ đó, mình mới tập để cho nó sáng ra, nó sáng ra. Mà nó sáng được là nó
tỉnh thức được rồi. Rồi bây giờ nó định tỉnh, tức là nó như cây đèn pha, nó soi
một cái là cái vật đó nó rõ, không có chỗ nào mà sót, không có chỗ nào mà không
có ánh sáng của nó. Cái ý thức của con bây giờ nó trở thành ngọn đèn pha, thì
lúc bây giờ nó mới gọi là tu Tứ Niệm Xứ. Nó mới nhiếp phục tham ưu hết đó. Còn
bây giờ lơ mơ là nó nhảy vô đó, chứ đừng có nói chuyện!
Tu sinh
1: Kính bạch Thầy cho con xin hỏi một ý nữa ạ. Tức là cái sự
cảm nhận con thấy là, con muốn thấy là nó là một cái sự chuyển tải của cơ thể
chứ không phải là sự rung động, con nghĩ như thế ạ, con kính bạch Thầy.
Trưởng
lão: Nó nhờ cái đối tượng của cái cơ thể rung động mà nó cảm nhận
chứ nó không phải chuyển tải. Bởi vì cái cơ thể nó, tại sao nó rung động? Là
tại vì luôn luôn lúc nào cái hơi thở. Và bây giờ nếu mà nó không hành, cái cơ
thể nó không rung động là cái cơ thể chết. Cho nên cái người sống là mới tu
được, chứ người chết là tu không được.
Còn nói
chuyển tải là nó chở thì nó không được, nó không đúng. Mà nó cảm nhận được sự
rung động của thân nó, khi cái hơi thở đi đến đâu thì nó nghe cái sự rung động
đến đó. Đó là cái pháp của Phật đã dạy chúng ta biết cách để mà cảm nhận thân
của chúng ta, để trên Tứ Niệm Xứ gọi là “Quán thân trên thân”.
Thế còn
chuyển tải là nó chở đi từ từ, phải không? Thì nó không đúng. Cho nên vì vậy mà
con tu tập trở lại thì cái sức tỉnh mấy con. Bây giờ mấy con đã mới tu tập, cái
sức tỉnh thức nó chưa có, cho nên mấy con chưa có thấy được đâu. Các con cứ hỏi
mấy người mà người ta đã quán được thân người ta. Người ta không quán thôi, mà
người ta quán nó từ đầu chí chân, người ta thấy nó rất rõ, nó không có cần. Cái
rung động của nó rất nhỏ nhiệm.
(14:13) Như bây giờ Thấy nói nè, hít vô cái
ngực của mấy con thấy nè, cái bụng thấy nè, mà cái chân mấy con không? Mấy con
không thấy! Nhưng mà cái người ta đã có sức tỉnh rồi người ta thấy rõ ràng là
cái rung động của cái cơ thể, từng cái thớ thịt người ta có sự rung động ở trong
đó khi nó tiếp nhận không khí.
Còn mấy
con bây giờ thấy không? Không có thấy, thấy nó nằm im à. Bởi vì cái sức tỉnh
mấy con có chưa? Mấy con chưa có! Mà bây giờ bảo mấy con tu tập để cho tập sức
tỉnh của mình tỉnh thức ở trên thân, tức là tập quán thân. Tập quán thân chứ
chưa phải quán. Các con hiểu không? Tập quán thân trên thân chứ chưa phải quán.
Còn đức Phật nói: "Quán
thân trên thân" là người ta quán được rồi. Con hiểu
chưa? Bây giờ không tập quán, làm sao mà có quán thân được?
Trưởng
lão: Con hỏi đi con!
Tu sinh
1: Thưa Thầy con xin phép hỏi thêm là khi mà mình quán thân
khi đi hoặc là khi ngồi mình cảm nhận được. Sự rung động từng các cái ngón tay,
ngón chân, từng cái tế bào của nó, khi mình cảm nhận được rồi, thưa Thầy con
muốn hỏi chỗ này, khi mà mình quán mình đi bốn năm ngày, một tuần rồi. Khi mà
mình xả ra, mình xả Tứ Niệm Xứ, tức là mình xả khi mình đi bình thường, như
mình đi lấy cơm chẳng hạn, tự nhiên cái tâm mình nó vẫn quay như thế, mình đi
mình vẫn biết là như thế coi như là đã định, đã tỉnh thức rồi phải không ạ?
Trưởng
lão: Ờ, thì cái đó là nó đã quay vô rồi đó, nó không phóng dật đó
con.
Tu sinh
1: Con thưa Thầy câu thứ hai nữa là, khi mà tu được như thế
thì cái ngồi cũng vậy. Con xin trình với Thầy là con tu một oai nghi như thế là
năm phút. Mà khi con tu như thế hoàn toàn cái hôn trầm là nó biến mất rồi.
(15:59) Còn các cái chi tiết thì con lạy Thầy
là, bây giờ sang qua hai cái oai nghi đứng và ngồi, cái oai nghi ngồi thì con
xong rồi. Thì bắt đầu con lại tu tiếp cái oai nghi đứng năm phút. Sau khi con
tu tiếp cái oai nghi năm phút con cũng cảm được nhận từ trên xuống dưới, từ
dưới lên trên trong mình mỗi một khi con đứng lại, mặc dù con đứng không lâu,
vài ba phút con cảm nhận được cái hành của con được, thì bắt đầu con chuyển sang
nằm.
Thưa Thầy
khi mà chuyển sang cả bốn cái tư thế rồi, con không kết hợp nhưng mà trong cái
giờ tu của con là con cứ con đi cái oai nghi độ năm phút, năm phút con tăng lên
mười phút, thế xong con sang cái oai nghi con đi mười phút tiếp. Bốn cái oai
nghi đó con thay nhau con tu, chứ con chưa kết hợp. Như thế là đúng không hay
năm phút là bắt đầu con kết hợp?
(16:46) Trưởng
lão: À, coi như là con đang tu ở trong những cái oai nghi. Mà
bây giờ con thấy cái tâm nó quay vô, nó quán thân nó được rồi. Bây giờ mình đi
trong năm phút mình cũng thấy được rồi. Bây giờ mình đứng năm phút mình cũng
thấy y như vậy rồi. Rồi mình ngồi mình cũng thấy, rồi mình nằm mình cũng thấy y
như vậy rồi, thì bây giờ mình kết hợp luôn. Cứ năm phút cái kết hợp qua cái
này, chứ mình không có tu xen kẽ cái nào nữa hết.
Còn bây
giờ mình đang tu, thì mình đang ờ, bây giờ cái oai nghi này nó chưa tu thì mình
tập cái này nhiều. Còn cái kia đó mình cứ tập. Chẳng hạn nào như một ngày đó
mình tập cái oai nghi, ví dụ như mình đi, mình đã xong rồi, thì mình chỉ tập nó
một lần thôi. Còn oai nghi mà đứng thì chưa xong thì mình tập nó nhiều. Rồi khi
mà nó xong rồi đó, mình thấy nó đúng rồi đó, thì mình tập qua cái oai nghi
ngồi. Mà ngồi, mình thấy xong rồi thì mình tập qua cái oai nghi nằm.
Bốn cái
oai nghi này xong hết rồi đó, bây giờ kết hợp thành cái một pháp Tứ Niệm Xứ
đây. À lúc này năm phút, lúc kia năm phút, cứ thay đổi oai nghi này vòng, vòng,
vòng đi hoài. Đi suốt đêm cũng được, không có sao hết, tức là mình đã xong
được.
Mà mình
phải thấy được cái sức tỉnh thức và cái định tỉnh của nó. Nghĩa là tâm luôn
luôn nó cứ quay vô, tâm không phóng dật mà. Con cứ nghe cái lời đức Phật nói
đó: "Ta thành
chánh giác là nhờ tâm không phóng dật". Nó không phóng
dật, nó nhìn ở trên thân nó, nó quán thân nó, chứ không có quán đâu hết hà. Mà
con thấy nó quán, bởi vì con tập quán rồi. Cho nên bây giờ hễ khi mà con tỉnh
thức ngay thì con thấy nó ở trên thân con, nó không có phóng ra ngoài đâu, nó ở
trên đó. Và cứ như vậy là con sắp sửa tới nơi rồi. Nghĩa là thấy cái tâm nó
không phóng dật là tới nơi rồi.
Tu sinh
1: Con thấy cái này nó hơi khó, con trình Thầy xem có đúng
không, bởi vì cái tư thế đang đi và đứng thì nó ngắn mình cảm nhận được, đi rồi
đứng thì mình cảm nhận rung động rất dễ. Nhưng mà từ cái động tác đứng rồi ngồi
tức là cái chân nó phải co ra, co vào lúc đấy cái tâm con nó vẫn biết hơi thở
vào nó chỉ biết cái động tác chứ còn không quán cái thân bởi vì nó nhiều động
tác quá không quán được.
(18:40) Trưởng
lão: Đảm bảo con nhớ, con, tại con không có lưu ý. Đã đức Phật
nói: "Quán thân
trên thân" mà lại: "Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
hít vô". Bây giờ tất cả những cái rung động cái thân con,
con ngồi xuống, co tay, co chân, nó đang tỉnh thức ở trên đó mà, thì nó đang
quán thân nó chứ gì. Hai cái chân con co xuống, nhưng mà con cũng vẫn thấy hoàn
toàn của cái hơi thở, của tất cả sức tỉnh nó.
Thầy nói
cái sức tỉnh của con nó còn ít, con mới nói cái chuyện mà Thầy biết là mấy con
chưa có tỉnh. Nó tỉnh rồi đó, tất cả những cái hành động mà nó xảy ra mấy con ngồi,
rồi hơi thở nó đều thấy biết rất rõ. Nó là cái đèn pha, nó soi không có cái chỗ
nào mà còn thiếu ánh sáng của nó hết. Nghĩa là cái ý thức của con bây giờ nó
sáng. Cho nên bây giờ thay vì cái người mà chưa tu, mấy con ngồi cái mấy con
mất, nương hơi thở là mất không biết cái ngồi, mà cứ lo chăm chú hai cái chân
co ngồi xuống thì nó quên mất hơi thở. Cái đó là sức tỉnh mấy con chưa có toàn
diện, phải tu tập nữa đi!
Tu sinh
1: Nó biết cái động tác mình ngồi, các cái động tác hành của
thân mình đều biết, thậm chí bắt đầu mình ngồi xuống thì cái thân nó…
Trưởng
lão: Nó co xuống nó từ từ
Tu sinh
1: Là đều biết hết như thế là liên hợp hay là…
Trưởng
lão: Ờ là nó biết như vậy là đúng rồi. Bởi vì nó toàn thân mà, nó
biết. Bây giờ con co, con ngồi xuống, cái thân con nó ngồi xuống, hai chân nó
ngồi xuống nó biết. Cái thân con nó đưa đưa xuống vầy con cũng biết nè. Rồi bắt
đầu đó con tréo chân lên, cái thân nó đưa nghiêng qua nè nó cũng biết, chứ
không phải là con chỉ …
(20:06) Thường thường người ta chỉ có tỉnh thức
là trong khi tréo cái chân là biết cái chân tréo lên thôi, còn cái thân
nghiêng qua ngã lại không biết đâu. Mà cái người tu quán thân ở trên thân đó,
họ biết cả cái hành động. Khi mà tréo cái chân này nghiêng cái thân này qua,
tréo cái chân này lên thì họ biết nghiêng luôn cả cái thân mà biết cái chân
đang tréo nữa. Họ tỉnh thức tất cả mọi hành động trên thân mà. Thì như vậy là
mới gọi là toàn thân mà, con hiểu chưa?
Cho nên
tập riết rồi nó mới được cái chỗ đó, chứ còn mới tập thì chưa được đâu!
Tu sinh
1: Thưa Thầy con muốn hỏi Thầy thêm là, nếu mà kết hợp năm
phút như thế đã được rồi thì mình cứ tập kết hợp cho thật nhuần nhuyễn, sau này
mình có tăng không hay là…
Trưởng
lão: Không, bây giờ đó mình mới kết hợp. Kết hợp là tại sao mà Thầy
nói phải kết hợp? Kết hợp là từ cái oai nghi này đi con kết hợp với cái oai
nghi ngồi. Thì trong khi cái hành động mà sắp sửa ngồi phải kết hợp làm sao cho
nó liền để mà nó không mất cái quán thân con, chỗ đó không có kẽ hở, con hiểu
chưa? Gọi là mới kết hợp. Thầy nói kết hợp bốn oai nghi chứ không phải kết hợp
một cái oai nghi, từ cái đi mới đến cái ngồi đâu, phải không?
Mà khi mà
kết hợp được rồi thì lúc bây giờ mới gọi là tu Tứ Niệm Xứ. Nghĩa là mình kết
hợp, kêu là nó liền mạch hết rồi, lúc nào cũng quán được cái thân mình hết rồi.
Đi rồi ngồi, rồi cái hành động mà sắp sửa ngồi đó, nó cũng đều liên hệ hết rồi.
Bắt đầu đó mới là tu Tứ Niệm Xứ; tới rồi đó mấy con, sắp sửa tới nơi rồi, gần
tới nhà rồi. Chỉ còn có mở cửa mà bước vô mà thôi. Nghĩa là sắp sửa tới rồi đó!
Mà đòi
hỏi được mà tu như vậy đó cái thời gian, cái thời gian của mấy con mà tập mà
quán thân như vậy, nó đòi hỏi mấy con mà tới kết hợp như vậy đó là cả một quá
trình tu tập, chứ không phải là ít đâu. Nó dễ mà nó khó, mau chứ nó chậm!
Trưởng
lão: Rồi, con hỏi?
Tu sinh
3: Thưa Thầy bây giờ bắt đầu vào tu thì con phải tu cái oai
nghi nào?
Trưởng
lão: Thầy bảo cái oai nghi đầu tiên đó, mấy con nhớ là cái oai nghi
đi là nó dễ nhất của mấy con nhận. Là tại vì cái thân mấy con đi thì nó nghiêng
qua, nó nghiêng lại, nó ngả tới theo cái động tác của mấy con. Chứ còn mấy con,
bình thường mấy con đi, mấy con không có lưu ý nó thì không thấy nó nghiêng nó
ngả đâu. Nhưng mà khi mà mấy con thấy nó rồi, nó nghiêng nó ngả tùm lum hà,
hiểu không?
Tu sinh
3: Thưa Thầy con muốn hỏi Thầy là khi bắt đầu vào tu thì tác
ý như thế nào Thầy?
Trưởng
lão: Mới đầu tu hả con, cái tác ý hả? (Thầy hỏi lại). Con tác ý ví
dụ như con tác ý bảo cái tâm của con nó: "Trên thân quán thân, tâm phải quay vô, không được
phóng dật, phải nhìn thân quán thân cho kỹ”, con nhắc nó vậy
thôi.
Còn cái
người tu tâm xả thì: "Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự" rồi ngồi đó mà xả, có thì
xả , mà không thì thôi. Cho nên hai cái đó là quán đó con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét