388- HIỆN TẠI LÀ ĐỐI TƯỢNG CỦA Ý THỨC
(00:00) Trưởng lão: Còn cái
người tu Tứ Niệm Xứ thì luôn luôn lúc nào cũng quán thân hết. Đi cũng quán,
ngồi cùng quán, nằm cũng quán, quán hết. Quán làm sao mà không có niệm, chứ mà
quán có niệm thì mấy con coi chừng, nó về Tứ Chánh Cần mà không biết đó? Rồi,
con hỏi.
Tu sinh 1: Kính
thưa Trưởng lão, con có câu hỏi về hơi thở của Tứ Niệm Xứ. Tức là hơi thở của
Tứ Niệm Xứ là khi mình tác ý ví dụ: "Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi thở vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở
ra" thì lúc đó hơi thở nó tự động ra, vô chứ mình
không có dùng ý thức ức chế nó đi ra vô, đúng không Trưởng lão?
Trưởng
lão: Đúng đó.
Tu sinh 1: Tức là
nó tự động nó ra, vô? Tức là cái tín lực và cái tấn lực nó quyết định cái hơi
thở tự động ra vô? Còn nếu mình dùng cái ý thức điều khiển nó ra vô thì tức là
cũng chưa phải là hơi thở của Tứ Niệm Xứ?
Trưởng
lão: Đúng rồi, không có vận dụng, không có điều khiển, để tự
động nó, để mình có cảm nhận thôi. Tự động nó thở ra, mình cảm nhận theo cái ra
hoặc hít vô.
Con.
Tu sinh 2: Bạch
Thầy cho con hỏi. Nếu như mình không dùng ý thức, mình để cho nó vậy, như vậy nó
sẽ chìm vào trong, tất nhiên hơi thở nó mất đi thì nó quay vào trong phải không
Thầy? Nó sẽ quay vào trong được ít phút, nó sẽ không có niệm và sẽ không thấy
cái gì cả nữa?
Trưởng
lão: Nó không thấy gì nữa cả hết thì nó sẽ rơi vào trong
‘Không’- Không Tưởng.
Tu sinh 2: Bạch
Thầy, nhưng mà vẫn cảm giác được toàn bộ cái thân như vậy, nhưng mà nó không
còn gần không thấy hít thở nữa mà nó vẫn còn..
Trưởng
lão: Coi như là nó rơi vào ở trong Không Tưởng của con thì con
cũng cảm nhận được cái hơi thở. Mà cảm nhận bằng cái tưởng của mình rồi, chứ
không có phải bằng ý thức. Còn bằng ý thức thì nó phải thấy được cái hơi thở
của nó rõ ràng. Bởi vì cái đối tượng của ý thức là phải có cái đối tượng thật.
Còn con làm mất cái đối tượng thật của con rồi, mà còn thấy có sự rung động
không?
Tu sinh 2: Bạch
Thầy con lại lôi cái hơi thở ra, con không cho nó mất, con sợ nó rơi vào khoảng
không, con lôi nó ra thì nó lại thấy hơi thở.
Trưởng
lão: Nó có cái hơi thở ra thì được, thì nó có cái đối tượng của
nó. Bởi vì ý thức nó phải có đối tượng của nó.
Tu sinh 2: Một,
hai giây thì con lại lôi ra chứ con không để mất.
Trưởng
lão: Thì vậy được. Con phải đem cái hơi thở nó ra. Mặc dù nó
thở nhẹ, thở như thế nào thì để tự nhiên, con đừng có vận dụng nó thôi. Như
Chơn Niệm nói đó, thì đừng vận dụng cái hơi thở, mà lôi ra để cho nó cái đối
tượng của cái ý thức của chúng ta biết hơi thở mà cảm nhận toàn thân của nó,
thì cái đó đúng.
Tu sinh 2: Đúng là
như vậy, nhưng mà được ít phút thôi rồi niệm nó lại xen vô luôn.
(2:28) Trưởng
lão: Như vậy là con chưa biết cách thức quán thân. Còn nếu nó
lọt ở trong Tưởng kia thì nó mới là không có niệm. Thì Không Tưởng rồi, cho nên
nó không niệm đó, còn cái này mà rơi vào ý thức mà bị niệm. Cho nên vì vậy Thầy
nói ở đây mình tập
quán thân trên thân với cái khả năng, cái sức của mình
quán, chứ chưa phải là lúc mình mà kéo dài. Tại mấy con muốn kéo dài đó, thì nó
mới có cái trường hợp đó.
Tu sinh 2: Con
muốn kéo dài nó ra thêm, vì thấy nó an rồi, lúc thấy thân nó an quá, nó không
còn rành như hơi thở nữa..
Trưởng
lão: Bởi vì mấy con đi tìm cái chỗ đó, tìm cái chỗ mà nó an đó?
Nhưng mà ở đây, cái mục đích của tu Tứ Niệm Xứ là tập tỉnh thức ở trên thân nó,
quán thân nó, rồi định tỉnh trên thân nó. Đạt được hai cái này, chúng ta mới
kéo dài ra. Nãy giờ Thầy nói mấy con mà mấy con không nghe cái chuyện này, phải
không?
Chớ đâu
bây giờ mà kéo dài được, kéo dài cái nó đi trật vuốt hết hà. Nó đi lọt vào cái
khác, nó không ở trên cái thân nó nhiếp phục tham ưu đâu! Bởi vì Tứ Niệm Xứ nó
hoàn toàn nó còn ở trong ý thức.
Cho nên
nó quán với cái sức của nó để quán, để tới khi mà nó tỉnh thức cao, rồi đến khi
nó định tỉnh, rồi chừng đó mới kéo dài Nhất Dạ Hiền. Cái mục đích của nó là chỗ
vậy, nó mới ở trong cái ‘hiện
tại của ý thức’ của nó chứ. Thì: "Quá khứ không truy tìm, vị lai
không ước vọng, chỉ có hiện tại mà thôi". Nhất Dạ Hiền thì
nó là hiện tại, nhưng mà hiện tại nó phải ở trong cái đối tượng của nó chứ.
Nhưng mà nó lại không có trụ trong cái đối tượng mà lại nó quán trên thân, tức
là nó không phóng dật.
Con thấy
cái pháp đó hay lắm, nó rất là tuyệt vời. Cách thức dạy như vậy mà chúng ta lầm
chút là chúng ta trật đường. Còn mấy con chưa có tỉnh thức, chưa có định tỉnh
cái lôi dài nó ra thì bắt đầu nó phải rơi chỗ khác, có phải không?
Tu sinh 2: Bạch
Thầy, con nghĩ chỉ tưởng thức nó thôi, chứ còn bản thân con là con luôn muốn
hiện tại.
(04:15) Trưởng
lão: Chứ con tham đủ thứ, vậy mà nói tùm lum. Mới có được
có chút cái rồi lọt trong tưởng mất rồi, cái con đem ra con khoe khoang, ai dè
trật lất hết. Cho nên ở đây, Thầy nói thực sự Tứ Niệm Xứ, mấy con tu đúng là
mấy con sẽ thấy nó hạnh phúc lắm, nó đúng lắm.
Bây giờ
Thầy trả lời thêm câu hai của con: “Khi ngồi, con không nhìn đồng hồ cảm thấy
nó bất tiện. Có lúc con ngồi bốn mươi lăm phút, có lúc một tiếng, rồi con đi kinh
hành, rồi vào ngồi tập tiếp. Tuy có niệm ra, vô và khi có niệm như vậy, con
quay về quán thân liền. Kính bạch Thầy! Như vậy con có thể tu tập pháp Tứ Niệm
Xứ được không, hay phải tu pháp xả? Xin Thầy chỉ dạy cho con được.”
Nếu mà
con tu như vậy, con tu cái pháp xả thôi à. Tu Tứ Niệm Xứ mà nó còn ra, vô là
đâu có gọi là nhiếp phục tham ưu. Đó, mấy con hiểu cái chỗ mà đức Phật nói câu
đó không? "Trên
thân quán thân để nhiếp phục tham ưu". Mục đích của cái
quán thân là để nhiếp phục tham ưu, chứ đâu phải để nhiếp chơi. Mà bây giờ con
nhiếp chơi để cho nó có niệm trong đó, rồi bây giờ xả nữa thì thôi tu pháp khác
đi, cho nó sướng hơn, nó mới đúng cách nó chứ, con hiểu rồi phải không? Cho nên
vì vậy mà cái câu này, thì coi như là nó còn niệm là nó không đúng pháp Tứ Niệm
Xứ đâu.
Theo
Thầy, thì con phải tập thanh thản, an lạc, vô sự, rồi giữ cái tâm của mình để
xả thôi, chứ cái sức của con mà tu Tứ Niệm Xứ là chắc tu không nổi đâu. Bởi vì
cái quán ở trên Tứ Niệm Xứ là tập nó từ cái sức mà tỉnh thức cho đến định tỉnh.
Thì con bây giờ con về, con tập theo cái sức của con đi. Con quán thân được
chưa? Con cảm nhận được cái thân của mình được chưa?
(06:04) Cái đầu tiên là phải cảm nhận được
thân: "Cảm giác
toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra",
con cảm nhận cái thân của con. Con đi kinh hành, con cảm nhận được cái, cảm
nhận được đã. Rồi cảm nhận được rồi, mới tập tỉnh thức ở trên đó. Rồi tỉnh thức
được rồi, mới tập định tỉnh trên đó. Nó nhiều cái giai đoạn ở trên Tứ Niệm Xứ,
gọi là tập quán thân trên thân. Chứ không phải là người nào muốn quán thân trên
thân là vô rồi quán cùng được liền đâu, không phải đâu. Mấy con sẽ quán không
có được đâu. Thầy nói thực sự cái pháp thì nó hay, thì nó phải khó chứ. Cái
pháp hay mà nó dễ thì người nào cũng ăn được hết sao? Đâu phải dễ, cho nên nó
khó.
Tu sinh 3: Kỳ rồi
Thầy có dạy con tu theo cái quán thân có kinh hành..,
Trưởng
lão: Có kinh hành thì con có đi, con có cảm nhận được thân
không?
Tu sinh 3: Dạ được
ạ
Trưởng
lão: Rồi, cảm nhận được. Nhưng mà cái khoảng thời gian con tu
năm phút thôi, con không được tu nhiều. Vì con tu nhiều là con sẽ bị sai.
Tu sinh 3: Con tu
trong năm, mười phút ạ
Trưởng
lão: Rồi, bắt đầu bây giờ con tu như vậy đi
Tu sinh 3: Thầy
cho con hỏi, như vậy Thầy có dạy thêm cái chi nữa không?
Trưởng
lão: Không! Quán chưa được mà còn hỏi cái chi nữa thì nó lộn
xộn sao? Phải về tập quán cho nó được. Khi mà nó được rồi, thì lúc bấy giờ Thầy
mới dạy con, nó tỉnh thức ở trên đó. Tỉnh thức ở trên chỗ quán của con, coi nó
tỉnh thức đến cái mức độ như thế nào? Rồi Thầy kiểm điểm lại, rồi Thầy mới cho
con định tỉnh ở trên đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét