386- TỨ CHÁNH CẦN- NGĂN ÁC, DIỆT ÁC
(34:04) Tu sinh: Thưa Thầy,
con tu khi mà nó thanh thản rồi chừng năm, mười phút, mười lăm, khi mà nó có
niệm khởi thì con dùng cái câu: "Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô" đó. Thì con dùng
cái câu đó thì nó mất niệm khởi. Mà quay qua một lát thì nó có niệm khởi mà bây
giờ dùng câu đó lại được không?
Trưởng
lão: À! Không được! Bởi vì đó là ức chế tâm. Con dùng như vậy là
dùng cái câu đó để mà ức chế, chứ không phải con cảm giác trở lại. Nhưng mà
điều kiện đó là con tu Tứ Chánh Cần, bởi vì nó còn niệm. Con nhớ là còn niệm là
tu Tứ Chánh Cần. Còn Tứ Niệm Xứ là "Nhiếp
phục tham ưu", không còn niệm.
Tu sinh: Bởi vì
con thấy một lát nó có niệm thì con dùng cái câu đó thì thấy nó mất niệm.
Trưởng
lão: Thì nó mất niệm, nhưng mà điều kiện đó là Tứ Chánh Cần rồi,
ngăn bằng cái pháp tác ý: "Cảm
giác toàn thân…". Con lấy cái câu đó, con ngăn, con diệt
cái niệm đi. Còn chút nó có niệm lại nữa thì như vậy con đang ở trên pháp Tứ
Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện.
Còn Tứ
Niệm Xứ nó không phải vậy. Các con nhớ kỹ. Thầy nói đây kỹ mà, cái câu pháp của
Tứ Niệm Xứ "Trên thân quán thân để nhiếp phục tham
ưu", không
có một cái niệm nào mà xen được vào trong đó thì nó mới gọi là Tứ Niệm Xứ. Đó
con thấy không? Không có niệm. Mà có niệm thì không phải Tứ Niệm Xứ, nó lọt cái
pháp khác rồi.
Các con
lưu ý trên vấn đề này. Bởi vì hôm nay Thầy dạy cho mấy con thấy rằng Tứ Niệm Xứ
là nó phải vậy. Cho nên không khéo là chúng ta bị ức chế, ức chế không niệm.
Tức là tập trung cao thì chúng ta sẽ ra. Mà không khéo thì chúng ta bị tưởng,
thì nó trật, nó cũng trật hết. Cho nên vì vậy mà trên pháp Tứ Niệm Xứ này “trên thân quán thân”, cái
mục đích tập quán. Quán như thế nào để cho nó tỉnh thức được cái thân của nó,
tức là tâm không phóng dật. Nó không phóng dật thì nó phải ở trên thân nó, nó
quán rồi. Mà nó quán như thế nào mà nó còn niệm thì tức là ở trên Tứ Chánh Cần,
nó không phải là Tứ Niệm Xứ được. Mà không niệm nó mới ở trên Tứ Niệm Xứ.
(35:56) Bởi vì cái quán đó nó nhiếp phục tham
ưu, thì nó đòi hỏi phải tỉnh thức. Mà sức tỉnh thức này không phải là sự cố
gắng tập trung, nó rất bình thường, cho nên nó không bị ức chế. Do như vậy đó
thì chúng ta phải biết được cái sức tỉnh thức của chúng ta khoảng, quán ở trên
thân của nó trong năm phút hay là mười phút. Rồi chúng ta tu ở trong năm phút,
mười phút đó để cho cái sức tỉnh thức nó trọn vẹn. Mà khi cái sức tỉnh thức nó
trọn vẹn được rồi thì nó sẽ định tỉnh. Chỉ trong vòng năm phút đó thôi, không
cần nhiều.
Mà mấy
con chỉ cần nhiều tới ba mươi phút thì trời ơi! Hỏng chân mấy con rồi. Mấy con
có nhiếp tâm, từ lâu tới giờ mấy con có nhiếp tâm được như Thầy chưa? Ba mươi
phút không vọng tưởng chưa? Nếu ba mươi phút không vọng tưởng thì mấy con tu
như vậy được. Mà còn vọng tưởng mà mấy con tu như vậy đó, thì cái sức mới tập
tu của mấy con đó, thứ nhất là mấy con ức chế, nó mới không vọng. Thứ hai mà
mấy con ở trên cái sức tỉnh của mấy con làm sao mấy con được trên ba mươi phút
mà không vọng?
Bây giờ
mấy con chỉ là cái người đang quán ở trên thân, chứ chưa có phải là tỉnh thức ở
trên đó được. Nó mới có tập tỉnh thôi, chứ chưa có tỉnh thức đâu, cho nên nó
phải còn niệm. Mà mới có tập tỉnh thức, mà mấy con kéo dài cái thời gian, làm
sao cái sự tỉnh thức đó nó không bị mất? Thì nó mất thì phải có niệm vô chứ
sao? Các con thấy hiểu? Mấy con tu cái chỗ mà nó Tứ Niệm Xứ là mấy con đã tu
sai ngay từ lúc đầu rồi.
Rồi bắt
đầu bây giờ mấy con cứ tu Tứ Niệm Xứ mà cái hình dạng của nó là Tứ Chánh Cần.
Cũng như trên thân quán thân, nhưng mà điều kiện có niệm thì tôi xả, tôi dùng
pháp này kia tôi đẩy lui thì Tứ Chánh Cần chứ gì? Ngăn ác, diệt ác ở trên Tứ Niệm
Xứ chứ gì?
Còn Tứ
Niệm Xứ mà trên Tứ Niệm Xứ thì nó khác. "Trên thân quán thân để nhiếp phục tham ưu",
các con nghe câu nói rất rõ mà. Quán cái thân là nó nhiếp phục không còn những
cái niệm gì trên đó, xảy ra trên thân nó mới gọi là tu Tứ Niệm Xứ. Vậy thì
chúng ta tu như thế nào để tâm chúng ta tỉnh thức được nè? Để tâm chúng ta định
tỉnh được nè? Đó! Cách thức mà chúng ta đang tu tập là tập quán thân để cho nó
được tỉnh thức, để được định tỉnh, hai cái điều quan trọng.
Tu sinh: Thưa
Thầy vậy thì con dùng cái hơi thở mà để quán thân thì được không Thầy?
(38:07) Trưởng
lão: À, con dùng cái hơi thở thì quán thân, thì cảm giác thân
thì được, chứ đâu có gì đâu. Bởi vì đó là con tu vậy Tứ Niệm Xứ ở trên Tứ Chánh
Cần. Nó có niệm, nó xen ra, xen vô mà. Còn bây giờ con tu Tứ Niệm Xứ mà trên Tứ
Niệm Xứ thì con dùng: "Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân…" thì
con thấy cái sự rung động của thân con mà con biết cái hơi thở. Thở hít vô con
thấy rung động, thở ra con thấy rung động thì đó là con tu Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà
con mới tập tu Tứ Niệm Xứ để được tâm tỉnh thức trên Tứ Niệm Xứ.
Tu sinh: Con
tính là con dùng cái hơi thở cũng như có niệm hay có này kia thì con dùng hơi
thở là điều khiển vô ra, vô ra cho nó mất cái niệm đi…
Trưởng
lão: À, mất niệm đó thì con ở trên Tứ Chánh Cần rồi, nó lại khác.
Bởi vì có niệm, rồi con mới dùng nó để cho nó- cái niệm đó- đừng có, để con cứ
giữ cái trạng thái đó thì coi như là không phải. Cái tu đó là Tứ Chánh Cần rồi.
Tức là có niệm mà ngăn diệt nó bằng cái phương pháp đó, bằng cái đề mục đó mà
thôi.
Thay vì
con tu tâm Xả thì con phải dùng cái tư duy con xả, con mới quán cái niệm đó.
Con phải tư duy: "
Đây là kiết sử này, đi đi, tao không chấp nhận mày đâu". Hay
hoặc là: "Đây là cái
tham dục này, mày đi đi" hoặc là: "Đây là sắc dục này, đi".
Nó khởi cái niệm đó, nó phải mang theo cái tính chất tham, sân, si của nó chứ
gì? Do đó thì con tu tập mà con cũng ở trên Tứ Niệm Xứ, tức là con cũng quán
cái thân con, con cũng thấy cái sự rung động từng hơi thở. Nhưng mà con tu đó
là trên Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện, còn ác
pháp tác động.
Còn Tứ
Niệm Xứ thì nó tự nhiếp phục được tất cả các cái niệm đó, nó cao hơn mà. Tứ
Chánh Cần nó là cái phương pháp đầu tiên, mà Tứ Niệm Xứ là cái pháp cuối cùng
để mà chứng đạo. Thế cho nên mấy con đừng có lầm, đừng có lầm cái này không
được. Lầm cái này là mấy con tu Tứ Niệm Xứ mà lại là tu Tứ Chánh Cần không à.
Mà tu Tứ Chánh Cần thì mấy con lại có nương cái chỗ mà cái đối tượng của cảm
giác toàn thân của mấy con, thì đó là Tứ Chánh Cần mấy con nương vào Tứ Niệm
Xứ.
Còn cái
người tu tâm Xả, họ không có nương cái chỗ đó đâu. Họ không có nương vào cái
chỗ mà cảm giác toàn thân đó đâu, có gì cái xả, ngồi chơi. Họ tu tâm Xả, họ
không có ôm pháp gì hết, bởi vì Xả tâm vô lượng mà. Có cái họ xả, họ xả xong
rồi thanh thản thì tâm họ nó trở lại, nó biết cái hơi thở và nó biết thân nó.
Nó cũng vô Tứ Niệm Xứ chứ không gì, nhưng mà nó lại khác mấy con. Mỗi cái nó
phải quan sát được cái pháp tu chúng ta khác. Chứ không phải cái này nó giống
cái kia, cái kia nó giống cái nọ, không giống đâu!
(40:32) Chúng ta không giữ cái Tứ Niệm Xứ của
chúng ta đâu, không quan sát nó đâu. Nhưng mà nó yên tĩnh để tự nó. Rồi một lúc
nó có cái gì đó thì chúng ta sử dụng cái pháp của chúng ta ngăn và diệt nó, xả
nó ra thì đó là người tu tâm Xả. Nhưng mà xả xong rồi thì nó quay trở lại nó
quán ở trên thân nó đó. Cho nên chúng ta vẫn thấy không tu Tứ Niệm Xứ mà tự
nhiên nó lại quán ở trên thân nó. Nó không chạy đâu khỏi, nó tự nhiên lắm, đó là
tu tâm Xả.
Còn như
con là Tứ Chánh Cần ở trên Tứ Niệm Xứ, tức là dùng cái phương pháp hơi thở để
nó quán cái thân của nó. Rồi bây giờ nó có niệm thì con dùng cái câu tác ý đó
để mà dừng nó thôi, tức là con bị ức chế. Tức là ngăn diệt nó bằng cái pháp của
Định Niệm Hơi Thở, ngăn diệt nó, không có cho nó khởi niệm. Cho nên cái tu của
con phải sửa lại, sửa lại một chút. Không khéo thì nó lại ở Tứ Chánh Cần không
đó, nó ngăn, nó diệt.
Tu sinh: Bạch
Thầy cho con biết khi nó có khởi niệm thì con phải tu lại làm sao Thầy?
Trưởng
lão: À bây giờ nó có khởi niệm đó thì con dùng để mà nó, một là con
trở về tâm Xả. Hai là con trở về Tứ Chánh Cần, là con sử dụng bốn cái pháp tu.
Trong khi Tứ Chánh Cần là bốn pháp tu: ngăn và diệt. Bây giờ nó không có pháp
thì con phải tu cái pháp nào? Tu Định Niệm Hơi Thở tu đề mục thứ mấy? Hay hoặc
là tu Chánh Niệm Tỉnh Giác đi kinh hành, hoặc là Thân Hành Niệm? Nó tu những
cái pháp mà Thầy đã dạy. Đó là tu trên Tứ Chánh Cần.
Còn nếu
mà con ngồi, con tu hay hoặc là con hít thở mà nó có niệm, thì con dùng những
cái phương pháp tác ý con diệt. Hoặc là dùng những cái pháp mà đẩy lui những
cảm thọ, con diệt con. Đó là tu Tứ Chánh Cần không à. Như bây giờ con trình bày
đó, là Thầy biết con tu Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng
thiện. Do đó con không có ngồi chơi được. Bây giờ hết cái giờ này rồi, thì ôm
pháp kia giờ kia tôi tu. Cũng như bây giờ con ngồi con quán cái thân con. Con
hết cái giờ của nó rồi thì bắt đầu con phải đi kinh hành, con quán cái bước
chân con đi, chứ không còn ngồi mà quán cái thân nữa. (42:42)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét