383- THUẦN THỤC TỪNG OAI NGHI TRONG NĂM
PHÚT
(03:08) Tu
sinh: Kính bạch Thầy, thời gian đi là bao lâu ạ?
Trưởng
lão: À thời gian đi, mấy con đi tập từ năm phút, mười phút. Nếu mà
đi năm phút, mười phút được rồi thì tăng lên hai mươi phút. Hai mươi phút được
rồi, ba mươi phút. Ba mươi phút dừng lại. Rồi tập tới cái oai nghi, nếu mình
thuần thục được cái bước đi rồi. Tới đi tới chậm như là Từ Quang vậy rồi, mà
mình nhận được, mình nhận ra được. Quán được cái thân của mình từ đầu chí chân
được rồi, thì bắt đầu bây giờ mình mới tập đứng.
Tập đứng
xong rồi, cũng đúng ba mươi phút. Rồi được rồi, cũng từ năm phút cho đến mười
phút. Rồi đến hai mươi, rồi ba mươi. Ba mươi dừng lại không tăng nữa. Rồi mới
tập ngồi. Ngồi được rồi, rồi bắt đầu mới tập nằm. Nằm được rồi, bây giờ mới kết
hợp. Kết hợp vào thì các con tu năm phút, cứ năm phút một oai nghi.
Thí dụ
như bây giờ đi năm phút, cái bắt đầu đứng năm phút, rồi ngồi năm phút, rồi nằm
năm phút, rồi đứng dậy đi năm phút. Cứ tiếp tục liên tục như vậy mà suốt ngày
đêm. Nó bây giờ nó không còn, khi mà kết hợp rồi thì không còn tính giờ, mà tu
cho đến khi xong thì thôi.
Nghĩa là
mình thấy cái sức của mình có thể mình suốt ngày đêm được thì không còn mà nói
giờ nữa. Mới đầu thì mấy con tu thí dụ như mười giờ đến… Từ bảy giờ đến mười
giờ, rồi hai giờ thức dậy cho đến năm giờ, thì mấy con cũng tu y như thời gian
đó. Nhưng mà được rồi thì các con tăng lên, tăng lên. Thay vì mười giờ, thì tới
mười một giờ mấy con mới đi nghỉ. Bởi vì cái sức tỉnh bây giờ mấy con không có
còn ngủ nhiều đâu, là một giờ mấy con thức dậy, mấy con tu.
Một thời
gian sau được rồi, mấy con thấy được rồi, bắt đầu mấy con thấy được rồi, bốn
oai nghi này đều được rồi, thì mấy con liên tục, mấy con nối dài hết suốt ngày
đêm, không cần ngủ nữa để cuối cùng mấy con chứng đạo. Mấy con thấy được rồi,
phải thấy được, chứ còn nếu mà chưa được thì chưa nên.
(04:55) Nghĩa là bây giờ con thấy mười giờ nè,
từ bảy giờ đến mười giờ nè, buổi tối nè. Rồi từ hai giờ thức dậy cho đến năm
giờ nè. Rồi bảy giờ sáng tu cho tới mười giờ đi khất thực nè. Rồi từ hai giờ
chiều mấy con tu. Tu như vậy trong vòng nửa tháng, một tháng, mấy con
thấy thuần thục được
rồi, mình tăng lên mười một giờ. Mười một giờ, mình tăng lên cho tới một giờ
mình thức dậy, mình thấy thuần
thục được rồi. Sau một tháng, hai tháng, tập chứ không
phải là một ngày hai ngày mà thấy được, cái tăng lên đại là không có được đâu.
Phải tập
cho nó nhuần nhuyễn, nó thuần
thục trong một tháng, hai tháng cho nó nhuần nhuyễn rồi.
Bây giờ nó thuần thục rồi
thì bắt đầu bây giờ nó mới mình đi suốt đêm đó. Lúc bấy giờ đó chỉ còn cái là
chứng đạo thôi, chứ còn không có còn trở ngại, còn cái gì nữa. Hễ nhiếp phục vô
là không bao giờ là có một cái. Tất cả các tham ưu đều là bị nhiếp phục hết,
không còn có hiện ra ở trên thân và tâm. Bởi vì con tu có năm phút, con thay đổi
oai nghi, năm phút thay
đổi oai nghi, Thầy không có cho nhiều.
Mà nếu mà
mấy con thấy cái khả năng mình mười phút. Mười phút mà quán ở trên thân mình
được mười phút, thì cứ mười phút của oai nghi này, thì mười phút của oai nghi
khác, cứ như vậy mà thay phiên. Mà Thầy thấy nó khó là tại vì, thí dụ như bây
giờ mười phút, mà nếu mà trong khi nằm mười phút, không biết chừng mình thiếp
sẽ thì làm sao? Cho nên vì vậy Thầy lấy năm phút thôi. Thì năm phút, nó ngắn
cái thời gian đó, cho nên vừa nằm chừng năm phút, cái mình đứng dậy đi rồi, nó đâu
có kịp ngủ đâu, cho nên nó dễ dàng hơn.
Nhưng mà
sức tỉnh mình nhiều thì mình, mười phút thì nó càng tốt chứ sao. Mà nếu mà,
mình cái sức tỉnh của mình, mình thấy mình không còn buồn ngủ, hôn trầm nữa thì
mình cho mười lăm phút. Mười lăm phút trong khi đi, mười lăm phút trong khi
đứng, mười lăm phút trong khi ngồi, mười lăm phút trong khi nằm. Có sao đâu mà
sợ, tùy theo cái sức tỉnh của mấy con. Mấy con thấy mình dễ nằm xuống bị hôn
trầm thùy miên thì mấy con cho cái thời gian nó năm phút, có gì đâu.
(06:44) Đó thì cái sự tu tập như vậy, thì bảo
đảm cho mấy con sẽ chứng đạt được cái chân lý đó, chứ không có gì. Bởi vì cái
phương pháp của nó mà nó nhiếp phục mà, nó đâu còn chướng ngại nữa. Mà suốt cái
thời gian như vậy mà tâm nó quay vô, nó không phóng dật. Nó quay vô nó phải
quan sát, chứ nó quay ra làm sao nó quan sát được? Mà nó quay vô nó quan sát
thì nó ở trên thân của mình, thì nó tâm không phóng dật rồi. Mà nó không phóng
dật trong mười hai tiếng đồng hồ, không phải chứng đạo sao mấy con. Đâu phải dễ
mà cái tâm mà nó quay vô liên tục mà suốt mười hai tiếng đồng hồ.
Nó nhờ
cái phương pháp đó mà nó buộc lòng nó phải quán trên thân nó, tức là nó phải
quay vô. Mà nó quay vô là coi như là mấy con chứng đạo rồi, mấy con sẽ đủ bảy
năng lực giác chi, đủ Tứ Thần Túc rồi. Thì lúc bấy giờ mấy con thấy mình có đủ
thần lực để cho mình làm chủ sự sanh tử thì mình còn tu làm gì nữa? Hàng ngày
sống ở trong Bất Động Tâm của mấy con đủ rồi, chứ còn gì nữa? Không ai làm cho
mấy con buồn phiền, không ai làm cho mấy con nhớ thương, đau khổ đối với mấy
con nữa rồi. Nó xả hết rồi, thì trong cái con đường tu của mấy con tới đây là
xong. Cái nhiệm vụ của Thầy dẫn dắt mấy con tới đó là hết.
Rồi nhiệm
vụ của mấy con là tiếp tục, mấy con phải dạy người. Thì Thầy cũng đang lo, đang
lo cho cái Trung tâm An dưỡng ra đời để cho có cái cơ sở cho những người đệ tử
của Thầy, sau khi tu xong, họ sẽ ra đó mà họ đem những cái kinh nghiệm tu hành
của mình để dạy.
Cũng như
bây giờ Thầy đã theo dõi, quan sát cách thức của Từ Quang, cách thức Thầy thấy
đúng. Cho nên vì vậy mà hôm nay Thầy kêu Từ Quang ra trình bày cái cách thức tu
để cho mấy con lấy đó mà làm cái chỗ mấy con nương vào, mấy con tu tập cho
đúng. Thì sau khi mấy con tu đúng rồi, thì mấy con lấy kinh nghiệm của mình dạy
lại cho những người khác, thì nó làm sao sai mấy con? Nó đâu có sai đâu. Cho
nên mấy con phải ráng tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét