349- TĂNG DẦN SỨC TỈNH THỨC ĐỂ NHIẾP
PHỤC TÂM
(00:01) Đó thì hôm nay Thầy đã trang bị cho mấy
con đủ rồi, cách thức đi nãy các con thấy hết không? Ờ thấy rồi. Bây giờ cái
ngồi thì mấy con khó nhận quá, bởi vì Thầy sợ mấy con khó. Còn cái đi hồi nãy,
mấy con thấy cái thân Thầy nghiêng qua, nghiêng lại phải không? Các con thấy rõ
ha. Thì bây giờ các con muốn tu Tứ Niệm Xứ thì mấy con phải về tập cái này lại.
Tập cái đi trước, rồi đi được rồi, bắt đầu mới ngồi. Bởi vì cái ngồi mà Thầy
ngồi Thầy hít thở, thật ra cái thân của Thầy nó rung động thì mấy con không có
thấy được đâu.
Bởi vì
cái sức tỉnh thức của mấy con nó không có tỉnh cao lắm. Còn nếu bây giờ mà mấy
con từng người mà mấy con ngồi, đi đó thì ít ra, thì cũng phải ba mươi phút một
người để mà Thầy kiểm nghiệm. Trong khi đó Thầy phải giữ cái tâm Thầy bất động
để mà quan sát cái sự nhiếp tâm, quán ở trên thân của mấy con thì mới nắm vững
được. Coi trong khi đó mấy con tu từ phút thứ nhất cho đến phút ba mươi, để xem
coi có từng cái niệm gì xảy ra trong đó không?
Thì cái
này nó mất công mất thời giờ Thầy quá lớn. Mà trong cái số người mà ngồi đây,
mà cứ người nào cũng ba mươi phút không mà kiểm, thì chắc chắn là Thầy không có
thời giờ rồi. Có phải không? Cho nên Thầy nghĩ rằng mấy con tu, mấy con quán
thân trên thân mấy con, bây giờ mấy con nương vào hơi thở mấy con cảm nhận
thân. Mà có niệm thì mấy con biết, chứ sao lại mấy con không biết? Mà biết tức
là mấy con chưa nhiếp phục được, tức là mấy con quán thân sai hoặc là quá sức
của mấy con. Quá sức.
Cái sức
của mấy con, thí dụ như cỡ chừng năm phút mà mấy con tu mười phút là mấy con
cũng bị rồi. Nó lờ mờ rồi chứ không có gì, tức là nó không có tỉnh. Cũng như
cây đèn mà nó pha, mà bây giờ nó hết điện rồi, cho nên nó mờ rồi, nó soi không
có rõ nữa rồi. Phải không? Bởi vì cái sức của mấy con nó đủ sức nó pha trong
năm phút thôi, mà bây giờ tăng thêm nó mười phút thì cái số điện nó lại hết
rồi, cho nên nó lại mờ. Nó mờ thì nó quán nó không có rõ. Nó không rõ thì nó
làm sao nó nhiếp phục tham ưu được? Cho nên nó có ưu phiền nó tác động vô.
Các con
thấy chưa? Cho nên cái sức của mấy con nó chưa đủ, thì mấy con tu ít đừng có tu
nhiều mà nó không có cụ thể rõ ràng. Cho nên vì vậy mà Thầy mong rằng mấy con
sẽ về đọc lại mấy cái tập này, rồi mấy con tập, rồi mấy con ghi. Đừng có ghi
lung tung, đừng có hỏi cái chuyện trên trời dưới đất, mà hỏi ngay cái chuyện
quán thân trên thân thôi.
Cái chỗ
tu tập này đây, đừng có hỏi cái chuyện năm xưa, cái chuyện gì ở đâu đó. Đừng có
hỏi nào nào là những cái câu kinh câu kệ gì, đừng có hỏi cái thứ đó. Mà hỏi
ngay cái chỗ pháp tu này, cái này là quan trọng nè. Bây giờ con tu Tứ Niệm Xứ
nè, con thấy con nhiếp như vậy đó, nó như thế nào, thế nào, thì cứ nói rõ cái
đó ra đi, đúng hay sai xin Thầy xác định cho con. Rồi Thầy nói sai phải tập
lại, thì cứ về tập lại, chứ đừng có thối chí. Nó có vậy thôi.
Thì mấy
con sẽ một thời gian một tháng, hai tháng, khi mà quán được rồi. Mà một tháng,
hai tháng mấy con quán được rồi thì, mấy con sẽ thấy cái chứng đạo của mấy con
bao xa. Bởi vì quán được thì nó nhiếp phục được tham ưu chứ gì, thì nó sẽ đâu
có lâu. Chứ đâu phải ngồi đó mày mò đâu mà hoài đâu, mà bây giờ chỉ tập quán
cho được thôi. Đừng có nghĩ bây giờ tôi tu như thế này sai, mà trong khi đó tập
như vậy đó, muốn quán cho nó được như vậy đó thì mấy con phải giữ độc cư. Chứ
mấy con không giữ độc cư thì mấy con quán không được đâu.
Bởi vì nó
thanh tịnh thì mấy con mới lắng nghe được nó và mình luôn luôn tập trung vào
cái thân của mình, thì mình sẽ thấy được rõ ràng. Đó thì hôm nay, trong cái vấn
đề mà tu tập như vậy, Thầy nhắc nhở như vậy để rồi mấy con sẽ về, mấy con sẽ
đọc lại những cái điều kiện cần thiết cho cái sự tu tập của mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét