347- BỀN CHÍ TU TẬP SẼ CHỨNG ĐẠT
(43:08) Mà Thầy nghĩ rằng, những cái điều mà
chúng ta đang tu tập mà đúng, bởi vì trên Tứ Niệm Xứ nó quá rõ ràng. Nó cụ thể
rõ ràng, “trên thân quán
thân để nhiếp phục tham ưu”. Mình quán trên thân quán thân thì nó đã
nhiếp phục tham ưu chứ gì đâu, đâu có cần gì khác nữa đâu. Nó không đòi hỏi
những pháp gì khác hết, mà quán cho được. Mà quán không được thì nó sẽ không
nhiếp phục được chứ gì? Nó rõ ràng.
Tại vì
sao mà chúng tôi biết rõ ràng như vậy? Tại vì chúng tôi biết rõ ràng là vì nó
quán không được, cho nên nó nhiếp phục không được thì nó có niệm, nó có hôn
trầm, thùy miên, có phải đúng không? Còn chúng tôi nhiếp được, chúng tôi quán
được thì do đó nó nhiếp phục được thì không có hôn trầm, thùy miên. Mà không
hôn trầm, thùy miên mà kéo dài từ giờ này đến giờ khác thì đó là chứng đạt chứ
còn cái gì? Chứng đạt cái chân lý đó chứ gì.
Còn bây
giờ mấy con cứ tu cái tưởng này, cái tưởng khác, cái tưởng kia thì làm sao? Lúc
thì thấy cái thân mình rung động, lúc thì thấy cái khác. Thì như vậy là cái
khác đó là sai, làm sao nhiếp phục được? Còn lúc nào chúng ta cũng thấy hễ đi,
hễ mình bước đi thì mình thấy cái độ rung động của cái thân mình như vậy. Ngồi
xuống thì mình thấy cái hơi thở của mình nó rung động cái thân mình như vậy.
Thì nó đúng y như cái quán thân của mình, không có sai khác. Thì như vậy là lúc
nào cũng được như vậy hết, thì cái thời gian nó rất là thu ngắn.
Cho nên ở
đây tập đúng thì mấy con sẽ được giải thoát đúng, mà tập sai sẽ giải thoát sai.
(44:34) Nghĩa là từ lâu tới giờ, người ta triển
khai cái Tứ Niệm Xứ nó không đúng cách, cho nên người ta không làm chủ. Còn
chúng ta triển khai đúng cách, cách thức chúng ta hiện giờ là người nào mà
thích tu Tứ Niệm Xứ. Các con thích tu Tứ Niệm Xứ thì các con hãy tập quán ở
trên thân của mình nè, tập đúng, Thầy nói như vậy. Nghĩa là bây giờ chúng ta
tập sai, nhưng mà lát nữa chúng ta tập đúng. Lát nữa chúng ta tập, lát nữa còn
sai thì chúng ta tập nữa. Tập hoài, tập cho đến khi đúng thôi. Mình bền chí mà,
mình tập phải đúng chứ sao.
Cũng như
ban đầu Thầy vô, Thầy học võ, người ta bắt Thầy đứng trung bình tấn. Mới đầu
Thầy đứng không có được. Họ nói trật, không! Vậy không có đúng. Cho nên sửa đi
sửa lại, sửa riết Thầy đứng được. Các con thấy chưa? Cái gì cũng tập riết thì nó
phải được chứ gì? Đó! Đó là cách thức.
Còn ở đây
cũng vậy, mình tập mà, mình tập trên thân quán thân. Vậy thì quán thân bằng
cách nào? Đức Phật đã dạy cho mình cách thức đó, mình nương vào cách thức đó
mình quán: “Cảm giác toàn
thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Vậy bắt đầu bây giờ mình cứ tập, mình tập coi thử coi sao.
Rồi mình
trình, mình tập rồi mình trình. Mình trình coi ờ: “Tôi quán cái thân tôi như vậy, tôi thấy
cái hơi thở nó vậy sao, sao, sao… Coi thử coi đúng hay sai?”. Rồi
mình trình ra, người ta nói cái sai, sai thì tập lại. Chứ đừng có nghe nói sai
rồi tôi bất mãn quá, thôi xách gói về cho rồi. Thì cái chuyện đó thì thôi, hết
nói rồi. Sai thì sửa chứ, sai sao lại bỏ đi? Phải không? Ai mà giỏi đâu?
Cũng như
một đứa bé mà nó tập đi, thì nó làm sao nó đi được? Thì do đó bà mẹ mới nắm tay
nó vầy, mới nương vào cái tay bà mẹ, nó mới bước cái chân nó. Mà cái chân nó có
co được đâu? Nó đưa đưa thẳng vậy, nó đưa tới vầy. Bà mẹ lôi nó, nó rề cái chân
nó đi, cũng như là lôi nó, chứ còn thiệt ra nó không biết bước đi nữa. Nhưng mà
lần lượt nó té rồi tới lui, rồi nó lần lượt. Rồi nó mới co cái chân lên, nó giở
lên. Rồi nó để xuống được, nó mới bước đi được.
Thì mấy
con cũng trải qua, đều là cái loại bò không chứ có cái loại nào mà… Không!
Người nào cũng bò không mấy con, chứ có. Thầy cũng bò, chứ Thầy có giỏi mà đẻ
ra rồi đi được sao liền đâu? Thầy nói nội ngồi trước mặt đây, người nào cũng bò
hết, trườn với bò. Mới đầu chưa có bò được đâu, trườn. Trườn cái ức này nè,
trườn nó muốn trầy da hết đó, có phải không? Trườn rồi mới bò, bò rồi mới đi,
các con thấy chưa? Đó mình tập.
(46:54) Thì bây giờ Tứ Niệm Xứ cũng vậy chứ đâu
có phải gì mà khó, đâu có khó đâu. Mình không được, mình không biết thì mình
tập, khi tập riết nó được. Mà khi tập riết được rồi, bắt đầu được rồi đó thì
bắt đầu nó mới, gọi là bây giờ mới chạy. Cũng như đứa bé nó tập đi được rồi bắt
đầu nó chạy. Thì bắt đầu bây giờ mình mới chạy, chạy đua. Cho nên chạy suốt một
đêm thì chứng đạo chứ có cái gì đâu. Đó thì mấy con thấy không? Đi được rồi bắt
đầu mình chạy, mình chạy suốt đêm thì chứng đạo.
Đó ăn
thua là cái chỗ mình bước đi được hay không nè, ăn thua cái chỗ mà tập. Mà khi
mà bước đi được rồi đó, thì bắt đầu lần lượt đi cho nó cứng chân, cứng cẳng,
rồi bắt đầu mới chạy. Chứ nó chưa cứng đó, nó chạy cái nó té. Cho nên tập cho
nó cứng, cho nó quen. Do đó rồi bắt đầu nó tập cứng rồi, bắt đầu đó mình thấy
chạy được rồi đó. Mình chạy một đêm sáng ra thì người nào cũng là quả A La Hán
hết. Trên đầu hiện hào quang sáng trưng, khỏi nói. Không! Thật sự mà mấy con
đừng có nghĩ tưởng, cái chuyện nó đơn giản như vậy đó.
Pháp của
Phật nó thực tế, chứ nó đâu phải mơ hồ đâu. Thầy nói thì coi như là nói đùa
chơi, chứ sự thật ra thực tế đó mấy con. Mà mấy con làm đúng thì nó sẽ được như
vậy. Thì trong những cái tập sách mỏng này, nó sẽ nói cho mấy con thấy rõ. Mấy
con đọc kỹ!
(48:06) Thầy biết từ lâu tới giờ đó, mấy con sẽ
tu sai nhiều lắm, cho nên nó sanh ra tưởng này, tưởng kia, tưởng nọ, nó không
đúng. Và cuối cùng, đem hết những cái kinh nghiệm rút ra những cái sai của mấy
con, mà nó mới có những cái tập sách này. Chứ nếu mà không có cái sai, chắc nó
không có tập sách này. Cứ ngỡ là ai cũng tu đúng chứ gì? Nhưng mà không ngờ khi
mà tu sai rồi mới biết, biết rồi mới vạch ra mới được.
Chứ còn
thiệt ra thì cứ theo cái đúng của Thầy mà nói thì mấy con có làm theo Thầy được
không? Đầu tiên vô mà nhiếp ba mươi phút, mấy con nhiếp bằng Thầy không? Mấy
con cũng thua Thầy rồi, phải không? Đâu có làm được. Như vậy rõ ràng là mấy con
muốn theo Thầy, ít ra mấy con cũng phải tập năm năm, mười năm cà, mới nhiếp
được ba mươi phút không vọng tưởng, có phải không?
Thầy cho
mấy con chỉ có một phút nhiếp tâm và an trú tâm thôi. Còn Thầy vô ngồi tu, chưa
tu mà nhiếp tâm ba mươi phút, mà an trú trong đó thì mấy con thấy như thế nào?
Ba mươi phút đối với một người mà mới tu như mấy con. Trời ơi! Thấy nó lâu ghê
gớm chứ. Còn đối với Thầy thì Thầy thấy nó có thời gian đâu. Mà bây giờ mấy con
chỉ có một phút thôi mà mấy con làm chưa xong, thì thấy làm sao mà ba mươi phút
được?
Cho nên ở
đây nếu một phút được, thì tức là ở trên thân quán thân được. Bởi vì một phút ở
trong cái hơi thở, mà an trú là mình được ngồi trên cái lô cốt. Nghĩa là cái
người lính này ngồi cái lô cốt rồi đó. Bây giờ nó ngồi đó, nó không phải là
ngồi đó đâu, mà nó lại nhìn cái, không phải cái lô cốt nhìn cái… Nó ngồi trên
cái lô cốt cao đó, rồi nó nhìn cái…
Tu sĩ: Quan
sát nơi trú ngụ của mình.
Trưởng
lão: Cả cái khu vực của nó đó, cái chu vi, nó nhìn cái chu vi
của nó. Kêu là cái căn cứ địa của nó.
(49:51) Nó ngồi trên cái lô cốt cao ở trên đó
nó nhìn cái căn cứ địa của nó. Giặc nào mà bò vào vô là nó nổ, nó chết hết đó,
nó không cho vô đâu. Cho nên vì vậy mà nó ngăn chận ở ngoài. Coi như là cái nó
ngồi trên cái lô cốt cao của nó mà nó nhìn cái căn cứ địa của nó, nó không có
cho giặc vô tiến xâm chiếm. Cho nên khi mà nó quán được rồi thì đâu làm sao mà
có cái chướng ngại gì mà xâm chiếm được. Cho nên nó nhiếp phục tham ưu hết mà.
Nên các con thấy đó là cái điều kiện cần thiết, cần thiết cho sự tu tập của
chúng ta. Đó thì…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét