293- THIỆN XẢO KHI TU TẬP
(00:00) Sư Pháp Ngộ: Như mấy kỳ con
tu đó, thì con thấy có những cái niệm khởi lên thì con thôi, bây giờ ngồi tại
chỗ để đánh luôn chứ không cần đi đâu hết. Có hai niệm khởi lên: một là niệm, thứ
hai là hôn trầm, thưa Thầy? Bây giờ mình ngồi nếu mình quán dùng Định Vô Lậu
đánh, thì nó bị hôn trầm, thì con nói, nếu mà nó hôn trầm thì mình ngồi cử động
tay chân, chứ không đi. Cử động tay, để thế này thế kia, hoặc chân duỗi ra duỗi
vô để bớt hôn trầm, hoặc là dùng mắt mở ra, không nhắm mắt lại.
Nó
khởi lên niệm nào là đánh niệm đó, nó khởi lên bất cứ niệm nào là đánh nhưng mà
trong lúc mình đánh thì nó bị hôn trầm, cho nên bởi vậy con mới cử động chân
tay. Con quán thời gian rất là dài mấy tiếng đồng hồ, ba đến bốn tiếng đồng hồ,
đánh một lúc khi nào không còn một niệm nào khởi lên, mà hôn trầm thì vắng bặt
luôn, lúc đó nó tỉnh thức hoàn toàn.
Trưởng lão: Đó
là cuộc chiến đấu.
Sư Pháp Ngộ: Có
sử dụng nằm nữa. Nó làm con bừng tĩnh, không một niệm. Như vậy nó có ảnh hưởng
gì không Thầy?
Trưởng lão: Không
có, cái đó là thiện xảo đó con. Cách thức đó là thiện xảo để phá cái đối tượng.
Bây giờ nó bị loạn, nó bị vọng tưởng phải không? Nó bị có niệm đó, rồi nó bị
hôn trầm kề bên nữa, cái thằng giặc nó đánh hai cái, cho nên rất khó. Khi mà bị
vọng tưởng, thì nó tỉnh nó mới vọng tưởng. Đằng này nó vừa mê mà vừa có vọng
tưởng, rất là nguy hiểm đó, nó đánh hai cái. Mà bây giờ cái kia thì phải động
thân mới phá hôn trầm thì phải động thân. Mà cái niệm thì phải quán, phải tư
duy, thì hai cái này thì đều phải sử dụng mà đánh nó.
Thiện
xảo kết hợp câu hữu lại thì con mới đánh mới trôi. Vậy mà cái thời gian mà dài
để chịu đựng với nó, để đánh với nó như vậy đó, mà tới một hai giờ đồng hồ là
quá sức rồi ghê gớm. Mà khi mà nó ra rồi, nó không còn nữa, thì nó tỉnh thật là
tỉnh mà không niệm, nó an trú rất là cụ thể, rõ ràng.
Sư Pháp Ngộ: Nhưng
mà khi đánh xong rồi nó tỉnh, mình làm mệt mình, thân thể uể oải hết.
(02:29) Trưởng lão: Thì đó, bởi vậy
quá sức của mình, thì nó mệt chứ đâu có gì.
Sư Pháp Ngộ: Khi
mà xong thì thấy tỉnh rồi, thì nằm xuống thư giãn mà vẫn tỉnh táo không có gì
hết. Cũng không có niệm khởi, nó trở thành tâm bất động luôn, thưa Thầy.
Trưởng lão: Cái
chỗ đó là cái chỗ bất động thực sự. Nó thấy nó bình thường, nó vậy mà nó rất
tỉnh, nó không bị hôn trầm thùy miên, mà nó cũng không có niệm gì khởi ở trong
tâm mình được. Nó thanh thản, an lạc, vô sự.
Sư Pháp Ngộ: Riết
nó vắng bặt luôn Thầy, đó cũng là một cuộc chiến đấu ghê gớm.
Trưởng lão: Thật
sự ra, khi mà gặp giặc rồi thì phải đấu với nó, chứ không có được đầu hàng, đầu
hàng là mình thua. Ví dụ như hôn trầm thùy miên mà mình đi nằm là mình thua.
Thay vì bây giờ là chẳng hạn, Thầy nói chín giờ rồi, mà bây giờ nó hôn trầm
thùy miên, mình đánh đấu cho nó tới mười giờ. Mà mười giờ hôn trầm thùy miên
chưa khỏi, đánh luôn mười một giờ. Đánh chừng nào nó tỉnh, thật tỉnh thì mới đi
nằm, thì nó mới thắng trận.
Còn
bây giờ thì nó hết giờ rồi, thôi mình ráng cầm cự nó tới mười giờ mà còn buồn
ngủ chứ chưa phải hết đâu. Nhưng mà thôi tới giờ, thôi đi ngủ, tức là mình đầu
hàng, mình chạy rồi, chạy giặc, sau đó thì nó cũng đánh mình hoài.
Còn
mình đánh cho nó thẳng đét nó luôn. Thí dụ như bây giờ mười giờ đi ngủ: “Giờ
mày buồn ngủ tao cho mày đi luôn, tao cho đánh luôn, đánh chừng nào mày tỉnh
tao mới xả, tao đi ngủ”. Mà xả đi ngủ mà tỉnh rồi thì ngủ khó, nhưng mà vậy
đó, sau này nó mới ớn, nó mới hết.
Sư Pháp Ngộ: Nó
không ngủ nữa, khi nó tỉnh nó không có ngủ nữa.
Trưởng lão: Nó
tỉnh rồi nó không có buồn ngủ nữa, nó không có chút xíu buồn ngủ nào hết.
Sư Pháp Ngộ: Mấy
kỳ đánh nó thì nó cũng giống như cái tình trạng Thầy vừa dạy đó, là coi như
mình đánh tới giờ thôi, mình bỏ.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Pháp Ngộ: Hoặc
là khi nó hôn trầm thì mình lại đi kinh hành. Hoặc là khi nó khởi niệm, mình
đang quán Định Vô Lậu mà nó khởi niệm và nó hôn trầm nữa thì mình lại đứng dậy
đi kinh hành. Cho nên cái Định Vô Lậu mình cũng làm không xong mà cái tỉnh thức
mình cũng không xong.
Trưởng lão: Tỉnh
thức cũng chưa, bởi vì mình phá nó bằng cách mình đi để mà tránh né nó thôi.
Sư Pháp Ngộ: Đánh
hôn trầm, nhưng mà bây giờ ngồi chịu trận đánh anh luôn. Suy tư rồi, nếu mà
mình không đánh nó thì nó sẽ cứ quay lại nó đánh lại mình.
Trưởng lão: Ừ.
(04:30) Sư Pháp Ngộ: Cho nên con nói
đánh cho mi một trận luôn, mà nhân tiện trời mưa này nè, đi tới, đi lui thì dẫm
mấy con mối nó chết, nó bay vô nhiều quá. Thì con mới suy tư nói: “Thôi
bây giờ ta quyết chí dùng cách Định Vô Lậu mà đánh nó một trận. Cái thứ hai nữa
thì nó lại hôn trầm thì mình nhất định đánh luôn, hôn trầm tao cũng đánh!”
Trưởng lão: Ngồi
tại chỗ đưa tay đưa chân ra, cứ động hoài nó ngủ không được.
Sư Pháp Ngộ: Dạ.
Khi mà nó muốn hôn trầm buồn ngủ, thì động tay động chân, nếu mà nó bớt thì con
quán Định Vô Lậu, thì con mới làm xong cái việc đó, sáng ngày tỉnh queo không
có gì hết.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, con có một câu pháp hướng quán như là: "Quán tâm như cục
đất, ly dục ly ác pháp" nó có giống như là: "Thanh
thản, an lạc, vô sự." không, thưa Thầy?
Trưởng lão: Giống
con, tác ý cái đó là nó trở về tâm thanh thản, an lạc, vô sự, giống nhau con.
Sư Pháp Ngộ: Chẳng
hạn như: “Quán tâm như cục đất, ly tham, sân, si.”, nó có giống không hả
Thầy?
Trưởng lão: Giống.
Sư Pháp Ngộ: Nó
cũng giống như vậy hả Thầy?
Trưởng lão: Tức
là nó trở về thanh thản, an lạc, vô sự. Cái tác ý của cái câu đó nghe nó không
có giống cái câu: “Thanh thản, an lạc, vô sự.” chứ gi? nhưng
mà nó trở về thanh thản, an lạc vô sự.
Sư Pháp Ngộ: Mà
con thấy hai cái câu: "Quán tâm như đất." thì con
thấy nó lại có sức mạnh hơn là: "Tâm thanh thản, an lạc, vô
sự."
Trưởng lão: Đúng
rồi. Cái kia mình chỉ nhắc mình giữ thôi, còn cái kia mình đánh ngay cái gốc
của nó. Cái gốc là nơi xuất phát làm cho mất thanh thản an lạc vô sự, mình đánh
gốc cho nên nó mạnh hơn. “Tâm như cục đất, ly tham sân si hết đi!”. Đó,
mình đánh ngay gốc nó, thành ra nó trở về thanh thản. Tại đập cái gốc, còn kia
con nhắc: “Thanh thản an lạc vô sự.”, tức là con không bứng cái gốc
tham, sân, si, nó không ly, cho nên vì vậy nó nhẹ hơn.
Nhưng
mà nếu mà trường hợp mà thấy tham, sân, si nó ly, nó chỉ còn vi tế, thì mình
tác ý cái này để giữ gìn nó thôi. Còn nếu mà bây giờ tham, sân, si còn một đống
đây thì hướng: “Tâm như cục đất, ly tham sân si hết đi, ở đây không có
chỗ mày ở!”. Mình đuổi thẳng bay nó thôi, thì rốt cục rồi thanh thản, an
lạc, vô sự. Rồi lát tác ý nữa, lát tác ý nữa. Cứ tác ý hoài chừng nào thanh
thản, an lạc, vô sự. Cứ bảo vệ cho được cái thanh thản an lạc vô sự.
Nhưng mà nó mạnh hơn là con nói đúng, cái câu kia tác ý quá mạnh.
Tu sinh Tuệ Hạnh: Con tác ý đoạn diệt được không Thầy?
Trưởng lão: Được
chứ con, Đoạn diệt cũng được.
Sư Pháp Ngộ: Bạch
Thầy, trong lúc mà mình cũng đang đi tác ý luôn được không Thầy?
Trưởng lão: Được
con.
Sư Pháp Ngộ: Với
lại nhiều khi cái câu tác ý mà nó không có xa quá mà nó gần liền nhau, vậy nó
có ảnh hưởng gì không Thầy?
Trưởng lão: Không,
tác ý để ngầm có cái nội lực của nó. Bởi vì con vừa tác ý rồi thì một chút xíu
con tác ý nữa chứ gì, tức là nó gần nhau.
Sư Pháp Ngộ: Nó
gần nhau.
Trưởng lão: Nó
gần nhau, được, không có sao đâu. Bởi vì mình tu tập cái nội lực để mình ly dục
ly ác pháp. Nhưng mà cái trạng thái thanh thản nó không được kéo dài, bởi vì
mình tác ý nó bị mất. Cái câu tác ý của mình làm cho cái trạng thái thanh thản
nó mất.
Sư Pháp Ngộ: Dạ,
nhưng mà nó có nội lực.
Trưởng lão: Nhưng
mà nó có nội lực.
Sư Pháp Ngộ: Khi
mà con tập nó một thời gian, chẳng hạn như không cần tác ý nữa thì ngồi nó đã
có cái nội lực, nó tự tác ý ra luôn, vì nó đi theo cái thói quen của nó. Bây
giờ đụng một cái gì là nó tác ý liền.
Trưởng lão: Nó
tác ý theo cái lực, nội lực của nó, nó phản xạ. Hễ đụng tới, nó phản xạ của nó
là nó tác ý.
Sư Pháp Ngộ: Phản
xạ là nó bị ức chế tâm nhưng mà con quán lại thì không có ức chế.
Trưởng lão: Không
phải đâu con, đó là cái pháp nó ly, nó đoạn bằng cái pháp Như Lý Tác Ý, nó ngầm
nó phá triền con. Chứ còn cái mà kiết sử mà đến mà con dùng tác ý là con bị ức
chế đó, con phải dùng cái Định Vô Lậu con quán.
(08:05) Bởi vì kiết sử nó hiện tiền thấy rõ
tham, sân, si. Còn cái kia nó không có, không có nhưng mà mình tác ý để ngầm
nó, nó thành cái lực ly tham, sân, si; cái lực đoạn diệt tham, sân, si. Chẳng
hạn nào bây giờ mình không có tham sân si gì hết; mình không có kiết sử gì hết,
nhưng mà nói: “Tâm như cục đất, ly tham, sân, si hết đi!”, chỗ này
không có tham sân si, tức là mình đánh ngũ triền cái đó.
Còn
bây giờ hiện tiền, bây giờ mình đang có cái niệm tham, sân, si. Nó kiết sử, nó
nhớ nó nghĩ gì đó, thì đây nó hiện bị kiết sử rồi, cho nên cái này phải dùng
cái Định Vô Lậu. Chứ con tác ý, con bảo nó đi đi, tức là con ức chế nó, cái đó
không được, cho nên phải biết áp dụng.
Sư Pháp Ngộ: Như
vậy là lúc đó mình phải dùng Định Vô Lậu mình quán nó.
Trưởng lão: Mình
quán.
Sư Pháp Ngộ: Mình
quán một chặp rồi mình mới tác ý cái kia.
Trưởng lão: Mình
tác ý cái kia.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét