276- ĂN BÌNH THƯỜNG VỪA ĐỦ NO
(42:12) Cô
Liễu Châu: Thưa Thầy, ví dụ ăn cũng là vấn đề nó phát sinh dục,
thưa Thầy chúng con nghĩ với cái …
Trưởng
lão: Không, con ăn bình thường thôi, đừng ăn ít. Trong bữa ăn của
mình, mình ăn một bữa thôi. Nhưng mình ăn bình thường, ăn vừa no thôi, đừng ăn
ít quá, khổ hạnh quá thì cũng không có tốt đâu, sức khỏe kém, kém tu cũng không
được. Kém thì nó làm cho mình uể oải, làm cho mình mệt mỏi, rồi nó cứ đi nằm
đó. Hễ mình kém ăn, sức khỏe mình nó kém xuống, thì coi như nó phải sanh cái
dục trưởng dưỡng của nó, cái dục bên kia. Bên đây kém ăn, mình ngăn chặn cái ăn
rồi, cái dục bên ăn thì nó không có rồi. Nhưng mà nó đi qua cái dục ngủ, thành
ra mình khó thắng lắm. Dục ngủ là sợ lắm con, ăn không sợ chứ ngủ sợ lắm! Nó
không đánh mình thôi, chứ nó đánh mình, không có chịu nổi với nó đâu.
Cho nên
mình ăn, hoàn toàn cái bữa ăn mình ăn vừa no, vừa đủ thôi. Không ăn ráng, nhưng
mà ăn vừa với cái sức của mình thôi. Rồi bắt đầu đó nó đủ sức để cho nuôi cơ
thể, cho nên vì vậy mà cái sức khỏe của mình nó không có bị kém, thành ra về
cái ngủ nó không có đập mình được.
Cô Liễu
Châu: Con thấy mình tu thì nó cũng tốt hơn, là vì nó ăn một mình nó
thì tất cả cái sự trong thân, tâm của mình là nó làm việc nhiều. Mình sử dụng
hơi thở thì nó khó hơn, hoặc là ví dụ như thế này mình ăn ít hơn thì cái làm
việc nó cũng được nó khỏe hơn. Như vậy nếu mà các con mà ăn no vừa, thì nó vẫn
là còn cái no mà con thấy ăn giảm bớt cái lượng, ví dụ trước đây mình ăn ba bát
thì bây giờ mình ăn hai thôi, thì con thấy nó tốt hơn, nó nhẹ nhàng hơn có được
không Thầy?
Trưởng
lão: Không phải con! Khi mà khổ hạnh, đức Phật trải qua thời gian
mà khổ hạnh, ăn ít quá ít, nó làm cho cơ thể kiệt quệ. Thành ra coi như là khổ
chồng khổ lên, chứ nó không có giải thoát. Cho nên sau khi mà đức Phật ăn uống
trở lại bình thường đủ sức khỏe, thì cũng ăn ngày một bữa, ăn đủ, ăn no đủ đàng
hoàng. Cho nên lúc bấy giờ đức Phật mới tu chứng đạo. Còn cái khổ hạnh…
Còn Thầy
thì cái hoàn cảnh mà trèo trên núi, mà xuống vác gạo lên núi mà nấu ăn, cực
quá! Cho nên Thầy tập ăn rau cho nó đỡ, chứ không phải khổ hạnh. Nhưng mà Thầy
biết rằng, nếu mà ăn rau mà cái sức khỏe mà để mà chiến đấu với hôn trầm, thùy
miên thì không nổi, khó quá! Không phải dễ đâu. Cái cơ thể nó ăn rau, nó không
có đủ cái sức khỏe của con người, tại vì mình không phải con bò mấy con. Cho
nên vì vậy mình ăn, nó làm như là cái cơ thể nó không có chất bột đó, nó yếu
lắm! Đi thì có đi vậy, chứ nó xanh lè, kỳ lắm! Thầy biết mà, 9 tháng Thầy ăn
rau Thầy biết mà. Sống được, nhưng con người nó xanh lắm, không có làm được.
Thí dụ
như bây giờ Thầy lớn tuổi, Thầy già mà Thầy cuốc đất, chừng năm, mười cuốc Thầy
mệt. Thì lúc bấy giờ cái tuổi mà Thầy lúc đó Thầy còn trẻ, khỏe lắm, mới có bốn
mươi mấy, năm mươi tuổi, gì chứ không có lớn lắm đâu. Nhưng mà nó giống như cái
sức khỏe của Thầy bây giờ vậy đó, ra cuốc đất cái nó mệt. Nghĩa là làm cái gì
hơi nặng thì nó, nhổ cái cọng cỏ lên mà nhổ, cố gắng giật lên vầy thì nghe nó
mệt. Lúc ăn rau nó vậy đó, nó không phải mạnh như con bò mà cày đất.
(45:22) Người ta cứ ngỡ tưởng là con người mình
ăn rau cỏ là nó cũng mạnh, không phải đâu. Tại cái con người mình nó phải có
chất bột, chứ còn không có chất bột nó không mạnh được, ăn rau nó không mạnh.
Khó lắm mấy con, chứ không phải dễ!
Vì vậy
Thầy biết rằng ăn đúng cách. Đức Phật, sau khi đức Phật đúc kết lại cái sự ăn
uống cho mình, là ngày ăn một bữa đủ rồi, nó sẽ ít dục. Nó cũng còn dục, nhưng
mà nó ít, nó yếu đi. Ăn ngày một bữa, ăn vừa đủ, đừng có ăn quá, ăn quá bao tử
căng, nó cũng đau nữa. Còn mình ăn vừa đủ, tức là vừa no thôi, đừng ăn đói. Đó
là cái điều kiện mà nghiên cứu kỹ, sau khi đức Phật lợi dưỡng mà năm anh em
Kiều Trần Như: “Cái ông
Gotama, bây giờ ông lợi dưỡng rồi đây. Hồi đó ông khổ hạnh ông ăn ít, bây giờ
ông làm bữa cơm dữ tợn”. Nghĩa là làm bữa cơm no đó, là mấy ông kia
gọi là ổng lợi dưỡng, con hiểu không? Chứ không phải ông ăn hai ba bữa đâu, ăn
một bữa. Nhưng mà năm anh em Kiều Trần Như là tin tưởng vào cái pháp khổ hạnh
của ngoại đạo dạy. Là chờ cho Gotama mà thực hiện cái pháp khổ hạnh này, ăn ít
như vậy là sẽ chứng đạo. Nhưng mà chờ tới chừng ông này gần chết ổng, thì ổng
nhờ cái bát sữa dê mà của người chăn dê đổ…
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét