257- TU TẬP TỪ TỪ, KHÉO LÉO DÙNG PHÁP
TÁC Ý NHẸ NHÀNG
(01:51) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Hôm qua, thì con thấy buổi sáng thì cũng
tốt lắm, nó không có gì hết, nó bình thường. Về cái phần buổi chiều, con đi con
tác ý hơi nhiều bạch Thầy, con thấy chóng mặt. Cho nên bởi vậy là tối về bắt
đầu nó tức ngực, và nó…
Mới đầu
tác ý không thôi, chớ đâu có vụ gì. Cả ngày hôm nay là con tập, con coi như là
để bước chơi thôi, đi thanh thản với lại là đi kinh hành chỉ chút chút vậy
thôi, với lại tác ý vậy thôi. Chứ con nghĩ là mình: Cái pháp mình buông hết thử
một ngày nó ra sao. Nhưng mà thì tu buổi sáng cho đến chiều thì nó tốt rồi. Con
nghĩ: Thôi thì mình, nếu mà mình không chịu tới thì tối về hôn trầm nó dễ đánh
mình lắm, xử lý nó không kịp tay. Cho nên do con chuẩn bị trước, mà chuẩn bị
hơi căng một chút, tối về là tức ngực, với lại nặng cái đầu.
Trưởng
lão: Cái pháp Như Lý Tác Ý con thấy ghê chứ!
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Cái pháp tác ý, nó ghê chứ không chơi đâu!
Sư Pháp
Ngộ: Nó làm con cũng không ngủ bạch Thầy.
Trưởng
lão: Chứ đâu phải mình tập trung, mình tác ý không, mà cái lực
nó như vậy.
Sư Pháp
Ngộ: Vừa đi vừa tác ý cái tâm, mà lâu lâu la lớn lên, con tác ý
mạnh, mà nó làm cho con…(không nghe rõ) sáng ngày luôn. Con phải ngồi thư giãn
nằm, ngồi. Chịu đâu có nổi nó, thấy nó uể oải hết cả người. Rồi nó mệt quá, rồi
bắt đầu con phải nằm thư giãn, nằm thư giãn một chập nó đi mất tiêu luôn. Nó đi
mất hết nửa tiếng đồng hồ.
Trưởng
lão: Ghê gớm thiệt chớ!
Sư Pháp
Ngộ: Thì con mới suy lại là cái pháp tác ý nó dữ vậy. Thì con nghĩ
như vậy có đúng không bạch Thầy! Trong lúc đó mình còn đang tham, sân, si. Cho
nên mình tác ý nó mạnh cho nên nó ly tham, sân, si thì nó chống lại mình phải
không Thầy?
Trưởng
lão: Chống chớ con. Vì nó mạnh quá, mà cái tham, sân, si của
mình thì nó từ từ, chứ không có thể nào mà vội được.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Còn cái này mình làm quá nó bắt đầu nó phản ứng lại, cái
cảm thọ con nó làm cho cơ thể con uể oải.
Sư Pháp
Ngộ: Nóng lên bạch Thầy. Cơ thể nóng lên. Con thấy như tức ngực,
căng thì không đến nỗi đâu. Nhưng mà nó nóng lên…
Trưởng
lão: Ghế gớm!
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên bởi vậy con thấy quá ghê!.
Trưởng
lão: Ừ ghê lắm!
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Cái ý thức lực của mình.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, ý thức nó mạnh quá!
Trưởng
lão: Mạnh hơn là cái cơ bắp của mình, người ta đâu có ngờ.
(04:15) Sư
Pháp Ngộ: Dạ, con đâu có ngờ. Thí dụ như con nghĩ: bây giờ mình
tập Thân Hành Niệm một tiếng, hoặc là tập Định Niệm Hơi Thở nhiếp tâm một
tiếng, hay nửa tiếng. Rồi là chừng đó là mình thấy an ổn rồi, nhưng mà bữa nay
mình bỏ hết rồi. Buổi sáng, buổi chiều khỏe khoắn không có gì hết! Nhưng mà
buổi chiều mình sợ, mình phòng hờ nên mình tác ý. Đâu có nhiều bạch Thầy! Trong
vòng cỡ 10 phút, hay 15 phút thôi, con tác ý mạnh đó chứ con, mạnh lắm, trước
khi đến, nó làm con khè khè. Con nói: “Sao mà tác ý nó mạnh quá! Không biết sao
nữa?” Bạch Thầy con trình Thầy!
Sáng nay
thì con nói thôi, hồi tối đêm khuya này là tập không nổi rồi. Sáng này nè hai
giờ sáng tập…, nhưng mà ráng tập thì nó lại ổn. Sáng nay con đi kinh hành thư
giãn cho nó thoải mái một hai ngày trở lại. Con
nhân tiện con trình với Thầy.
(05:09) Trưởng
lão: Không có gì đâu con! Mình tu tập mình rút tỉa từng
kinh nghiệm, biết những cái pháp, khi mình ý thức lực mình tu nó mạnh lắm! Cho
nên vì vậy mình tác ý nhẹ nhàng. Khi nào nó cần, bị vì nó đánh mình quá đó, cảm
thọ hoặc cái này kia nó đánh quá, thì mình mới dùng nó. Đấu đá nó chút thôi,
chứ còn làm riết cũng không được!
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, không tốt!
(05:31) Trưởng
lão: Bởi vì cái tác ý nó rất là hay, nhưng mà phải thiện xảo,
nó hay thì phải thiện xảo, chứ không thiện xảo nó vật lại ngay. Thành ra phải
khéo léo, mà phải tác ý trạch pháp cho đúng cái pháp của nó, nó lợi ích thật
mà. Thí dụ như: cái đầu mình đau thì mình nói: "Cái đầu đau", chứ mình nói chung
chung coi chừng, nó cũng không được đâu. Mình tác ý, bởi vì nó thuộc về loại tự
kỷ ám thị, nó mạnh lắm!
Mình biết
sử dụng nó là kể như mình làm chủ dễ lắm. Bởi vì nó trở thành Tứ Thần Túc đó,
cái lệnh con đó. Nhớ là Tứ Thần Túc là cái lệnh không chứ còn không tu tập gì
nữa, lệnh truyền. Con thấy đạo Phật ghê lắm chứ không phải!
Sư Pháp
Ngộ: Mà đâu có làm nhiều đâu Thầy, giờ con đi Thân Hành Niệm một
tiếng mà đâu có bằng tác ý chỉ có 15 phút, 10 phút.
Trưởng
lão: Mấy con tập từ từ thôi.
Sư Pháp
Ngộ: Con thấy hơi khó!
(06:26) Trưởng
lão: Khi Thầy Thiện Thuận hồi lúc xuống đây nghe cái pháp
Như Lý Tác Ý hay quá, thầy tác ý biểu xả xả, thầy nói: "Ly tham, sân, si xả xả".
Cái bắt đầu cái cơ thể thầy phản ứng nó sôi ùng ục. Thầy nghe nó sôi ùng ục, nó
nóng lên con, nó sôi đó. Thầy hoảng hồn, hoảng vía thầy chạy ra thầy nói: "trời ơi! Sao con tác ý mà sao cái
thân con bị sôi như thế này? Nó làm như cái nồi cơm vậy?". Cái
bắt đầu Thầy bảo: “Xả ra,
xả ra”. Cái Thầy bảo: "Ngồi
xuống” Thầy ấn ở trên cái đỉnh đầu của thầy, Thầy kêu: “Xả ra, đừng có ôm pháp nữa”. Cái
ấn trên đỉnh đầu, thầy định tâm, thầy xả được, nó mới ớn sôi nó chứ…
Con thấy
ghê, cái pháp Như Lý Tác Ý nó mạnh vậy!
Sư Pháp Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Mà thầy chỉ dùng tưởng, chứ thật ra thì thầy không có thầy
tu tập ức chế không vọng tưởng… Mà cái lệnh của ý thức mà nó truyền cái lệnh
tưởng nó làm nghe ghê gớm vậy, thầy hoảng sợ!
Sư Pháp
Ngộ: Con thì thư giãn thôi, chỉ đi Tứ Niệm Xứ thôi mà chỉ đi kinh
hành tác ý, ngồi tác ý chút thôi.
Trưởng
lão: Vậy mà nó còn phản ứng con!
Sư Pháp
Ngộ: Ghê! Nếu mà con làm căng nó nửa tiếng đồng hồ hay tiếng chắc
là con nằm luôn.
Trưởng
lão: Chắc tiêu, nằm luôn đó!
Sư Pháp
Ngộ: Dạ! Không ngờ nó mạnh quá bạch Thầy! Thôi sáng nay con cũng
thư giãn.
Trưởng
lão: Thư giãn con, tu tập Tứ Niệm Xứ là nhẹ nhàng, thư giãn. Có
chướng ngại mình quét, không có chướng ngại thôi chơi. Cứ cảnh giác sợ hôn trầm
thôi, có nhiêu đó thôi. Còn chướng ngại thì mình có cái pháp Như Lý Tác Ý.
(07:56) Sư
Pháp Ngộ: Con thấy nó an bạch Thầy. Mới buổi sáng để mà nó an.
Những cái pháp, ác pháp sinh khởi lên nó cũng không sinh khởi được nữa. Con
thấy là nó an.
Trưởng
lão: Đó, để vậy đó. Để vậy mình kéo dài, kéo dài cho đến khi mà
nó nó thành cái lực của nó.
Sư Pháp
Ngộ: Thì con còn yếu điểm là mình ngồi nhiều là cũng đau, thứ hai
nữa là nó bị hôn trầm. Khi mà nó uể oải là nó bị hôn trầm. Hai cái đó thôi.
Trưởng
lão: Nhớ kỹ cái đó là phải thiện xảo lắm mới phá được. Để cho
mình kéo dài được cái trạng thái tâm thanh thản, để mình chứng đạt cái chân lý.
Tức là mình sống trong cái trạng thái đó. Hễ sống được trong 12 tiếng đồng hồ,
24 tiếng đồng hồ, nó đủ cái đạo lực, tức là đủ Tứ Thần Túc đó con. Có nhiêu đó
thôi mà mình kéo dài không nổi nữa chứ!
Sư Pháp
Ngộ: Không nổi, bạch Thầy! Hôn trầm nó đánh đó.
Trưởng
lão: Hôn trầm nó vô.
Sư Pháp
Ngộ: Chỉ có khoảng lúc buổi khuya đó, buổi khuya thì khá khá chút,
chứ còn ban ngày chút là nó thế này, chút là nó thế kia.
Trưởng
lão: Nó khó lắm! Bởi vì chướng ngại pháp. Cho nên càng lúc mình
tu tập nó mới hiện hình cái trạng thái thanh thản đó. Cái chân lý đó nó mới
hiện ra lần lượt, nó lộ ra. Chớ muốn mau không có được, mau là nó dập mình
chết!
(09:06) Sư
Pháp Ngộ: Con nghĩ rằng bây giờ mình tu có nhiều việc quá, mà
cứ ngồi rờ rờ như vầy. Con có nghĩ trong tâm như vậy đấy. Cho nên bởi vậy thôi
mình ráng một chút xíu, nhưng mà ráng chút xíu không được.
Trưởng
lão: Ráng mau không được đâu. Con cứ giữ gìn như vậy, nhẹ nhàng
vậy đó. Mình rờ rờ vậy chứ mà ngày nào cũng cố gắng rờ rờ vậy chứ nó khỏe lắm.
Vậy chứ mình đi tới mau!
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, con thấy con bây giờ tới bữa ăn nó cũng không thấy đói nữa
bạch Thầy!
Trưởng
lão: Khá rồi đó, tiến bộ, nó sung mãn cái cơ thể.
Sư Pháp
Ngộ: Nó rất là, trong cơ thể nó rất là thấy khỏe khoắn, chỉ có
chiều hôm qua có làm hơi mạnh nó chút xíu là nó mệt, dạ!
Trưởng
lão: Nó là sung mãn cái thân, Tứ Niệm Xứ sung mãn. Sung mãn Tứ
Niệm Xứ mà. Cho nên cái thân mà nó cũng không thấy đói, mà nó khỏe khỏe đó, là
nó sung mãn.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ, con thấy khác hẳn.
Trưởng
lão: Khác!
Sư Pháp
Ngộ: Con trình Thầy vậy.
(09:59) Tu
sinh 2: Thưa Thầy! Thầy bảo chúng con tập từ từ, mà sao sách
Thầy lại nói là “bảy tháng” chúng
con cảm thấy lâu quá!
Trưởng
lão: Lâu! Bởi vì nói là nói 7 ngày, 7 tháng. Nhưng mình nói như vậy
đó, có nghĩa là: Mình tập cũng vừa với cái sức của mình, chứ quá sức của mình
thì nó phản ứng lại, không tới nữa. Cho nên mấy con vội nó vật mấy con, chứ
không phải dễ đâu!
Bởi vì
cái chân lý nó lần lượt nó lộ ra, là khi nào cái tâm tham, sân, si mình nó lìa
ra thì nó lộ dần ra. Hễ tham, sân, si hết là nó hiện ra luôn, nó không phóng
niệm phóng dật nữa. Còn cái tham, sân, si mình còn, mà mình cố gắng mình giữ,
mình ức chế, mình làm cho nó mau đó, thì nó vật mình chứ sao. Tại tham, sân, si
nó còn.
Cho nên
vì vậy mà từ từ cái tham, sân, si nó lần lượt nó mới giải ra. Ví dụ như các con
tu tập các con biết là vốn mình thoát khổ là mình hết tham, sân, si chứ không
gì. Mà cái thanh thản, an lạc, vô sự này nó hiện ra rõ nó không bị chướng ngại
pháp nữa thì đó là tham, sân, si nó hết, nó không bị chướng ngại. Cho nên vì
vậy mà mình đi vào cái tác ý của mình: “Tâm
như cục đất, ly tham, sân, si hết đi. Tham, sân, si là ác pháp, là khổ!” mình
chỉ nhắc vậy thôi. Rồi lần lượt mình đi, mình giữ cái trạng thái, mình để cái
trạng thái thanh thản đó, rồi một lúc mình nhắc nữa, lúc mình nhắc nữa. Cái
pháp tác ý nhắc, ở đây mình nhắc nó nhẹ nhàng chứ mình đừng có nhắc mà lệnh quá
không được nữa.
Sư Pháp
Ngộ: Không được!
(11:20) Trưởng
lão: Không được con. Nhẹ nhàng! Do đó mình nhẹ nhàng vậy
chứ lần lượt cái nó mài mòn, nó làm cho cái tham, sân, si nó ly ra. Hễ nó ly
tới đâu thì cái trạng thái thanh thản nó hiện ra dài tới đó. Cho nên mình dùng
cái pháp tác ý mình không dám nhắc: "Thanh
thản, an lạc, vô sự" phải không? Mình nhắc: "Thanh thản an lạc, vô sự" nó
bắt cái tâm mình ức chế, nó giữ cái thanh thản. Mà trái lại mình nhắc: "Tâm như cục đất ly tham, sân, si
hết đi. Tâm tham, sân, si là ác pháp đi đi" mình nói vậy
rồi thôi, để tự nhiên cái nó thanh thản. Mà nhắc nhẹ nhàng, chứ mà nhắc mạnh,
nhắc lệnh thì coi chừng nó phản ứng lại. Bởi vì tham, sân, si mình nó không hết
đâu. Cho nên từ từ, vậy chứ nó mài mòn. Cái lực của pháp Như Lý Tác Ý nó làm
cho mòn cái tâm tham, sân, si. Bởi vì mình nói: " Ly dục ly ác pháp, tâm như đất,
ly tham, sân, si hết đi" ly tham, sân, si nó mòn chút
chút chút, mình tác ý lần nó mòn. Mà mình tác ý mạnh quá nó không mòn, bị cái
kia nó lật ngược trở lại. Cái tham, sân, si. Cũng như mình xúm nhau mình đẩy,
mà không ngờ sức mình đẩy không nổi nó đè lại mình, con hiểu chỗ đó không?
Còn cái
kia mình mài mòn, mình tác ý vậy chứ nó giũa mòn chút, giũa mòn chút. Cái
nghiệp tham, sân, si nó mòn dần cái nó hết, nó hết cái này nó lộ ra ngoài. Con
thấy, dễ lắm! Cho nên như Thầy nói: Qua kinh nghiệm của Thầy, Thầy nói ngồi tựa
cửa mà: "Tâm như cục
đất ly tham, sân, si cho thật sạch" hoặc là: "Tâm ly dục, ly ác pháp đi hết
đi", cứ nhắc nó vậy thôi, mà nhắc nhẹ nhẹ nhẹ, chứ còn không
có dám la nó.
(12:44) Sư
pháp Ngộ: La mạnh nó…
Trưởng lão: La
mạnh, nó có lực, cái lực nó phản ứng. Cũng như mình ráng sức mình đẩy nó, mà
đẩy không được nó thì nó dập trở ngược lại, có vậy thôi.
Sư pháp
Ngộ: Nó đang nặng quá!
Trưởng
lão: Nó đang nặng, cái khối nó nhiều quá, cái khối nghiệp đó.
Tu sinh 2: Con thưa
Thầy! Con thấy rằng nếu mà nó mạnh thì mình từ từ.
Trưởng
lão: Ừ con! Bởi vì mình nhắc mạnh đó là…
Tu sinh 2: Từ từ!
Trưởng
lão: Mà mình muốn đẩy cho nó bay ra, tức là nó phản ứng lại đó.
Mình nhắc nhẹ nhẹ: "Tâm
như cục đất ly tham, sân, si xuống hết đi. Tham dục chi, tham, sân, si là đau
khổ". Mình nhắc từ từ cái để cho nó thanh thản, tự nó thanh
thản, rồi lát mình nhắc nữa. Cứ nhẹ nhẹ nhắc nữa, nó mòn chút, nó mòn chút, mòn
chút mà ngày nào cũng siêng năng. Thầy nói: "Có sáu tháng là xong rồi", phải
không?
Nếu mấy
con làm đúng như Thầy làm vậy đó thì nó không có lâu đâu. Đừng có vội, đừng có
muốn mau, bữa nay, mai mốt cho nó xong, không phải! Mình chịu khó! Bởi vì mình
tính ở trong cái khoảng thời gian mình đạt được, mình chứng đạt được cái chân
lý đó. Thì mình cứ tư từ mình có pháp mình tác ý rồi.
Nhất là
bây giờ mấy con không còn pháp, ôm pháp gì hết. Cho nên vì vậy đó nó dễ lắm,
mình cứ ngồi chơi. Thầy nói ngồi chơi vậy, có cái pháp tác ý thôi chứ không có
gì hết, cứ vậy đuổi hoài. Với vả lại mấy con thấy bây giờ, những cái ác pháp mà
nó tới tấp nó đến đánh con thì nó ít lắm, nó không có đâu. Từ cái niệm vọng
tưởng hay này kia cũng thưa lắm, không có đâu. Cho nên mình cần gì ôm pháp ngăn
nó làm gì, cứ để cho nó, hễ nó ló mặt nào ra thì mình tác ý.
Còn nếu
không thì mình nhắc: "Tâm
như cục đất, ly tham, sân, si hết đi", mà chính cái nhắc đó,
nhẹ nhàng nhắc đó mà lại niệm không vô, con nhớ không? Mình cứ nhắc nó như vậy
niệm không vô, mà hôn trầm cũng không vô được. Bị vì cứ nhắc hoài, ngủ cũng
không được, nó tức. Mà đừng nhắc mạnh nghe, nhắc mạnh nó làm phản ứng lại cái
bắt đầu mình ngồi sơ cái nó thiếp liền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét