226- TU ỨC CHẾ SẼ SINH BỆNH
(00:00) Trưởng lão: Xét rất rõ,
còn bây giờ mình nói: “Thanh
thản, an lạc, vô sự.” Mình nói lướt qua, mình nhận không có
kịp, nhưng mà mình chỉ nói thôi, chứ nó chưa có cái trạng thái. Mà bây giờ mình
nói: “Thanh thản.” Thì
mình lắng nghe để sự thanh thản nó có đúng như mình nói không.
Rồi “An lạc.” Mình lắng
nghe cái thân coi có an ổn không hay là nhức nhối chỗ nào đây? Thì thấy nó an
lạc chứ thật sự nó không có gì hết.
Rồi “Vô sự.” Coi thử coi
đầu óc mình coi nó có làm cái gì không, hay nó ngồi bất động đây? Mà nó còn có
nghĩa không bị tác động, nó mới vô sự.
Thành ra
từng cái danh từ, mình tác ý rồi mình lắng nghe, mình tác ý mình lắng nghe. Rồi
bắt đầu đó thì mình không tác ý nữa thì mình lắng nghe cái trạng thái đó. Thì
như vậy là mình kéo dài duy trì cái chân lý nó ra, thì tức là mình sẽ chứng đạt
được cái chân lý đó. Cái mục đích của mình là vậy.
Sư Pháp
Ngộ: Nó khiến mình cái này cái kia, thí dụ nó khiến thọ lạc,
thọ khổ, nó khiến mình cũng khởi niệm. Rồi nó cũng khiến…
Trưởng
lão: Thì bởi vậy mình mới hộ trì nó. Chứ không nó khiến ra, nó làm
mất cái kia đi, của báu của tôi mà nó để cho có chút nó hiện ra, còn lúc nào nó
cũng muốn dập cái đầu cái thằng này xuống hết trơn, hết hết trọi. Con hiểu
không? Nó cứ nó luôn luôn nó có chuyện để mà cho nó làm mất cái thanh thản của
mình đi.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy khi mà con tập cái nhiếp tâm đó bạch Thầy, thì
những cái niệm mạnh mà nó khởi lên, bình thường là mình tác ý nó không đi.
Nhưng khi trong lúc mình đang nhiếp tâm, nó khởi lên, trong lúc mình nhiếp tâm
cho nên nó khởi lên không nổi nữa. Nó khởi lên mình biết nó khởi lên nhưng mình
vẫn cứ nhiếp tâm, nó khởi lên một chặp cho nó chết luôn.
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên là bị cái nhiếp.
Sư Pháp
Ngộ: Nó ra hơi thở luôn bạch Thầy.
Trưởng
lão: Nhiếp phục nó. Mình nhiếp kỹ thì kể như nó vô không được, nó
phải theo ra.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy, nhưng mà cái niệm đó là nó mạnh đó. Ngồi bình
thường nó sanh khởi lên là mình tác ý, nó không chịu đi đâu. Nó dai lắm nhưng
bây giờ nó khởi lên mà trong lúc mình đang nhiếp tâm là nó vẫn chết.
Trưởng
lão: Là bởi vì nó là phương pháp ngăn rồi, không vô được. Không vô
bởi vì nó ngăn ác mà, ngăn cái niệm đó. Tức là con nhiếp kỹ ở trong cái hơi thở
của con là con ngăn đó. Mà con nhiếp không kỹ thì nó đánh vô, nó mạnh hơn nó
đánh vô. Con vừa thở mà con cũng vừa thấy niệm là tại nhiếp không kỹ. Còn con
nhiếp kỹ rồi, con nhiếp kỹ rất kỹ rồi nó vô, thấy nó nhá vô cái bị mình nhiếp
kỹ nó bật ra, nó theo hơi thở đi ra luôn.
Sư Pháp
Ngộ: Chết luôn.
(02:18) Trưởng
lão: Nó chết.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy, con tập cái nhiếp tâm mà hôm trước Thầy chỉ đó,
con chỉ tập trong vòng một tiếng đồng hồ thôi, có phải nó căng thần kinh?
Trưởng
lão: Căng chứ, nó căng.
Sư Pháp
Ngộ: Nó căng nhưng cái thời sau đó, con thư giãn chỉ có mười
phút là con đi tiếp cái Thân Hành Niệm nữa. Là coi như trong đêm hôm đó tối về
lại bắt đầu tưởng thức nó hoạt động trong giấc ngủ rồi. Nó hoạt động nó bị ức
chế, nó thấy cái này cái kia tùm lum hết. Sáng ngày con kiểm tra lại là do mình
tu hơi quá sức.
Trưởng lão: Quá
sức, qua sức ức chế mình.
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên nó bị ức chế, ức chế ý thức làm tưởng thức hoạt
động.
Trưởng
lão: Tức là mình ức chế nó, nó phải bung qua bên cái ngõ này nó đi.
Đi qua cái mộng, đi qua tưởng, mộng tưởng.
Sư Pháp
Ngộ: Rồi sáng ngày thì bắt đầu tâm nó, đầu óc có vẻ như hơi.
Tâm thì tốt thôi, nhưng có vẻ hơi căng thẳng nên con phải thư giãn.
Trưởng
lão: Cái đó phải thư giãn, biết cách thư giãn, đừng có tu nữa, xả
nó ra. Chứ còn nếu mà con không biết, con tiếp tục tu nữa là căng nữa. Mà căng
nữa, nếu mà đến cái mức độ mà có không có giữ được thì nó sẽ làm rối loạn thần
kinh. Nó căng mặt nó nặng ra.
Sư Pháp
Ngộ: Con biết vậy nên con xả ra. Con xả chừng khoảng một ngày
không tập lại cái pháp đó nữa. Đến chiều tối mới tập. Buổi sáng đến chiều, trưa
không tập mà tối lại, tập lại thì không sao. Xả luôn cả ngày. Như vậy khi mà
con tu cái pháp của Thầy thì con mới chiêm nghiệm lại cái pháp mà tu ở bên Miến
Điện. Thật sự con nghĩ con thương họ quá! Toàn bộ họ tu ức chế hết trơn. Khi
qua bên Thầy tu thì những người mà bệnh thì họ tu họ sẽ hết bệnh, tâm thanh
thản nhẹ nhàng.
Còn qua
bên kia tu bắt ngồi gồng gân dữ quá. Mà họ ngồi đến mức độ con thấy là họ rất
bị ức chế. Cho nên tháng đầu là tu tốt, qua tháng thứ hai là tu đỡ đỡ, rồi
tháng thứ ba là bắt đầu nhiều thứ xảy ra. Thứ nhứt là bị ngủ gục, thứ hai là bị
bệnh. Ai mà cỡ ba bốn tháng là đi bệnh viện hết, toàn là đi uống thuốc không.
Càng tu lâu là càng bệnh nặng do ức chế quá mức.
Cho nên
những người Việt Nam mà trong cái hệ phái Nam Tông mà đi qua đó tu rất là
nhiều. Bây giờ con mới thấy quá là thương là họ nỗ lực tu lắm. Trong cái thời
khóa biểu tu đó với tính cách là tu ức chế cho nên họ rất nỗ lực. Mỗi lần đi
qua Miến Điện họ tốn rất nhiều tiền cho nên họ nỗ lực tu rồi đi về. Mà đến khi
họ về là người nào cũng bị bệnh chứ không phải là người nào hết bệnh.
Bản thân
con quán xét lại như vậy, hai mùa hạ mà an cư con cố gắng hành trì bên đó, mùa
nào cũng bị bệnh. Mùa thứ nhất bị bệnh, tu đến mức độ gọi là khi đi bác sĩ nó
khám con bị nám phổi gọi là bị lao phổi, ung thư phổi
(05:11) Trưởng
lão: Trời ghê gớm quá!
Sư Pháp
Ngộ: Vì ngồi nóng quá hay sao mà nó đen nám hết cả phổi, về
chụp phim chụp đồ nó bắt con uống thuốc quá trời. Con mới nghiệm trong người
mình, con chiêm nghiệm lại con không có bệnh này đâu, chắc chắn là con không
thể bị bệnh này đâu.
Trưởng
lão: Do tu sai pháp nó ảnh hưởng tới nội tạng của mình.
Sư Pháp
Ngộ: Nó bắt con uống thuốc lao phổi với ung thư phổi chi mà hết
một hộp rồi, uống càng ngày càng thấy xỉu ra, con nói thôi bỏ, thư giãn. Đi về
Thái, thư giãn. Con không tu nữa, con bỏ về Thái, thư giãn. Cả chùa, cả thiền
viện đó làm rùm beng lên là con bị cái bệnh này gọi là cái bệnh truyền nhiễm.
Sau con bỏ, hai tháng sau là con không có bị bệnh gì, nặng gì nữa hết. Xả luôn
đó! Qua tháng kế tiếp, mùa hạ sau đi tới nữa thì bắt đầu ức chế. Ức chế khoảng
chừng mình căng lên, mình nỗ lực tu chừng nào là mình chết.
Trưởng
lão: Mấy người tu ít ít thì không sao. Mấy người mà tu thiệt tu mới
bị căng đó con.
Sư Pháp
Ngộ: Tu chơi chơi thì không sao, vừa tu vừa vui rứa thì không
sao, mà tu cứ ngồi đúng thời khoá, một khoá ngồi khoá tu, khoá ngồi khoá tu. Mà
bây giờ con thấy lại cái thiền gọi là thiền Pa Auk đó, cũng mượn Tứ Niệm Xứ mà
cũng đếm một, hai đến bảy đó bạch Thầy. Rồi tưởng cái ánh sáng trắng, thì con
thấy cái khóa đó là tu còn ức chế hơn nữa. Bây giờ con vô cái thiền viện đó rồi
thì nó ngồi tới một tiếng rưỡi, hai tiếng nữa, bắt ngồi dữ lắm. Cho nên con
thấy người ta tu kiểu này chắc là bệnh. Người nào mà lọt qua cái tưởng thì nó
nhẹ đi mà không lọt qua tưởng thì nó ức chế.
(06:45) Trưởng
lão: Không vào được tưởng thì kể như bị rối loạn cơ thể. Lọt
vào tưởng thì coi như ở trong tưởng nó có sự hỷ lạc, xúc tưởng hỷ lạc, nó đỡ
cho cái người đó.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ đỡ bị bệnh thôi.
Trưởng
lão: Đỡ bị bệnh.
Sư Pháp
Ngộ: Chứ còn mà chưa nhập gì là bị bệnh hết, đi nhà thương hết.
Thì con thấy mười người đi qua thì hết tám người, chín người đi nhà thương rồi,
còn chỉ có một người đó chắc có lẽ là tu.
Trưởng
lão: Lọt tưởng rồi, lọt tưởng rồi nên không đau.
Sư Pháp
Ngộ: Lọt tưởng rồi nên không đau, hoặc là tu vừa vừa thôi.
Trưởng
lão: Tu vừa vừa, tu kêu là tu chơi chơi vậy thôi.
Sư Pháp
Ngộ: Việt Nam mình qua hàng trăm người bên đó.
Trưởng
lão: Trời đông quá ha.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ. Bây giờ truyền về Việt Nam nữa đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét