Thứ Hai, 1 tháng 5, 2023

199- TU HÀNH PHẢI CÓ NGHỊ LỰC VƯỢT QUA KHÓ KHĂN

 


199- TU HÀNH PHẢI CÓ NGHỊ LỰC VƯỢT QUA KHÓ KHĂN

(34:54) Tu sinh 4: Bạch Thầy! Con xin trình pháp môn con tu trong ngày hôm qua đến nay.

Trưởng lão: Ừ!

Tu sinh 4: Thì ngày hôm qua là sáng thì con ở giảng đường về thì con vào thất tu. Thì con đi kinh hành được 30 phút, thì con ngồi Định Niệm Hơi Thở vô ra. Thì con niệm 10 phút thì được 75 hơi, như vậy là coi như đến 75 hơi thì nghe cái mũi trên này nó giật một cái, và mắt nó kéo lại là con xả luôn, thế là coi như là con không ấy nữa. Sau con đi tiếp tục một tiếng nữa thì con Định Niệm Hơi Thở ra được là 14 phút thì được 120 hơi. Mà cái lần này thì thấy là coi từ cái ngang vai này trở nên là hơi tê. Mà đầu có hơi váng một tý là coi như là, vì cái chân ở dưới này ngồi kiết già, bị mình đi cái hành niệm nó nhiều quá cho nên là nó bị hơi đau. Thì con xả luôn thế là con không ấy nữa.

Con buổi chiều, con tu và con đi một tiếng rưỡi rồi, thì con ngồi kiết già con Định Niệm Hơi Thở là 30 phút thì được 270 hơi. Vẫn là coi như sáng suốt bình thường, không có một cái gì chướng ngại nó đến với mình. Và không có một cái sự hôn trầm và cũng không có cái sự gì, nhưng mà dưới đôi bàn chân này thì có hơi nhức một tý, nó là…​ Còn tối thì con không thực hành pháp môn đó, con chỉ đi một tiếng rưỡi xong rồi coi như là con vào con thư giãn, con đọc sách.

Nhưng sáng hôm nay thì khi con vừa tỉnh dậy một cái thì vừa đúng cái giờ luôn. Nhưng mà sao cái người con nó mệt, nó mệt mà coi như là con hơi ráng lại khoảng đâu dăm hai mươi phút thì con mới vùng dậy được. Con vùng dậy xong người ta là coi như động tác thể dục các thứ xong, rồi vào đánh răng rửa mặt xong, ra là con đi kinh hành niệm thì được một tiếng tròn. Vừa đúng một tiếng tròn thì người con tự nhiên nó mỏi mệt, con nhào vô trong cái thềm đó luôn. Thì con vào là con ngồi luôn coi như là cái định thì coi như là thư giãn.

(37:21) Thì thư giãn vừa mới được đâu năm phút thì thấy tự nhiên là mắt nó kéo sầm lại, và nó thiếp thì con thấy một giấc mơ. Mà con cưỡi lên một chiếc xe máy mà con đi trên đường là đường đất đá mà rộng mênh mông, nhưng mà coi như là chiếc xe nó bay. Nó bay mà coi như là con tưởng nó gặp cái ụ đá này thì coi như nó húc vào là con phải chết, nhưng mà con vẫn bay qua. Thì bay trên đường bay như vậy là xe không dính mặt đất nữa, và đường đá đó nữa.

Thì đến một cái vòng cua như nửa cái mặt nguyệt này, thì cái người gặt ở dưới đồng, họ mới nói là: “Nếu mà cua vào được cái cua này mới là giỏi, bác đi gì mà đi ghê gớm thế?!”. Thế là coi như là con vẫn đi vô cua tốt, không hề va chạm, nhưng đến vừa hết cua thì không có đường, là coi như sang bờ ruộng và gặp một cái cuốc, con cũng cày xe đi qua luôn. Coi như không có một cái gì, ấy là coi như là…​

Trưởng lão: Bay dữ tợn!

Tu sinh 4: Con tỉnh, đến đó là coi như là con tỉnh dậy không biết là như thế nào, con sao lại Định Sáng Suốt một tí thì nó lại cứ thiêm thiếp trong người, nhưng mà thiêm thiếp vẫn tỉnh chứ không phải là mê. Thì bạch Thầy, là coi như sáng hôm nay thì có một cái hiện tượng là nó xảy ra như vậy.

(38:39) Trưởng lão: Cái hiện tượng con muốn bay đó. Coi như đều là mộng mị hết. Trong cái mộng mị đó thì nó không phải là ác mộng, nhưng nó là cái mộng thần thông, cưỡi xe mà bay.

Tu sinh 4: Bay mà đá với hộc, coi như là bay.

Trưởng lão: Bay luôn.

Tu sinh 4: Bay luôn qua hết, coi như không. Mà nhất là qua cái cua này, họ gặp ở dưới đồng, họ bảo đi gì mà đi chứ vào cái cua này không bằng không bộ được mới giỏi. Thế là con vẫn cua vẫn tốt coi như không hề hấn chi.

Trưởng lão: Vẫn cua tốt. Đó là giấc mộng của con. Bởi vì, sau này cố gắng khắc phục. Biết lúc bấy giờ, nếu mà nó thiếp vô thì thế nào nó cũng bị mộng. Vì sau cái thời gian con bị ức chế, là nó sẽ nó thực hiện qua cái giấc mộng, chớ không có gì đâu. Nhưng mà kỳ này phải thấy như vậy đó, khi mà mỏi mệt vậy, con phải vượt qua cái mỏi mệt đó, chớ đừng có ngồi. Khi mà đi mà thấy mỏi mệt thì đi nữa, tao cho mày chết. Vượt qua rồi con thấy nó khỏe, nó khỏe ghê gớm lắm! Đừng có sợ, đừng có đầu hàng nó, đừng có lết vô mà ngồi.

Tu sinh 4: Bạch Thầy! Tự nhiên nó lao vô trong thềm đó luôn.

Trưởng lão: Bởi vì nó uể oải quá rồi! Cho nên bắt buộc phải lôi ra, không có được lên thềm ngồi. Nó mỏi mệt chừng nào con lôi nó ra, con nỗ lực vượt qua cái khó khăn đó. Bởi vì tu tập nó phải thấy được cái chỗ đó, cái chỗ mà nó tạo cho mình cái sức lười biếng đó, tạo cho mình để mình ngủ đó, chớ không cách gì.

Cho nên lúc bấy giờ mình biết rồi, trong cái giờ này không phải là cái giờ ngủ được. Tìm mọi cách phá nó, tức là con phải bắt buộc nó phải đi kinh hành. Nó lủi qua, lủi lại cũng đi nữa. Nhất định là không có được ngồi yên. Phải động đậy cái thân cho dữ!

Còn con, nếu mà con thấy con đi hết muốn nổi rồi, con ngồi xuống con đưa tay ra cho dữ vầy nè, đưa ra, đưa vô vầy. Ngồi tại một chỗ, cứ đưa qua đưa lại vậy nè, cho nó động thân đừng cho nó ngủ. Chứ mà con ngồi im cái nó ngủ à. Nó ngủ liền, khó lắm!

Thấy cái mặt hôn trầm, thùy miên, thấy cái mặt si nó sợ lắm. Nó đánh uể oải, nó đánh mệt mỏi, nó đánh lười biếng, nó đánh sao, nó làm cho người ta không có còn cách nào mà tỉnh được.

Cho nên phải ráng chiến đấu thắng nó một lần, sau nó ớn, nó sợ. Nó đánh vậy đó, chớ mà thắng nó một lần cái nó bắt đầu nó không dám. Nó đánh sơ sơ cái mình chỉ hăm dọa nó: “Mày chết nghe!”, cái nó lo nó đi. Còn mình không thắng nó mà nó thắng mình rồi đó, nó đánh mình nhiều hơn, nặng hơn.

(41:01) Tu sinh 4: Bạch Thầy! Con nghĩ cái pháp môn này tuy là rất bình thường, nhưng mà học thực tế là nó mệt gấp mấy lần đi cày đây!

Trưởng lão: Đúng vậy!

Tu sinh 4: Mệt gấp trăm lần đi cày chớ không phải chuyện đơn giản đâu! Mà coi như người nó nhừ luôn, thực tế là đứng lên, đứng xuống liên tục rồi bước đi không khi nào, còn mà học lơi lỏng thì cho là dễ, nhưng thực tế đi vào mà mình học kiên trì, mà mình học cho đúng cái luật thì con thấy nhọc lắm!

Trưởng lão: Nhọc lắm à con!

Tu sinh 4: Nhọc gấp mấy lần đi cày!

Trưởng lão: Đúng rồi! Con có đi cày ruộng con biết, cày một buổi cày rồi mới biết, nó uể oải ghê lắm! Con nói đúng đó, cái tu tập này nó nhọc nhằn ghê gớm lắm đó, bởi vậy nó rèn luyện cái nghị lực mình ghê lắm!

Tu sinh 4: Chớ còn mà tu mà cứ đi lơi khơi, lơi khơi đi kinh hành này mà đi ít bước rồi lại nghỉ thì nó cũng thấy nhưng mà đi cho nó…​

Trưởng lão: Nó đúng đó, nó đúng cách đó. Con nói nó đúng, con đi đúng cách rồi con mới thấy, cái nghị lực mình có mình đi nổi hay không đó. Còn nếu mà cái người mà không gan dạ người ta thấy thôi đi chơi chơi rồi cái ngồi nghỉ, chơi chơi rồi ngồi nghỉ. Kêu là đi mà coi như là đi dung dưỡng nó đó, thì không có đúng cách đâu. Đi cho thật đi như con nói đó, đi như đi cày vậy.

Tu sinh 4: Nó mệt nhọc gấp trăm lần đi cày đấy ạ! Coi như là chứ không phải mệt vừa đâu.

Trưởng lão: Đúng vậy đó!

Tu sinh 4: Chân tay nó rã rời hết đó, mà con vẫn cứ kiên trì.

Trưởng lão: Đó, tập như vậy đó, Thầy bảo đảm con sẽ thành công đó. Phải vượt qua những cái khó khăn đó. Bởi vậy mới biết là người có ý chí có nghị lực chứ, còn không thì đâu có biết được.

(42:33) Tu sinh 5: Con Bạch Thầy! Để Thầy xem lại. Con xin bạch Thầy là, sau một tuần nay chính thức từ thứ Hai đến ngày hôm nay thứ Bảy này là sáu ngày, thì thứ Bảy tuần trước là chủ nhật là giao thừa, thì con nghĩ coi như giao thừa từ buổi đầu đến, chính thức vào nhận pháp Thầy dạy từ thứ hai đến thứ sáu hôm qua, đến thứ Bảy hôm qua là sáu ngày. Thì bốn ngày đầu thì là con cũng thấy tương đối nhẹ nhàng, trong người cũng thấy có chút hôn trầm như thời ở nhà đến, chưa có thay đổi, cũng có lúc thấp lúc cao.

Đặc biệt cho đến chiều thứ sáu, tối thứ sáu vừa rồi cái nghiệp là trong người thấy nó cao hơn trong bốn ngày trước, và khuya đêm kêu coi như là thời tiết nhẹ thế nhưng mà vẫn thấy là nóng nực như ngồi ở bên đống một lửa. Thì đó là tu tập nhưng nó vẫn chưa có cái hiện tượng ngộp. Còn ban ngày thì bình thường ngay như bây giờ đây vẫn thấy là còn nóng, nóng nhưng nóng nhẹ hơn chứ không nóng bình thường như lúc mãi ở bên kia…​

Còn con tu hành pháp bốn ngày trước, con…​ nhiều lời dạy quá rồi cho nên con thấy là trải qua cái…​ sáng thứ sáu thì không được, nhưng chiều thứ sáu tự nhiên khi bắt đầu hai giờ bắt đầu là thấy hai phút là nó…​ tỉnh đi. Thì con…​ hít thở coi như là ác pháp nó đến…​

Con theo Thầy dạy tu đầu tiên là: “Bệnh thần kinh lâu ngày chưa khỏi tôi biết tôi đưa tay ra”, rồi bệnh theo tay tuông ra hết, tưởng tượng bệnh theo tay ra đưa vào thì hết. Cái đó là về tưởng. Còn sau một câu nữa là con thiết nghĩ, con tập theo cái bài của Thầy dạy cô Thuận Tâm thì thấy rất ngắn gọn cho nên con đọc thêm câu thứ hai là: “An tịnh tâm hành tôi biết bệnh thần kinh đã đoạn diệt”. Thì sáng hôm qua con làm, ngày hôm trước con chưa thuộc, ngày trước là con…​ thế con nghĩ tưởng là hắn chạy đi…​ con cũng trình bày là có hai câu ngắn gọn như vậy.

Nhưng mà được buổi sáng, buổi chiều thì con cũng làm thấy là bắt đầu vào tập hai…​ như những bữa trước con ở nhà là những cái thời gian thỉnh thoảng một tuần, thời gian bảy ngày thì …​


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...