Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2023

92-TU TẬP TỪ PHÁP NÀY QUA PHÁP KHÁC

 


92-TU TẬP TỪ PHÁP NÀY QUA PHÁP KHÁC

(56:44) Phật tử: Thưa Thầy, nhóm chúng con ở ngoài Hà Nội có Đức Minh, Thiện Nhẫn…​ Năm ngoái chúng con được gặp Thầy, đã biết được Chánh Pháp. Qua đây bạch Thầy khai mở cho chúng con. Chúng con biết ơn thầy, biết ơn chú Minh Đạo đã có công chỉ cho tu hành. Thưa Thầy, trước khi chúng con đến với Thầy, biết đến con đường Chánh pháp để tu tập, chúng con đã từng, đã mười năm rồi từ 1992, bao năm chúng con tụng rồi chuyển qua tu Thiền Tông của Hoà thượng Thích Thanh Từ, rồi cũng đã tập tu, đi qua cả nhân điện năng lượng, rất nhiều vấn đề. Vì thế cho nên là đến bây giờ chúng con nhận ra được pháp, chúng con có suy nghĩ. Riêng con có một suy nghĩ như thế này. Con có trình bày với chú Minh Đạo: “Riêng cá nhân tôi thì tôi thấy cứ để tâm thanh thản, chú bảo tâm thanh thản thì chỉ một hai phút thôi thì thấy thanh thản thật. Con thấy thanh thản thật, con thấy vô sự thật. Sau đó thì con đã được giải thích đó là tưởng. Nhưng hôm qua Thầy dạy mấy đạo hữu già, con lại thấy hình như là con đúng. Thế cho nên con thắc mắc chỗ này.

Bây giờ, nhất là các đạo hữu công nhận đã ngót tám mươi, chú Đức Thông cũng đã tám mươi rồi. Các bác ấy có dặn con vào đây bạch Thầy và thấy được điều gì thì về nói lại các đạo hữu đó vì các đạo hữu đó già, yếu không đi được.

(58:59) Hôm qua, con thấy Thầy dạy các đạo hữu già như thế con thấy nó đúng quá. Đối với các bác ấy bây giờ mà tập đi dò từng bước và tất cả những quy trình như thế thì nó lâu quá và không làm được. Bác Tâm Nhẫn đi bây giờ phải chống gậy thì làm sao đi như thế được. Cho nên nó lâu mà lại không thiết thực. Hôm qua con thấy điều này, con cảm thấy trước đây ở nhà, nhất là thời gian sau Tết vừa rồi, con thấy suy nghĩ của con chưa đúng, như thế có phải là Tưởng không? Cũng có thể là Tưởng.

Tại sao con biết là Tưởng? Bởi vì bản thân con có lúc có thấy hào quang, bản thân con có lúc là thấy mạch chạy dọc xương sống nó chạy ào lên đỉnh đầu, bản thân con có thấy cái huyệt bách hội làm tóc nó rung rung lên. Bây giờ con mới tiếp thu được là ta bám vào nó tức là tâm phóng dật, không bám vào nó chỉ bám vào hơi thở thôi, thì mới gọi là tâm không phóng dật. Bây giờ con nghiệm ra điều đó và không thể theo cái đó được. Nó như thế thì nó có vấn đề gì? Con xin Thầy chỉ rõ cho con.

Thứ ba hôm qua, Thầy cho con quyển sách mà đạo hữu Liễu Tâm đưa cho con. Hôm qua, con đọc, con thấy trước đây con chưa hề nghĩ đến, con thấy danh từ “liên pháp”, đang Định Niệm Hơi Thở, biết rõ hơi thở vào, hơi thở ra, tu như thế năm phút hay bảy phút tùy khả năng của mình, hay ba phút tuỳ khả năng của mình; muốn chuyển qua đi kinh hành thì phải vào tác động nó: “chân đưa ra, tay đưa ra, chân đưa ra, đứng lên, tiếp tục đi kinh hành”. Điều này, mới hôm qua con mới nhận ra được danh từ liên pháp như thế. Con nhận như thế là đúng hay sai? Hay vẫn là trong Tưởng? Con kính xin Thầy dạy cho con.

(01:01:11) Trưởng lão: Bây giờ tiếp tục Thầy giảng cho con. Rất đúng. Khi mình đang thở mà bây giờ muốn chuyển qua hành động khác tức là cái tâm chú ý qua hành động khác thì dùng hơi thở, nếu mình không tác ý ra thì mình liên pháp không được, vì vậy có kẽ hở. Còn mình vừa dứt hơi thở này mà muốn chuyển qua một cái khác tức là mình muốn đưa cánh tay này ra thì bắt đầu vừa dứt hơi thở này mình có sự chuẩn bị để liên pháp; pháp này chuyển qua pháp khác, tức là từ hành động này chuyển qua hành động khác. Trên pháp Thân Hành Niệm nó có cấu kết Thân Hành Niệm Nội và Thân Hành Niệm Ngoại; có hơi thở, có hành động đi và có hành động co ngồi, cho nên từng hành động tạo thành cái liên pháp của nó gọi là cấu kết thành cỗ xe rất kiên cố. Đây là pháp Thân Hành Niệm là phương pháp liên pháp nghĩa là từ pháp này đến pháp khác, nó tạo thành chuỗi liên tục của nó. Đó là liên pháp.

Bây giờ, mình từ pháp này chuyển qua pháp khác thì mình đừng để nó bị phóng dật qua pháp khác. Bây giờ, tôi ngồi tu Hơi Thở, xong rồi chuyển qua đi Kinh Hành Chánh Niệm Tỉnh Giác thì nó có hai pháp đó mấy con. Mấy con thấy không?

Còn liên pháp tức là bây giờ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, không có kẽ hở của pháp từ Ngồi Hít Thở đến khi tôi chuyển qua đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, đi kinh hành thì tôi đã chuẩn bị sẵn rồi nên tôi tạo thành cái pháp mà từ pháp này qua pháp khác, mà nó vẫn giữ ở trong một tâm trạng của nó. Cũng như, Thầy giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự; bây giờ Thầy đứng dậy đi kinh hành thì vẫn giữ cái thanh thản, an lạc, vô sự đó chứ không phải Thầy chú ý bước đi. Nên trước khi đi, mình tác ý: “tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự”; Thầy đứng dậy, giữ trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự đó đứng dậy, chứ Thầy không chú ý vì Thầy tu cái Thanh thản - An lạc - Vô sự như các cụ luôn luôn liên pháp.

Ngồi đây mà chút xíu buồn ngủ, nếu không dậy đi thì không được, ngồi đây giữ thanh thản mà đứng dậy đi chú ý bước chân đi thì nó tạo thành hai pháp, nó không liên pháp được. Vì vậy mà tôi giữ cái tâm của tôi duy nhất mà chuyển qua một pháp khác. Các con hiểu chỗ này Thầy muốn nói không? Do đó, tôi tu: cái hành động của tôi thì thường thay đổi nhưng tâm duy nhất một pháp.

(01:03:51) Bởi vì dạy các cụ chỉ ôm một pháp để đi đến cuối cùng chứ không được nhiều pháp. Còn như các con chuyển từ pháp này qua pháp khác gọi là liên pháp, thì bắt đầu bây giờ từ pháp hít thở muốn đứng dậy thì mấy con phải tác ý cái hành động đó để nó chuyển từ pháp này sang pháp khác, nó liên hệ mà nó không bị phóng dật.

Nếu không tôi tu hơi thở rồi, bây giờ đứng dậy đi kinh hành thì nó có kẽ hở; mình muốn chuyển nó về thì mình tác ý, ví dụ: “hít vô, tôi biết tôi hít vô” thì nó hít thở; khi vừa thở ra thì mình bảo “đứng dậy”; thay vì bảo hít thì bảo “đứng dậy”; cái đứng dậy thay thế cho hơi thở. Bắt đầu mình co chân mình đứng dậy. Đứng dậy rồi mình mới bảo “bước đi”, tiếp tục mình bước đi thì nó thành liên pháp, từ pháp này nối liền với pháp khác không có kẽ hở - tức là không bị phóng dật. Còn bây giờ tôi tu hơi thở rồi đứng dậy, rồi tôi chuẩn bị để bước đi thì có kẽ hở, nó không liên pháp. Đó là liên pháp của người trẻ.

(01:04:59) Còn liên pháp của người già thì như thế này: Bây giờ tôi ngồi đây là hành động của thân ngồi, tôi giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Bây giờ, tôi đứng dậy cũng ôm duy nhất cái pháp của tâm thanh thản, an lạc, vô sự mà hành động tôi phải đi vì nếu tôi ngồi tiếp tục thì sẽ bị hôn trầm thùy miên, sẽ gục buộc lòng tôi phải đi; vì vậy tôi đi mà vẫn giữ thanh thản. Các con hiểu không? Đây là đối với người già, người ta tu có một pháp, không có tu nhiều pháp; người ta giữ cái tâm bất động của người ta thôi. Cho nên mọi hoàn cảnh, mọi cái gì như khi thân đau người ta vẫn giữ như vậy nên người ta liên pháp vẫn giữ một cái Tâm Bất Động. Đó là cách thức đối với người già, người lớn tuổi, người ta chỉ ôm một pháp thôi; pháp đó gọi là Pháp Xả.

Các con đọc lại “Những Lời Gốc Phật Dạy” có bài kinh “Bát Hành” mà Đức Phật dạy, Thầy có nêu tám pháp độc nhất để chúng ta đi vào chỗ cứu cánh hoàn toàn.

Các cụ nhớ kỹ, khi tu liên pháp không có nghĩa là mình đi kinh hành rồi trở lại mình biết mình đi kinh hành nữa, mà đi kinh hành vẫn giữ tâm thanh thản vì một pháp mình sống, duy nhất có một pháp chứ không có hai pháp, ngồi cũng một pháp thanh thản, đi cũng một pháp thanh thản, chỉ có quét ra thôi: có chướng ngại thì quét, không có chướng ngại thì đi cũng thanh thản, không được cho phóng dật. Cuối cùng, chúng ta đạt được đỉnh cao của giải thoát không có gì khó khăn. Đó thì nhớ như vậy là cho người già.

(01:06:23) Còn người trẻ thì phải tu tập, tại sao? Người trẻ còn sức khỏe tu tập để có năng lực sức lực của mình đủ sức chiến đấu, làm chủ được. Mình thấy khoảng thời gian của mình còn dài, vì vậy mình tu tập liên pháp như mười tám đề mục Định Niệm Hơi Thở: “An tịnh thân hành”, “An tịnh tâm hành”, "Với tâm định tĩnh…​”, tất cả các đề mục này mình đều tu hết lòng, nhuần nhuyễn, hiệu quả. Khi gặp những điều kiện gì khó khăn thì mình đẩy lui ra rất dễ dàng.

Nhưng người già không đủ sức đi, đứng, ngồi, hít thở như vậy được, thì người ta chỉ giữ tâm thanh thản, không cần rèn luyện gì ở trong thân, hơi thở hoặc những điều kiện khác nên người ta không nhọc nhằn, còn chút ít sức khỏe để giữ được nội cái tâm thanh thản không là năng lượng trong người họ đã tiêu hao rất nhiều rồi, chứ chưa phải nói tu tất cả các pháp khác.

Còn cái này, mình đứng lên, ngồi xuống, mà suốt ba mươi phút làm công việc nặng nhọc ghê gớm: vừa tâm tập trung, vừa phương pháp tác ý, vừa hành động đứng lên ngồi xuống của pháp Thân Hành Niệm thì các con tiêu hao năng lượng trong người rất lớn chứ đâu phải ít đâu, làm việc hơn tất cả những sự làm việc khác.

(01:07:37) Ở ngoài đời, người ta làm việc bằng trí óc, ngồi suy nghĩ, tính toán sổ sách. Người nông dân thì họ chỉ lao động sức cơ của họ thôi, họ không có nghĩ, cứ cuốc thôi, cuối cùng họ làm việc nhẹ hơn mình. Mình cả trí óc, cả thân hành của mình nữa, phải làm suốt cả tiếng đồng hồ mà không nghỉ thì mấy con thấy hao năng lượng rất nhiều. Trên con đường tu phải biết người già tu pháp nào, người trẻ phải tu pháp nào, chứ không phải người già tu giống người trẻ thì người già làm sao tu cho kịp, làm sao mà tu nổi. Vì vậy trong khi già thì nhớ những gì Thầy trao cho các con là những bí quyết để mấy con ở trong tuổi già tu tập cho đúng cách.

Nhớ như vậy thì mấy con tu tập có kết quả. Về con sẽ trình bày lại để cho mấy cụ hiểu, về cái liên pháp đó con đã hiểu như vậy là đúng rồi, bây giờ thầy nói thêm để cho mình hiểu chính xác hơn nữa để khi đó các cụ luôn giữ tâm thanh thản tới đó mà thôi, không có gì khác hơn nữa.

(1:08:46) Biết được cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự rồi thì tiếp tục duy trì, kéo dài nói được thời gian dài chừng nào thì tốt chừng nấy, nhưng không phải dễ. Thầy nói nó không phải dễ. Nói là một điều nhưng tu tập là một chuyện khó. Chúng ta sẽ thấy đầu tiên chúng ta vào tu cái pháp Xả này, trong khi mới tu chỉ ngồi một chút xíu thì thấy có nhiều ác pháp đến tác động vào thân và tâm của chúng ta. Nó không bao giờ để chúng ta thanh thản được lâu đâu nên chúng ta ngồi đó quét mệt thôi, chứ không phải nói là không quét. Lúc nào cũng dùng phương pháp Như Lý Tác Ý để giữ gìn Tâm Thanh Thản. Ví dụ hễ chúng ta ngồi độ một phút thì tác ý: “Tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự”; bắt đầu có chướng ngại trên thân thì chúng ta cũng tác ý để tâm bất động, không bị dao động. Như vậy, mấy con mới có thể tu tập được cho nên gọi là ngồi đó quét thân, thọ, tâm, pháp; quét những rác rến, quét những chất bẩn trên thân, thọ, tâm, pháp; quét mãi, quét chừng nào sạch thì mới thôi.

Hằng ngày, mấy cụ lớn tuổi không làm chuyện gì cứ ngồi quét, ngồi chơi; có nhiều thì quét nhiều, có ít thì quét ít, tác ý đuổi nó ra sạch. Bất kỳ niệm gì, bất kỳ một cái cảm thọ gì trên thân này thì các cụ cứ tác ý mà đuổi thì cuối cùng các cụ cũng thành tựu. Người già nhớ tu như vậy.

(01:10:20) Nghĩa là các con thấy tuổi của con già rồi thì tu Tứ Niệm Xứ, tu kiểu đó là nó dễ hơn hết. Đừng có tu gì hết, tu bậy tu bạ, bởi vì tuổi già thần kinh yếu sẽ sinh tưởng nhiều. rồi tưởng đây nhiều mấy con mới bay bổng, nó trật đi. Nhiều khi già rồi sinh tưởng. Nếu tưởng có trí tuệ thì hay; chứ tưởng mà quên trước quên sau, nó lẫn, tới chừng đó không biết để cái này ở đâu, rầy con rầy cháu mới chết được. “Tao để mà tụi bây lấy”, không ngờ mình quên thì cái đó là nguy hiểm. Vì tu nhiều khi sai, làm cho trí óc lẫn lộn trong khi cơ thể, bộ thần kinh trí óc của chúng ta già yếu mà nó sai một chút là làm chúng ta lẫn lộn; khi lẫn lộn, vô phân biệt rồi thì chắc chết luôn!

Người ta bảo xách cái ly mà đi ra xách cái thùng thì thôi hết rồi, bảo xách cái rổ mà mình xác cái gầu, đâu có được. Đó các con hiểu, đó là lẫn lộn rồi. Mình mới để đây, “tao mới để cuốn kinh đây mà đứa nào lấy rồi?”, không ngờ mình để đằng kia mà lại đây tìm. Như vậy mình tu sai rồi.

Các cụ cứ tu theo lời Thầy dạy thì không bao giờ lẫn lộn vì mình thanh thản, có cái gì thì mình cũng giữ tâm mình thanh thản, chứ không có gì cho nên nó càng sáng suốt. Đến khi mình chết, nó cũng rất tự tại, nó không đau khổ nhiều.

Ngay từ bây giờ, chúng ta không nhắc cái tâm thanh thản, đến chừng sắp sửa chết rồi, mấy cụ không đủ sức đâu. Cái thân mấy cụ mà rã rồi, từng thớ thịt, từng cái sớ trong thân chúng ta rụng rời hết thì khổ lắm, bởi vì nói chết khổ mà. Các cụ chưa bao giờ làm chết thử lần nào, chết thử một lần thì thấy khổ ghê gớm; chết rồi mình sống lại, mình thấy khổ.

(01:12:14) Không, nói sự thật ra Thầy có nghe người ta nói ở bên Tây Tạng về vấn đề chết, cơ thể tan rã, nó đau nhức làm như ai bầm, dập gì trong đó; trạng thái khổ sở vô cùng. Lúc bấy giờ, tinh thần chúng ta không còn sáng suốt nữa, làm bấn loạn, khổ quá, không thể giữ gìn được. Vì vậy, pháp Như Lý Tác Ý mà hàng ngày chúng ta tác ý: “thanh thản, an lạc, vô sự; tâm bất động, đừng sợ hãi”, mình tác ý như vậy tạo thành cái lực; đến khi cơ thể tan rã, mình vẫn bất động được.

Các con đọc trong khi cô Liễu Kim bệnh đau, chết thì cô nhờ pháp Như Lý Tác Ý mà giữ vững được thân và trạng thái tâm bất động. Nếu cô không dùng pháp tác ý thì cô chịu không nổi. Mấy con thấy những gương hạnh, các cụ - những người sắp sửa đi, bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh mà đang khổ đau - nếu không có pháp Như Lý Tác Ý thì không chịu nổi.

May là phương pháp Như Lý Tác Ý của Phật mà Thầy đưa ra để giúp số các cụ hiện giờ ở Hà Nội, tất cả mọi miền. Nếu người nào được pháp này là được của báu đó các con. Nó sẽ giúp tâm chúng ta bất động, an ổn trước những đau khổ mà không có người nào gánh vác cho mình được; chính bản thân mình phải chịu đựng những đau khổ đó.

Chỉ có pháp Như Lý Tác Ý mà giúp chúng ta bất động được, không hề sợ hãi, không dao động. Chính không hề sợ hãi, không dao động sẽ làm giảm lực đau đớn; lực phân tán thân tứ đại chúng ta, cái lực đó giảm đi, mười phần giảm đi còn có năm. Phương pháp đó làm cho chúng ta cảm thấy sự đau khổ: thay vì mười thì bây giờ còn năm hoặc ba mà thôi.

(01:14:15) Thậm chí như cái lực mà chúng ta nỗ lực từ ngày này mà tu một năm sau thì cái lực đó có thể nó giảm khi cái thân chúng ta sắp sửa tan rã, phân ly thì sức đau nhức của nó một trăm chỉ còn có một, hai à; nó sơ sơ; cho nên mình nằm, nó im phăng phắc, nghe thanh thản, dễ dàng lắm, do đó mình tự tại chứ không phải phương pháp thiếu sức lực của nó đâu. Các cụ nghe, cố gắng về thực hiện; hàng ngày, tác ý như lời Thầy dạy mà mình thấy như thế nào mà mình trạch pháp ra những câu nó còn hay hơn nữa, để nó hợp với đặc tướng của mình, mình tác ý thì thấy ngay hiệu quả liền. Phải tu tập như vậy mới đủ hiệu quả sau này, nếu mình không tập tu thì không đủ hiệu quả đâu.

(01:15:03) Nhớ hàng ngày, từ đây về sau, từ ngày gặp Thầy dạy pháp này rồi thì các cụ nên chuyên cần. Một ngày qua là mình đã thêm một sức lực của nó, rồi một ngày kế, một ngày kế; bữa nay mà ngày mai lỡ chết thì chúng ta có sức lực bất động. Được thêm ba ngày thì có thêm lực bất động; một tháng mà chúng ta chết thì đã có thêm lực bất động.

Mà đến khi một năm thì người được nghe Thầy giảng thì đã có lợi ích cho người đó. Ngay liền trong một ngày, một giờ; hai ngày, hai giờ hoặc qua đi một tháng thì người này đã có lợi ích một tháng trong tu tập pháp này. Nếu người này được một năm còn sống thì người này được lợi ích một năm còn sống thì cái lực đó được tăng lên trong một năm. Nếu được hai năm còn sống, ba năm còn sống nữa thì người này tăng thêm lực nhiều hơn. Nên người này từ khi nghe được pháp này cho đến khi chết đều có lợi ích.

(01:16:16) Người mà bữa nay nghe pháp, mai chết thì vẫn có lợi ích, không phải là không có lợi ích. Ngày mai chết, mình có sự đau đớn thật nhưng có pháp làm tâm bất động, tức là thanh thản, an lạc, vô sự, không sợ hãi. Được một tháng tu tập thì người này lại còn bất động hơn. Rồi một năm mà chết, thì người này vững vàng hơn. Đến khi thân rã mà không đau đớn gì hết, tâm bất động không lo gì, chỉ tác ý một cái là nghe êm re; nằm đó mà như người bay về trời chứ không còn khổ đau nữa.

Mấy cụ nhớ trước khi chết ai cũng khổ hết nên Đức Phật nói: “Chết khổ” mà. Mình biết tại sao các cụ, cha mẹ, ông bà khi chết thấy họ lăn lộn, trăn trở đến mức cuối cùng họ không còn trăn trở nữa, họ mới chịu nằm im rồi mới chết, không có người nào là không trăn trở; người nào cũng trăn trở. Chúng ta biết sự trăn trở đó là sự rã rời cơ thể của người đó.

Chúng ta cũng sẽ đi trên con đường đó mà nếu chúng ta muốn cho nó đừng có sự đau khổ như vậy thì chỉ có pháp Như Lý Tác Ý giúp chúng ta không còn những lậu hoặc, đau khổ đó. Các cụ nhớ chuẩn bị cho mình từ bây giờ - khi Thầy đã dạy mấy cụ. Mấy cụ phải ráng, chứ Thầy không ráng dùm được; phải cố gắng.

Thầy xin trả lời cho cụ phương pháp tu tập như vậy là liên pháp từ chỗ đứng lên để nương vào một pháp khác đều giữ tâm thanh thản của mình; đó là liên pháp. Mình đi là đi trên pháp khác trên Thân Hành Niệm hoặc đi trên Chánh Niệm Tỉnh Giác, mà vẫn giữ cái tâm thanh thản; đó là liên pháp trên một Tâm Thanh Thản.

Liên pháp của người còn trẻ thì khác, chúng ta từ pháp này chuyển qua pháp khác đừng để phóng dật, đừng để kẽ hở thì gọi là liên pháp. Không khéo nghe liên pháp rồi người nào cũng liên pháp kiểu này thì nó sai. Người già liên pháp khác, người trẻ liên pháp khác.

Nhớ kỹ những lời Thầy giảng, mục đích của đạo Phật là tâm không phóng dật mà mình hễ một chút tu pháp này, tu pháp khác, đó là không có liên pháp. Tạo làm sao để liên pháp mà tâm đừng phóng dật, luôn ở trên từ pháp này chuyển sang pháp khác một cách rất nhẹ nhàng.

(01:18:47) Phật tử: Con bạch Thầy, trước khi con vào đây, có một anh bạn từ lâu bị bệnh đau dạ dày, cũng đến nhà con và xin được con hướng dẫn cho. Con nói chữa bệnh thì chỉ có tu tập tác ý đẩy lùi nó đi. Anh chưa biết đến đạo Phật, chưa biết quy y ai mà từ trước đến giờ bệnh anh chữa đã chữa sạch nhà, sạch của rồi mà chưa khỏi. Em cũng xin mạn phép của Thầy em để em chỉ nói với anh, làm sao anh chỉ buông cho cái tâm thanh thản, an lạc và sau đó cùng với câu tác ý: “Thọ là vô thường, hãy đi đi, bệnh đau dạ dày này không phải của ta, hãy ra mau, ra mau.” Con cũng chỉ dạy như vậy thôi, con bảo làm sao tâm anh phải thanh thản an lạc, không phải suy nghĩ gì cả, bây giờ nghĩ làm sao phải thanh thản. Anh cũng có trình độ, anh suy nghĩ như thế và anh cho tâm thanh thản, an lạc rồi anh tác ý. Trong vòng thời gian hai tháng, coi như bệnh anh hết, không còn đau dạ dày, không có ợ chua, anh đi khám thì rất là tốt. Đặc biệt là không có uống thuốc.

(01:20:23) Vừa rồi, anh bị đau răng, năm cái răng đều bị sâu và đau nó long tới óc, anh cũng dùng tâm thanh thản, an lạc để đuổi, có tác ý “Thọ là vô thường, thọ hãy đi đi, đau răng không phải của ai, ra hết mau mau.” Anh có nói khi anh ấy vuốt thì anh ấy thấy nó đỡ, rất tốt, cái đau răng của anh bớt. Anh thấy như dòng điện từ ở tay vuốt qua bên má vuốt ra ngoài như dòng điện trên cái tay mà xoa đến đâu anh ấy thấy nhẹ đến đấy. Anh ấy hỏi con thì con nói để em vào bạch Thầy em là như thế nào, như vậy có đúng hay không? Con cũng trình Thầy, trước đại chúng để Thầy hoan hỷ góp ý cho chúng con giúp cho anh ấy.

(01:21:38) Trưởng lão: Con sẽ về nói lại với người bạn của con. Cái thứ nhất, người này do cái lòng tin, vì tận cùng bệnh của mình, uống thuốc nhiều quá mà không hết, nhưng nghe nói như vậy là đặt cả lòng tin, lòng tin nơi pháp, mà lòng tin là tín lực, cái lực của lòng tin. Cho nên khi mà áp dụng vào, coi như không có thuốc trị, không còn phương hướng nào nữa nên đặt trọn hết, trọn vẹn lòng tin vào tu tập, rốt ráo tu tập nên giữ tâm thanh thản, tác ý bệnh. Do đó với lòng tin nhiều nên cái tâm dễ dàng thanh thản, trị bệnh mình. Chính mình thanh thản để trị bệnh mình, mình cố gắng thanh thản chứ còn nếu nằm yên thì chắc chắn có thanh thản một chút. Trong cơn đau khổ, ý muốn của mình hết bệnh; nghe nói cái pháp này do Thầy dạy, Phật dạy thì anh đặt trọn niềm tin ở pháp cho nên cái tín lực ở anh tạo ra lòng tin nhiệt tâm, do đó nó đẩy lùi được bệnh.

(01:22:54) Cái thứ hai nữa là cảm thấy có một dòng điện. Sự thật ra, Thầy đã nói với mấy con, khi giữ tâm thanh thản của mình mà đúng cách của nó rồi thì tương ưng với những dòng thanh thản khác của chư Phật. Do đó, nó sẽ gặp những lực đó nó mới đẩy mau, cho nên anh thấy cảm nhận qua cái tưởng, qua giao cảm, cảm nhận chứ không phải anh thấy được điều này đâu. Đó là cảm nhận của Tưởng thức; nó có Tưởng uẩn, phần Tưởng ở trong thân. Chúng ta có năm cái uẩn, Tưởng uẩn có phần giao cảm với vô hình, với từ trường; còn ý thức của chúng ta không có giao cảm được. Do đó nó giao cảm qua xúc giác, qua sáu căn thì nó có cái tương thích của nó, giao cảm qua phần đó. Cái tưởng thì thường giao cảm qua hoạt động đó nhiều hơn.

Nghĩa là trong sáu căn: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý thì cái thân có cảm nhận của nó qua cảm nhận xúc giác, tất cả có phần cảm nhận. Do đó, tưởng sử dụng xúc giác này mà cảm nhận được cái từ trường nên mới thấy những điều kiện đó xảy ra chứ không có cái gì lạ hết.

(01:24:08) Còn con mắt của chúng ta cũng có cảm nhận, cái lỗ tai nghe của chúng ta cũng có cảm nhận, cái da của chúng ta sẽ cảm nhận. Cho nên con thấy loài dơi cảm nhận bằng xúc giác của nó nên bay không đụng cây. Nó cảm nhận bằng xúc giác.

Chúng ta không có mắt, chúng ta sẽ đi, đưa tay ra trước, đi sẽ không đụng; đó là cảm nhận bằng xúc giác, khi có cái gì cản ở trước, nó có lực cản thì chúng ta biết có vật gì như vậy. Xúc giác của chúng ta vi tế, nó cảm nhận được.

Con thấy những người mù họ không thấy đường, họ đi cầm cây gậy, họ lần vậy chứ hoặc là họ đưa tay ra trước mà đi. Các con nhìn thấy người mù, họ thường tập đưa cái tay ra trước, dùng xúc giác dò đường đi. Còn mình nhờ con mắt thấy đường mà đi. Nên cái tưởng dễ làm xúc giác, dễ hoạt động trên xúc giác của chúng ta. Những tế bào xúc giác thì cái tưởng hoạt động nơi đó.

Khi người giao cảm được với từ trường của người chết, những hình ảnh bên ngoài là phần nhiều xúc giác của chúng ta - cái sáu căn. Nên khi thân này chết rồi, hoại rồi, cái xúc giác không còn tiếp nhận được thì cái tưởng cũng không hoạt động được. Cái xúc giác chúng ta còn tức là cái căn xúc giác thì cái tưởng mới dụng sáu căn trong xúc giác mới giao cảm được, nó biết người chết như thế này, người kia chết như thế nào, nó giao cảm được qua xúc giác. Đó là phần vật chất. Nếu phần vật chất này, thân ngũ uẩn của chúng ta đều hoại hết, nó không sử dụng nhau được. Nó phải cấu kết cái khối của nó gọi là thân ngũ uẩn.

Con nhớ về nói lại, đó là tín lực chứ không có gì hết, còn hiện tượng xảy ra đó là sự giao cảm của Tưởng mà thôi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...