83-TỈNH GIÁC BIẾT TỪNG NIỆM ĐỂ XẢ TÂM
(06:01) Còn bây giờ mình tu tập một cái gì khác
thì cũng bị ức chế hết. Phải không, các con thấy không?
Nhưng
trước khi muốn cho mình tỉnh táo để từng cái ác, cái thiện đến cho mình hiểu
biết thì phải tập Chánh Niệm Tỉnh Giác. Cho nên, khi mà đi Kinh Hành Chánh Niệm
Tỉnh Giác, mấy con đi như người đi vô sự. Khi mình đi mà thấy tâm mình gom
trong bước đi thì mình ngó ra để cho nó tự nhiên hơn, chứ mình cứ nhìn chăm
chăm bước đi thì bị ức chế rồi làm sao? Cho nên rốt cuộc mấy con tu sai lúc nào
mấy con không biết.
Cứ nghĩ
mình tu làm sao cho đừng có vọng tưởng, đi làm sao mà từ đây tới đằng kia hai
mươi bước, ba mươi bước mà không có vọng tưởng thì nó tốt chứ gì?
Không tốt
đâu mấy con, có vọng tưởng càng nhiều càng tốt đó. Tại sao vậy? Nó có vọng
tưởng nhiều, mình mới có cách thức mình ly, mình mới hiểu được cái tâm mình
mình ly. Cho nên Đức Phật nói: “Ngồi
đó mà suy nghiệm lại tâm của mình, nếu có công đức nào thì giấu không cho ai
biết, mà nó có lỗi lầm nào thì nói ra để sửa lỗi lầm đó.”
Mà khi
ngồi lại một mình, những niệm này, niệm kia thì mới thấy lỗi lầm của mình trong
những niệm đó. Coi nó còn tham ăn, tham ngủ; nó còn tham tiền, tham bạc; nó còn
tham này kia không? Mà nó tham nhiều là mình biết nó có lỗi lầm chứ gì?
(07:24) Phải không? Mấy con ngồi chơi, bây giờ
tâm tôi bảo đừng có nghĩ, thì như vậy tôi thành cây, cục đá sao; để cho nó nghĩ
chứ. Nhưng khi nó suy nghĩ thì tôi biết cái niệm này là cái niệm thiện, cái
niệm này là niệm ác, niệm này sẽ lỗi lầm.
Tôi ngồi
đây suy nghiệm từng tâm niệm của tôi; từng thân, thọ của tôi, coi nó có quả gì;
nó đau cái chân, nhức cái đầu hoặc ngồi mỏi, mệt, đau cái lưng; tôi biết từng
cái quả đó để tôi tìm cách đẩy lui nó ra khỏi, đem lại sự thanh bình cho thân
và tâm tôi. Các con hiểu? Mà đem lại sự thanh bình cho thân, tâm tôi là giải
thoát chứ gì!
(08:04) Cho nên Đức Phật nói: “Ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng
trưởng thiện” có phải đúng không? Chớ đâu có dạy tôi tụng kinh niệm
Phật, đâu có dạy tôi ngồi thiền. Mà chính cái tôi tâm ly dục, ly ác pháp nó là
tâm thiền, nó là tâm bất động.
Mà khi
cái tâm ly dục, ly ác pháp, nó bất động thì nó có bảy năng lực của Giác Chi chứ
không phải là pháp giác chi, mà là năng lực của Giác Chi. Cho nên lúc bây giờ,
tôi muốn nhập Định nào, tôi dùng cái năng lực đó nhập tất cả các Định.
Trong Bát
Chánh Đạo, quý phật tử thấy rõ ràng có tám lớp tu tập mà lớp Chánh Định nó cuối
cùng; lớp Chánh Định không khó khăn. Bởi vì tám lớp này, mà bảy lớp nó đều tu
trên Giới, tu trên Tứ Niệm Xứ thân, thọ, tâm của nó. Mà Tứ Niệm Xứ nó sung mãn,
nó thanh bình rồi, nó ly dục ly ác pháp là nó thanh bình rồi, thì nó đủ lực để
chúng ta nhập bốn định tức là Chánh Định. Chánh Định là bốn thiền đó.
Khi nhập
bốn định rồi, ở trên bốn định này, tôi sẽ thực hiện Tam Minh, tức là nhìn lại
Lậu Tận Minh: hoàn toàn cái mầm tái sinh luân hồi, tôi thấy nó hóa giải, không
còn mầm tái sinh nữa. Tôi biết rằng tôi chỉ có một đời này chứ không còn tái
sinh luân hồi nữa. Tôi biết rất rõ. Tại vì Lậu Tận Minh làm tôi biết rõ nguyên
nhân tôi còn tái sinh hay không còn tái sinh, tôi biết rất rõ.
Cho nên ở
đây quý phật tử tu tập, mình biết mình hơn ai hết, mình còn tham thì biết tham,
mình còn sân thì biết sân, mình còn ham ngủ thì biết còn ham ngủ, còn ham ăn
biết còn ham ăn. Khi biết còn như vậy thì mình ngăn ngừa, diệt nó đi thì lần
lượt nó sẽ hết.
Bữa nay,
nó bớt một chút, ngày mai bớt một chút. Bữa nay, mình cấm nó không cho nó phi
thời thì ngày mai mình cấm chút không cho phi thời. Một tuần sau, mình thuần nó
hết, nó không thèm ăn thèm uống, tới giờ ăn, nó ăn rất ngon mà ăn rất tự nhiên,
không còn thèm khát vật gì hết; đó là mình thuần hóa được cái tâm tức là mình
ly dục ly ác pháp. Vấn đề tu tập là như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét