77- CÁCH TU CHO NGƯỜI LỚN TUỔI
(34:08) Nhưng tỉnh thức thứ tư lại có cái tên
là pháp Thân Hành Niệm. Tập luyện nó, nó có đủ thần lực để giúp chúng ta làm
chủ được sự sống chết, chấm dứt được sự luân hồi, nhưng pháp đó các cụ già tu
không nổi đâu. Các cụ không thể tu pháp đó, nhưng những người còn trẻ khỏe thì
nên tập pháp đó rất hữu ích.
Khuyên
các cụ già chỉ tu tỉnh thức ở giai đoạn 1 và 2, còn giai đoạn ngồi xuống đứng
lên, cơ thể suy yếu không thể ngồi xuống đứng lên nhiều mà kết quả tốt được.
Do đó chỉ
có đi kinh hành, rồi đứng lại hít thở 5 hơi thở rồi tiếp tục đi, và đúng 30
phút là các cụ đã tu quá nhiều rồi, quá nhiều. Thay vì tu ít lại chừng 10 phút
mà thôi, chứ đừng tu tới 30 phút, để làm gì để khi có bị hôn trầm thùy miên,
các cụ sẽ dụng nó mà đi kinh hành để cho nó đừng buồn ngủ, đó là cách thức phá
tâm si của các cụ.
Còn bình
thường thì đối với người già, các cụ không nên tu về hơi thở nhiều, mà trái lại
tu về Tứ Niệm Xứ giữ tâm thanh thản an lạc vô sự. Nghĩa là các cụ cứ ngồi bình
thường, ngồi như thế nào cũng được, ngồi trên ghế như Thầy cũng được, nhắc
tâm "tâm thanh thản,
an lạc vô sự" rồi để tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự.
Nếu có
một cái niệm nào khởi vào thì nói như thế này, nếu mà niệm đó nó thương nhớ con
cái của mình thì nhắc "đây
là kiết sử, đây là nhân quả, chỗ này là thanh thản an lạc, không phải được vào
đây!" Các cụ nhắc như vậy thì cái niệm đó nó sẽ tan biến
đi, nó sẽ không còn nữa và lúc bấy giờ tâm thanh thản tiếp tục.
(36:07) Và nó có một cái niệm nào khởi để mà lo
lắng, sao giờ này con nó đi làm mà nó chưa về, nó lo lắng cho con mình, thì các
cụ nói: "Đây là nhân
quả, dù tai nạn xe cộ hay gì cũng đều do nhân quả, chỗ này là phải giữ tâm
thanh thản, an lạc chứ không được lo lắng điều đó, vì đó là nhân quả, lo có
được không, có giải quyết được gì không mà phải lo?" Cho
nên tâm lo lắng đó nó sẽ tan biến đi, cái niệm đó nó sẽ không còn ở trong tâm
nữa, nó để lại cho chúng ta một trạng thái thanh thản an lạc và vô sự.
Các cụ
nhớ tu như vậy, tác ý như vậy. Còn nếu thân của các cụ bị mỏi, bị đau, bị nhức,
bị bệnh thì nương vào cánh tay đưa ra, đưa vô như lúc nãy thầy dạy, thì sẽ đẩy
lui những chướng ngại do thân bệnh và đem lại sự bình an cho tâm mình thanh
thản, an lạc và vô sự.
Hằng ngày
cố gắng tu tập, cho đến khi chết thì các cụ cố gắng giữ gìn tâm bất động, không
cho thân tâm chúng ta bị động một chút xíu nào, dù đau như sắp chết nhưng chúng
ta vẫn giữ được tâm thanh thản, an lạc, vô sự đó.
Nếu lúc
bấy giờ thấy chúng ta bị dao động trước cái cơn đau, làm chúng ta không có được
bình tĩnh thì các cụ nên niệm: “Nam
Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, con đang gặp nghiệp khó khăn, xin Phật chứng
minh cho con, trợ giúp cho con để vượt qua nghiệp này!” thì
các cụ sẽ niệm Phật rồi các cụ giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Thì các
cụ sẽ tiếp tục, tiếp, tiếp nhận được cái từ trường bên ngoài thanh thản, an
lạc, vô sự của chư Phật, thì các cụ có một cái sức lực mạnh để mà đương đầu với
cái nghiệp đang tác động trên thân mình quá khổ đau, thì các cụ sẽ cảm thấy nhẹ
nhàng và sự đau khổ giảm đi. Sự mệt nhọc lúc sắp chết, thở không được sẽ phải
nghe thông suốt làm cho quý cụ, quý bác thở rất dễ dàng.
Do đó nhớ
lời Thầy dạy mà tu tập để tự mình cứu mình. Đức Phật đã dạy tự thắp đuốc lên mà
đi, đó là dùng những cái phương pháp tu tập như vậy là mình đã tự thắp đuốc lên
mình đi để mình tự cứu mình thoát khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét