62- CHÁNH TƯ DUY MÀ XẢ TÂM KHI CÓ CHƯỚNG
NGẠI
(22:14) Rồi bắt đầu thí dụ như bây giờ đặt
thành vấn đề. Như cô Út nấu cơm, canh gì đó, có một con sâu rớt trong đó. Vô
tình mà, bỏ rau có con sâu chết trong đó chứ gì. Như vậy là nói cô Út làm dơ
hay này kia, như vậy là sai. Bởi vì mình phải hiểu rằng trong khi làm mọi người
ăn đông như thế này, thì cái việc sơ sót này thì nó có thôi, không thể nào
không. Rất tội cho cô Út, bởi vì làm quá nhiều, không thể nào làm kỹ được.
Trong khi
đó đó mình lại bỏ cái tô này ra. Bây giờ đặt thành vấn đề, có một cái xương cá
nào đó rớt trong đó. Phải không? Trong khi, bao giờ người ta cũng nghĩ rằng
người ta làm trong sạch cho mình chứ, cho mình ăn chứ người ta đâu muốn làm dơ
cho mình ăn. Nhưng mà nó rớt cái xương cá trong đó. Thì bắt đầu bây giờ nói mấy
người nhà bếp này làm dơ. Phải không?.
Rồi hoặc
là mình mới nghĩ thế này, thế khác. Do đó khi mình nghĩ cái người ta làm dơ,
hoặc là mình nghĩ người ta kiếm thêm những điều thiện pháp, thì cái tâm mình,
đầu tiên thì cái tâm mình động trước, mình có giải thoát không? Không có giải
thoát. Có phải không, con thấy không? Mình chưa có giải thoát. Vì vậy mà khi đó
mình phải nghĩ cái công lao của người ta. Mình đến đây mình có nấu bữa cơm nào
cho người ta ăn không? Mình có phục vụ người ta cái gì không? Mà người ta làm
mỗi lần có hở, trái một chút là mình tìm cách người ta. Chứ mình không biết
thương người ta.
Cho nên
người ta chửi mình, mà mình còn khởi mình còn thương được. Còn cái này người ta
không chửi mình thì ít ra thì mình cũng nghĩ: “Ờ, cái này, cái sự sơ sót hay
như thế nào”. Mình nghĩ làm sao luôn luôn Thầy nói, trong đạo Phật nó dạy mình
Chánh Tư Duy là nghĩ làm sao nghĩ tốt, chứ đừng nghĩ xấu ai hết. Thì lúc bây
giờ nó mới có được cái tâm mình giải thoát. Chứ còn mình nghĩ, chỉ nghĩ cần cái
xấu một chút xíu thôi thì đủ mình đã bất an rồi.
Mà sự bất
an thì chắc chắn là mấy con không muốn rồi. Bởi vì không muốn bất an cho nên
mình đến Tu Viện mình tu. Chứ mình muốn bất an thì mình ở ngoài đời, chứ ai vào
Tu Viện tu làm gì? Mà Tu Viện vốn mục đích để dạy cho mình tu để an. Nhưng mà
nó phải có những cái chướng ngại pháp chứ làm sao không có chướng ngại pháp.
Bây giờ không có thì người ta cũng tạo nữa.
Bây giờ
thí dụ như cô Út biết tánh con là như vậy. Mai mốt cô Út mua một cái đùi gà bỏ
trong tô canh con. “Trời ơi! Cô Út sao cô cho tui ăn?”. Bắt đầu từ đó mình
không nói ra, không gì hết chứ trong bụng dạ cứ nghe ấm ức, ấm ức hoài. Tu hành
làm cái gì?
Do đó nó
có làm khổ mấy con không? Nhưng mà trên cái đó mấy con phải biết tư duy quán xét.
Thứ nhất mình quán: “Cô Út thì không cố ý làm vậy, nhưng mà cô thử mình coi như
thế nào”. Phải không? Mình phải đặt nhiều góc độ. Bởi vì ở trong Tu Viện chứ
đâu phải ngoài đời người ta nấu thịt, cá cho mình ăn đâu. Thế mà bây giờ nó có
như vậy, thì mình phải đặt câu hỏi. Để cho mình thấy được cái sự tu tập của
mình chứ không phải gì.
Thầy muốn
nói để mà xả cái tâm. Mà nếu cái tâm mình xả được thì những cái phương pháp kế
đó mình mới tu được. Chứ còn nếu mà cái tâm mình không xả được thì nó không
thanh tịnh thì những phương pháp khác mình không tu được.
(25:40) Thì Thầy nói ở đây cũng như sư cô
Phương Uyên, cô cũng nhiều trận bị cô Út chứ đâu phải một trận. Đó là cô già
rồi đó. Bây giờ hỏi cô Nguyên Thanh, rồi mấy cô nè, cô nào cũng bị thiếu điều
muốn lạy hết đó. Mà nếu mà mấy cô cứ chấp mà cứ bỏ đi như vậy là chuyện đó thì
cô Út đâu có màng, người nào muốn đi đi chứ cô đâu có cần.
Thầy nói
ở đây, cái người nào mà không bị cô Út đó, thì Thầy nói người đó là cái ông
Phật ở đâu trên trời xuống rồi mới không bị, chứ còn phàm phu chúng ta đều bị
hết. Thì Thầy nói ở đây không có sót người nào đâu.
Đó còn cô
cảnh thì bị đòn nhừ thôi. Phải không mấy con, Thầy nói coi có không? Thầy nói
như vậy thì mấy con biết không có người nào mà sót hết hà. Đây là một cái thử thách
tất cả mọi cái để mà chúng ta thấy xả tâm hay là không xả tâm.
Mà vấn đề
quan trọng, cho nên cái cuốn Thiền Căn Bản Thầy thường nhắc đó, để mấy con thấy
một người tu sĩ phải tu luyện mình ở trong cái lò lửa. Cho nên hoa Sen nó nở
trong lò lửa chứ không thể nở ở ngoài bùn đâu. Người ta có thể rằng, người ta
phải khóc, phải tức tối, phải đủ cách hết. Nếu mà không có Thầy đó thì kể như
là không ai mà chịu nổi hết.
Đó thì
các con phải hiểu trong cái vấn đề tu tập ở đây nó rắc rối ghê gớm lắm! Bởi vì
nó không có cần, mà nó chỉ cần con người giải thoát chứ nó không có cần đông.
Mà nó không cần danh, không cần lợi, không cần tiền, không cần bạc gì hết. Có
cũng vậy, không có cũng vậy.
(26:58) Các con cứ thấy người ta có nhiều tiền
thật sự, người ta bảo cô Út tùy thuận đi. Đây Thầy nói như vầy nè, cái cô bữa
đó, cái cô gì đó, cô gì có tiền lắm, nhiều lắm. Cho nên cái cô Kim Tiên nói:
“cô Út tùy thuận cổ đi”. Cô Út xạc liền chứ cô không có tùy thuận, cô không có
cần tiền đâu, cô nói thật sự đi thì đi chứ cô không có nói có tiền là để cô
dung dưỡng ở đây đâu. Cho nên ở đây một bữa, hai bữa là phải quẩy gói rời khỏi
thôi. Mà lên đây muốn gặp Thầy thì cũng khó khăn lắm. Chớ không phải dễ!
Cho nên
Thầy thấy thật sự ra ở đây là cái thử thách thật sự, để đem lại một con người
thật sự làm gương hạnh sau này để xây dựng lại Phật giáo. Còn nếu không thì
mặc, có giải thoát được thì mấy người nhờ, không được mấy người chịu. Cho nên
nó cả một vấn đề khó, khó lắm!
Bởi vì
Thầy nói người mà xả tâm hoàn toàn thì mới đạt được quả A La Hán, bởi vì Vô Lậu
mà. Còn mình còn lậu hoặc mà mình ngồi thiền để mà nhập định thì chắc là định
này không biết gì nữa rồi. Cho nên phải hoàn toàn Vô Lậu, cho nên tâm nó bất
động, bất động thật bất động hoàn toàn.
Đó thì
hôm nay Thầy nói, cái đầu tiên mà mấy con còn bền chí, còn cố gắng. Là thứ nhất
mấy con cứ nghĩ rằng Thầy, mấy con bám. Chứ còn theo cô Út một ngày chắc mấy
con phải biết là, nhưng mà chính cô Út là cái người giúp mấy con xả tâm nhiều
nhất.
Chứ còn
đối với Thầy thì, cái con người của Thầy là con người rất tùy thuận. Cho nên
Thầy rất ngọt ngào, Thầy rất an ủi. Mấy con bị cô Út đập, mấy con bị cô Út làm
gì thì Thầy an ủi mấy con thôi. Dù như thế nào mấy con hễ Thầy, thí dụ như mấy
con một người mà đến đây mà sáng 7 giờ có mặt thì Thầy cũng tìm mọi cách ra
Thầy gặp để giải quyết cái tâm mấy con đang cần một cái gì. Mặc dù là cái tâm
của con cần mà nói cần tìm hiểu một từ thôi, chỉ từ để mà hiểu trong kinh sách
thí dụ như: Vô Lậu, Hữu Lậu, Dục Lậu như thế nào mà nó không hiểu. Thầy biết
cái đó nó không có nhằm nhò gì cái chỗ mà mấy con tu, nhưng mà mấy con rắc rối
chưa hiểu, thấu hiểu. Mà chắc chắn là chỉ có Thầy mới giải thích được cái điều
hiểu này. Bởi vậy cho nên mấy con mới cần gặp Thầy. Vì Thầy biết rằng bây giờ
đã không hiểu thì nó phải đi tìm hiểu. Mà không tìm hiểu được thì nó cứ rắc rối
trong bụng mình hoài ngồi tu cũng không được. Cho nên chỉ có Thầy mới cởi mở
được cái này cho nên Thầy lần lượt Thầy cũng ra Thầy cởi mở cho mấy con hết,
Thầy không có để cho mấy con cái gì mà âm thầm, rắc rối trong bụng hết. Để chi
các con biết không? Về đặng mình nhiếp ở trong hơi thở, mình đi kinh hành cho
nó yên ổn. Chứ nếu còn mà không hiểu các con cứ hơi cái nó lòi cái đó ra đó.
Cái nghĩa nó cái gì. Các con hiểu chưa?
(29:53) Cho nên Thầy rất là thông cảm mấy con,
dù là cực khổ như thế nào Thầy cũng đến. Trừ ra mấy con không có mặt đây thôi,
thì thôi. Mà hễ có thì có Thầy đến, Thầy nói thật sự mà phải có, hễ mấy con cứ
ngồi chờ Thầy đi, từ 7 giờ mấy con ngồi tới 9 giờ là có Thầy hay hoặc 10 giờ cũng
có Thầy nữa. Nghĩa là vừa thấy mấy con ở đây là Thầy mặc dù làm việc gì quên,
mà hễ Thầy ra Thầy dòm thấy có người láng cháng ở trên cái Tổ Đường nghĩa là có
chuyện rồi chứ không phải không, thôi đến. Đó là cái điều thiện của Thầy trợ
duyên.
Cho nên ở
đây Thầy muốn nói mấy con cần nhất. Thứ nhất mấy con nhớ kỹ xả cái tâm cho nó
sạch. Xả cái tâm cho thật sạch! Nghĩa là khi gặp chướng ngại pháp thì phải
Chánh Tư Duy, suy nghĩ như thế nào để xả cái tâm đó. Thì xả cái tâm đó thì mấy
con sẽ an ổn.
Ở đây nó
có nhiều, trắc nghiệm mà. Thật sự ra Thầy nói, chứ còn thật sự ra thì cái người
trắc nghiệm họ không nói mấy con đâu. Họ không có nói nhưng mà họ làm. Để cho
mấy con đừng có hiểu, mà nếu mấy con hiểu thì coi như đã biết rồi thì làm sao
trắc nghiệm người ta. Không hiểu mới trắc nghiệm.
Thầy nói
để cho mấy con biết thôi, chứ còn thật sự ra thì cô Út, cô muôn đòn, cô ấy muôn
mặt, cô muôn cách. Chứ không phải là, Thầy cũng không lường được cái đòn chiêu
của cô Út đâu. Bởi vì thuộc về loại võ rồi, võ công nó đánh đủ loại đòn. Thầy
không có nghĩ được. Nhưng mà tới chừng lộ ra, trời đất ơi, những cái đòn này
độc thiệt, chớ phải chơi đâu, đánh tan nát thiệt chớ!
Nhưng mà
khi biết được thì mấy con đã ăn đòn quá trời rồi. Muốn chới với, đứa nào cũng
quẩy gói xách, Thầy đâu có kịp mà cản trở đâu. Thành ra khi mà xách đi Thầy
biết, trời ơi! Cái đòn đánh mặt đất thiệt chứ không phải không. Nhưng mà thôi
nếu mà cái người nào mà còn cái duyên đó, mà còn phước gặp Thầy, thì chắc chắn
còn trụ lại được chút, chứ còn không khéo chịu không nổi!
(31:58) Cổ thì thẳng thắn, Thầy nói thẳng, làm
thẳng. Nghĩa là cái người phụ nữ mà như cô Út thật trong đời này Thầy nói rất
khó, cô mạnh mẽ lắm! Chính Quyền ai bất kỳ mà cô làm thì cô làm thẳng hà, không
có sợ ai hết. Nhưng mà có điều kiện, thật sự ra thì mấy con ở đây bị thử thách
hết, Thầy thấy tâm mấy con như là sợi bún. Nó yếu quá! Mà khi mà muốn đến đây
mà rèn luyện để mà tu với Thầy thì ít ra mấy con cũng phải sợi dây lòi tói cà.
Nó mới không có đứt chứ còn không khéo nó bị đứt.
Nhưng mà
Thầy thấy, kể như là mấy con còn bền chí mà cho đến những cái ngày từ 1 tuần, 1
tháng, 2 tháng, 3 tháng mấy con còn bền chí mà ở lại đây tu tập đó cũng là khá
lắm rồi. Chứ còn lơ mơ thì chắc một tuần lễ là bay sạch, trong vài ngày là cũng
bay sạch chứ không phải dễ đâu.
Thật sự
ra Thầy thấy, nó trãi qua một cái thời gian ở đây nó mười mấy năm rồi. Thầy đã
chứng kiến biết bao nhiêu cái sự ra đi mà với những cái đòn của cô Út đánh, làm
họ không có chịu nỗi. Họ phải đi với một sự ôm cái lòng hờn giận, chứ không
phải là đi với cái sự vui vẻ chút nào đâu. Đi với sự buồn phiền, cô Út đau khổ,
thì cô nói nhân quả vậy thì phải chịu thôi. Tại vì mình chính cái điều ác pháp
người ta làm mà mình ôm cái hận thì mình ráng mình chịu chứ ăn thua gì cô. Có
ai làm gì, ai nói xấu hay làm gì cô, có ăn thua gì cô đâu. Nghĩa là tâm cô nó
bình thường thôi, có gì đâu. Cô làm rồi thôi chứ cô không oán ai hết, cho nên
cô không giận ai nữa. Nhưng mà hồi đó làm mạnh lắm đó, cái máu thấy như là
Trương Phi vậy, nghĩa là luôn lúc nào cũng muốn làm mạnh. Dùng lời lẽ, Thầy
thấy lúc bây giờ cô đóng kịch, thật sự ra Thầy nói không có gương mặt nào đóng
kịch bằng cô Út.
Trời đất
ơi! Lúc mà cô mà đập mấy con là gương mặt của cô là mấy con thấy phải sợ thôi.
Thầy còn phát run chứ đừng nói chuyện. Không Thầy nói thật mà, chuyện nói đùa
với mấy con đâu. Nhưng mà sự thật ra Thầy làm không có được. Bởi vì Thầy không
phải là cái người đóng kịch được, Thầy không làm nổi. Nhưng mà cô Út làm được.
Cô mà đi ra cô làm diễn viên, đào kép thì cô rất là tài đó, cô đóng kịch rất
hay đó, không có người nào đóng bằng cô hết.
(34:21) Cho nên vì vậy đó, nhiều khi cô ấy thử
thách mấy con, cái lúc mà cô thử thách mấy con nhìn cái mặt là mấy con mắc sợ
rồi, chứ chưa nói gì đâu. Cho nên vì vậy mà giúp cho mấy con thấy mình có sợ
hãi hay không? Cái thứ nhất.
Hai là
mình có thấy cái tâm mình động hay không? Để rồi mình nỗ lực, mình xả cái tâm.
Nhưng mà cái người nào mà xả được, mà bền được cô rất mừng. Qua những cái điều
kiện của mình đã tạo ra, mà người ta đã xả được, hiểu được rồi. Cô nghĩ rằng
cái công lao của mình làm nó không phí. Còn mấy con mà bỏ đi rồi, Thầy thấy bao
nhiêu công lao cô làm là phí hết, bỏ hết.
Đó thì
hôm nay Thầy nói, trước tiên là cái sự tu tập cần phải xả tâm. Cái thứ hai là
về cái phần mà Chánh Niệm Tỉnh Giác, về cái phần Định đó, thì chỉ có hai phần
là nhiếp phục được tâm và an trú được tâm thôi. Mấy con chỉ tu bao nhiêu đó
thôi.
Nghĩa là
an trú được thân hành trên thân hành của mấy con. Làm sao mà an trú được ở trên
đó. Thì phải nhiếp phục được tâm ở trên đó. Tức là dẫn nó từ 5 hơi thở đến 10
hơi thở, hoặc 20 hơi thở hoặc 20 bước. Tất cả những hành động của các con mà
các con dẫn cho cái tâm mình nó an trú, nó ở trên được thân hành nó thôi. Cái
người mà làm được thì nó dễ rồi, còn cái người chưa làm được chưa phải dễ đâu,
nó rất khó trong cái vấn đề đó.
Cho nên
chúng ta phải khéo léo và thiện xảo, thì chúng ta mới có thể làm được. Còn nếu
không khéo léo thiện xảo thì không có làm được. Nhất là những khi mà chúng ta
luôn luôn, khi mà tu yên yên được rồi, thấy nhiếp phục được tâm rồi. Thì đùng
một cái là cô Út đập. Để cho mình đừng có nhiếp được cái thứ đó. Mà là phải
nhiếp các thứ khác. Cho nên khi mà các con thấy yên yên đó. Tại sao mà chúng ta
tu mà bữa nào mà thấy tốt là coi chừng! Đây, sắp có chuyện à.
Đây là
qua kinh nghiệm của cô Kim Tiên là mấy con thấy, khi mà cô tu hơi được được là
có chuyện xảy ra cái cô phải quẩy gói đi giải quyết. Phải không? Như vậy là nó
có yên được không?
Nó bảo
phải xả cái tâm, chứ không phải là ở đây mà ngồi yên ở đó mà nó xả. Mà mục đích
của mình mình cứ nghĩ rằng nó yên vậy là tốt. Nhưng mà sự thật ra là đối tượng
của chúng ta là ác pháp. Cho nên đức Phật mới dạy: “Ngăn ác, diệt ác. Sanh
thiện, tăng trưởng thiện”. Chứ đâu có dạy chúng ta mà ngồi ở trong thất, mà ngồi
đó mà an trú ở trong hơi thở, thân hành đâu. Cái an trú hơi thở, thân hành đó
là cái phụ của nó thôi, cái phụ. Khi mà chúng ta xả hết cái tâm của chúng ta
rồi. Hoàn toàn mà nó thuận duyên hết, nó không còn có duyên nghịch nữa rồi. Thì
lúc bây giờ mà ngồi an trú nó dễ, không khó!
(36:38) Bởi vì chính những cái niệm mà chúng ta
có là tại vì chúng ta ức chế nó, nó hay bung ra, nó hay phóng dật, nó hay phóng
niệm chứ không phải gì. Thì bây giờ chúng ta ráng ức chế cái tâm của chúng ta
để vào cái chỗ không niệm. Thì nó bị ức chế, nó sanh ra những cái trạng thái
tưởng.
Thì như
vậy, thì các con thấy cái lợi ích thứ nhất để cho chúng ta thấy nè. Xả tâm xong
rồi, thì nhiếp phục tâm dễ. Nghĩa là cái tâm mình nó không có bị chướng ngại,
luôn luôn ở trong Chánh Tư Duy. Thì lúc bây giờ cái người đó xả tâm rồi. Ly
dục, ly ác pháp rồi. Ly chứ không phải diệt nó đâu. Cho nên ly nó bằng cái tri
kiến, Chánh Tư Duy của chúng ta, tri kiến của chúng ta.
Cho nên
vì vậy luôn luôn lúc nào chúng ta cũng thấy tâm mình có chướng ngại gì đến thì
chúng ta cũng an ổn hết. Thậm chí như bệnh đau nó cũng an ổn nữa. Cho nên, thí
dụ như bây giờ cái sự cương quyết, gan dạ cũng như cô Nguyên Trí. Khi mà thấy
nói một là chết hay là sống trước cái bệnh đau của mình. Thì cô nghe lời nói
Thầy, thì cô thấy nghe nó an ổn, bệnh đau ở trong thân thì có bệnh đau đó. Mà
lời nói như vậy, nó làm cho cái tinh thần mình nó không có dao động, thì thấy
nó an ổn, không có lo, không có nghĩ đi bệnh viện gì hết.
Nhưng có
người thôi, bảo phải đi bệnh viện. Thì nó bắt đầu nó dao động rồi đó. Phải
không? Tự nhiên không? Nếu mà nghe có nội mình Thầy đó, thì chắc chắn cái tâm
nó không sợ đâu. Chết quyết chết, một là chết, hai là mình sống chứng quả, tối
ngày cứ ôm tu. Cho nên thấy cái bệnh nó cũng không có nhiều điều. Nhưng mà khi
bảo nó đi bệnh viện rồi bắt đầu cái bệnh nó sẽ tăng lên. Nó tăng lên, nó đánh
đến cái góc độ này, cho nên vì vậy bị tâm phân hai, nó dao động. Nó vừa sợ mà
nó vừa thấy như thế nào, không biết mình có tu mình đẩy lui được nó hay không.
Còn hồi đó
nó chỉ có một hướng thôi, thì nó đâu có đường tẽ nữa. Cho nên vì vậy nó quyết
đi tới, cho nên cái bệnh thấy nó giảm. Ờ, thấy nó cũng còn nhưng mà nó cũng thể
đỡ được. Nhưng mà khi có phân tâm rồi, thì bắt đầu cái bệnh thấy tăng lên. Thấy
sao mà hồi đó thì còn có thể đi được mà nay đi hết được. Hồi đó nó thở còn
được, bây giờ thở hết muốn được. Tức là nó làm thêm đặng cho mình đi bệnh viện.
Cái tâm lý nó ở chỗ đó.
(39:00) Cho nên đến khi mà đến bệnh viện rồi mà
nếu mà nó êm xuôi thì không nói gì. Nó có cái nghịch nữa, trời ơi, thôi bây giờ
nó đảo lộn hết! Trời đất, hồi đó Thầy dạy bảo là một chết, hai là tu chứng thì
nó mới an ổn quá, nghe nó sung sướng quá. Chỉ có một đường đi thôi, bây giờ nó
tới hai đường. Bây giờ đến bệnh viện rồi, nó đảo lộn một lần nữa, nó tới ngã ba
đường. “Trời đất ơi! Giờ biết sao bây giờ?”. Có đúng không con?
À, đúng
rồi! Bây giờ nó dở chết, dở sống. Đường đạo thì nó không tới, mà đường đời thì
nó linh chinh. Đây, Thầy nói thật sự mà nó tất cả những cái này là cái thật,
thật ở trên cái sự sống, ở trên cái thân tâm của các con, mà các con phải gặt
lấy những cái điều này.
Cho nên
có nghe lời Thầy tin không, tin Thầy không?
Mà nếu
tin Thầy đó, thì người nào nói nhất định tôi cũng một thôi, thì người này sẽ
rất là nghị lực và rất là bản lĩnh đó! Có đúng như vậy không? Các con có hiểu
không ?
Còn cái
người nào mà nghe người khác cái dao động tâm rồi thì người đó có bản lãnh
không? Chưa, bởi vì tâm phân, tâm phân thì bắt đầu thì bệnh thọ nó phải tăng.
Tâm nó dao động thì nó phải tăng lên. Nó tăng lên thì bắt đầu đến, tưởng đâu
cái đường nhân quả nó đâu có suông đâu, nó đầy chông gai! Đi nó đâu có suông,
mình cứ nghĩ là như vậy là nó suông lắm, đến đó cái bác sĩ nó coi, nó cho toa,
nó cho thuốc trị bệnh hà.
Không ngờ
nó lại có những cái chuyện khác nó xảy đến. Nó xảy đến là nó làm cho mình cái
ngã ba, ngã tư, chứ nó không phải là một ngã. Nó thậm chí như tới ngã bảy nữa,
không biết đi cái đường nào bây giờ, nó rối ren quá! Đó thấy không, mấy con
thấy không?
Chết thì
không chết mà sống không sống. Mà nó đứng trước cái ngã bảy này thì hết biết
đường đi. Nó làm cho con rối, phải không?
Cho nên
vì vậy đó. Thầy thì chỉ có duy nhất một đường mà thôi. Đến với Thầy chỉ có duy
nhất một là chết, hai là chứng quả A La Hán, có vậy thôi.
Ai gan
thì với Thầy, mà không gan thì bị nhân quả nó cám dỗ, nó lôi đi thì ngã bảy,
ngã tám, ngã chín, ngã mười nữa chứ đừng nói. Nó còn có nhiều ngã nữa. Nó bắt
đầu đi từ ngã hai rồi bắt đầu ngã ba, rồi ngã tư, rồi tới ngã sáu, ngã bảy, nó
tới đủ thứ ngã. Cuộc đời nó nhiều ngã lắm mấy con! Mà chúng ta thấy tưởng cái
ngã đó nó hạnh phúc. Bước vô một cái là, vừa bước vô một cái là không hạnh phúc
chút nào đâu. Mình cứ ngỡ tưởng, mình cứ sống tưởng.
Đó, thì
Thầy nói thật sự đời người ta cứ nhìn đời người ta hạnh phúc lắm. Nhưng mà cuối
cùng thành lập gia đình đi rồi coi hạnh phúc. Có người nào mà hạnh phúc đâu! Nó
khổ sở đủ thứ ở trong đó, mấy con có gia đình rồi mấy con biết Thầy nói có đúng
không. Nó bao nhiêu cái ngã ở trong đó mà không biết mình chọn cái ngã nào mà
để đem lại cái cuộc sống cho mình an ổn. Mà cứ mình rớ tới cái ngã nào thêm thì
trời ơi! Toàn là cái thứ khổ ở trong đó không chứ không thấy cái ngã nào mà
giải thoát!
Chỉ duy
nhất có cái ngã một là chết, hai là chứng quả A La Hán là duy nhất chỉ giải
thoát.
Các con
thấy, bệnh đau như con đó mấy hôm rày cứ nghe lời Thầy thì con thấy vững tâm
không. Mà bây giờ mà không nghe lời Thầy thì nó dao động ghê gớm. Nó còn khổ
sở, nó khổ từ tâm, mà nó khổ từ thân, thân bệnh. Còn hôm rày cái thân bệnh vậy
chứ mà cái tâm nó không có dao động. Tức là nó nghe coi như thường. Sớm mơi,
quét nó không có run tay. Còn nay quét nó run tay. Có đúng không? Không, Thầy
nói rút tỉa kinh nghiệm để cho mấy con thấy trên con đường tu cái tâm quan
trọng vô cùng!
(42:10) Vì vậy mà những người chúng ta đang ở
trong một cái lồng của nhân quả. Kẻ nào mà thoát ra nhân quả? Bây giờ chưa có
ai thoát ra nhân quả, đụng tới là có chuyện này, đụng tới có chuyện kia thì
nhân quả nó chi phối mình rồi.
Cho nên
cái người tu là phải vượt lên nhân quả. Khi mà cái nhân quả nó tác động vào
mình ở trong cái lồng nhưng mà mình vượt ra ngoài, là tại vì nó tác động vô
mình thì bắt đầu mình Chánh Tư Duy là ngay đó mình ra ngoài cái vòng nhân quả
rồi. Tức là chuyển nhân quả, thoát ra ngoài.
Đó, cho
nên Thầy lập thành cho mấy con cái ý chí dũng mãnh. Là khi không đến với Thầy
thì thôi, mà đã đến với Thầy một là chết, hai là chứng quả A La Hán. Chứng quả
A La Hán trên cái bệnh khổ, trên cái tâm đau khổ chúng ta đều vượt qua, thì
chúng ta sẽ thành tựu. Mà hễ chúng ta nhút nhát là kể như cuộc đời chúng ta…
Ai sớm
muộn cũng biết là chúng ta chết một lần chứ có người nào mà nói tôi sống cả
triệu tuổi đâu. Có chắc không? Không có bao giờ mà có thể nói rằng ai cũng biết
rõ cái điều này rồi. Bây giờ không chết thì ngày mai cũng chết hà, chắc chắn là
ngày mai, ngày mốt tương lai chúng ta cũng sẽ một cái ngày chết. Mà chắc chắn
cái số tuổi mà chúng ta chết đó, chưa chắc có người nào được hai trăm tuổi đâu.
Phải không? Bây giờ mấy con cứ nghĩ tôi sống hai trăm tuổi chưa chắc có thuốc
thang nào mà có thể kéo dài tuổi thọ mấy con hai trăm đâu. Phải không?
Như vậy
rõ ràng mấy con biết cái thời gian mấy con chết nó cũng không có xa lắm đâu.
Bởi vì nhìn ông bà chúng ta cao lắm là trăm tuổi. Còn ông nào có ráng lắm thì
trăm rưỡi, là hết mức đó, chứ còn nói thật sự chưa có ai hai trăm. Phải không?
Thì như
vậy thì rõ ràng là nhìn cái tuổi của mình rồi so sánh với cái tuổi mà sắp sửa
mình đi còn mấy năm đây? Thế mà sợ chết chứ!
(43:48) Hở hở một chút là chúng ta chạy bệnh
viện hà, nó cứu được không? Nếu mà nó cứu được thì đồng mả đâu có người chết.
Rõ ràng là cái thứ bệnh viện nó không có cứu được đâu. Mà chính chúng ta phải
cứu chúng ta. Phải không? Như vậy là rõ ràng một là mày chết, sớm mày cũng
chết. Bây giờ mày có đau mày chết, là nhân quả tới mày chết, thì tao nhất định
ôm pháp. Thì tức là có tái sanh tiếp tục thì cũng ở trên pháp chứ không phải là
bỏ pháp đâu.
Còn bây
giờ mình chạy bệnh viện là bỏ pháp rồi mấy con. Bởi vì bệnh viện là mình nương
bác sĩ rồi chứ đâu phải mình nương pháp mình nữa.
“Pháp như
cái bè mà qua sông, như cái phao mà vượt biển”. Sóng
gió ba đào cứ ôm chặt pháp cho Thầy!
Cũng như
mấy con ở ngoài mấy cái nhà ngoài đó, trời nóng chứ gì, hầm hầm chứ gì. Mà trời
nóng hoặc trời lạnh đó nó là cái nhân quả của nó. Mà thân chúng ta mắc mớ gì mà
nó cũng bắt chước nó nóng theo? Mình phải tự hỏi coi tại sao nó lại nóng theo?
Tại vì nó
nằm ở trong cái lồng của nhân quả thì nó phải nóng theo. Mà trời lạnh thì nó
nằm trong cái lồng nhân quả. Vậy thì cái tâm ở đâu mà nó không vượt ra?
Thì khi
đó lúc bây giờ mấy con cứ ôm pháp đi. Mấy con cứ ôm pháp chặt đi, rồi mấy con
sẽ xem coi trời có nóng không. Không nóng nữa!
Mấy con
ôm không chặt, tức là ôm phao không chặt…
Ở trong
bệnh viện học về Y tá hay là Y sĩ hay là Bác sĩ gì không biết. Mấy cô gặp cái
chú này nghe cái kiểu bệnh, thấy cũng dễ thương lắm. Bắt đầu mấy cô cũng chăm
sóc, nào mua kẹo, mua bánh đồ đủ thứ cho. Ôi thôi, nó cám dỗ cuộc đời quá
nhiều!
Cho nên
từ cái chỗ đó, mà khi về rồi tháo cái vấn đề rất khó! Khi mà cái ao nước nó
sạch, mà khi nó đã lỡ dơ thì nó khó vô cùng là theo thầy biết, Thầy nói sau này
gặp những cái tai họa nhân quả thì ráng chịu. Cũng như mà Quỷ Cốc Tiên mà
khuyên Tôn Tẫn đừng có đạp mã mà đi ra thì mới cứu được, chứ còn nếu mà đạp mã
đi ra sau này cụt giò ráng chịu. Đúng vậy Tôn Tẫn bị cụt giò, thì cũng bị cụt
giò ráng chịu chứ đâu có trách Thầy, phải không?
Nhưng mà
nếu rời khỏi Thầy thì mất hướng. Cho nên Mật Hạnh luôn luôn Thầy kèm theo, ở
bên Thầy in ấn, phụ Thầy đánh vi tính là không mất hướng. Nghĩa là còn bám cho
đến khi trở lại tu là thầy Mật Hạnh mau nhất, chứng quả A La Hán mau nhất.
Thầy nói
thật sự, nó có cái đà. Và đồng thời cái cuộc đời đi ra vậy chứ thầy trang bị
những cái tri kiến đều là quan sát được hết. Còn chuyện nói xấu, nói tốt,
chuyện tốt, chuyện xấu, chuyện đời không quan trọng vấn đề đó đâu, ai khen chê
không quan trọng đâu, mà quan trọng ở chỗ mình tu cho được, và quan trọng là
giữ tâm mình đừng có bị chìm đắm, đừng có bị sa ngã. Sợ nó ra ngoài đó nó xỏ
mũi nó lôi đi luôn mất mới chết thôi. Chứ còn nó không xỏ mũi thì chắc chắn là
bảo đảm.
(46:08) Đó, cho nên vì vậy mà muốn giữ được như
vậy là luôn luôn sống gần bên Thầy. Bởi vì cái gương hạnh của Thầy nó có thể
làm cho người ta không có rời khỏi. Còn xa thầy thì nó sẽ bị móc, cái nhân quả
nó mạnh lắm, cái lực của nó nó móc đi. Còn còn Thầy thì nó móc không nổi đâu,
Thầy nói rằng khi mà cái người tu như Thầy thì không có nhân quả nào móc ra
được hết. Mà ở gần bên Thầy thì nó móc lôi không được, bị vì cái lực của Thầy
nó cả cái lực của vũ trụ, cho nên nó có sức mạnh ghê gớm. Cho nên ở bên ngoài
móc gì móc, móc lôi không được.
Cho nên
đó là một cái điều kiện. Cho nên thí dụ mấy con tu ở đây, dù hoàn cảnh như thế
nào mấy con đừng rời Thầy thì mấy sẽ con chứng quả A La Hán. Chớ mấy con rời
Thầy, nói: Ờ tôi nghỉ, tôi sẽ về núi hay gì đó, nó yên ổn rồi tôi tu, để mà
chứng thì chắc chắn là số không mấy con. Nhưng mà Thầy biết rồi, ra khỏi cái
lực, cái từ trường lực của Thầy thì mấy con bị những cái nhân quả nó lôi.
Còn ở đây
thì cái lực của Thầy nó trợ giúp cho mấy con ghê gớm, nó vượt qua từng những
cái khó khăn. Bởi vì ra ngoài mấy con cũng có sẽ gặp cái dễ đụng của các con,
chứ không phải là hoàn toàn nó dễ hết đâu. Cái nghĩ của mấy con nó không theo
cái nghĩ được đâu, mà nó theo cái dục của nhân quả.
Đó thì,
còn ở đây nó lôi mấy con không được là tại vì khi mấy con sắp chới với thì có
Thầy, Thầy lại nói tiếng nói cũng như Thầy đưa tay mà lôi mấy con ra, có vậy
thôi. Không, Thầy nói thật mà mấy con.
Cho nên
khi cô Út đập mấy con mà tơi tả thì chỉ có Thầy đưa tay đón mấy con thôi, chớ
nếu mà không có Thầy thì mấy con chỉ còn có nước chìm xuống dưới đáy sông, đáy
biển chứ đừng nói, khó lắm!
Cho nên
mấy con thấy, có nhiều khi mấy con mà được an ổn là mấy con nhờ cái niềm tin ở
Thầy. Cho nên cô Út đập gì đập mấy con cũng sẽ thấy an ổn. Nhưng mà cái người
mà giúp cho mấy con mà được giải thoát được tâm mấy con chính là cô Út, chứ
không phải Thầy. Nhưng mà thầy là cái người an ủi để cho mấy con vững vàng mấy
con mới tiến lên. Cái người mà giúp mấy con xả được tâm là cô Út, chứ không
phải Thầy đâu. Cái đó là lớn, cái ơn lớn nhất! Cô phải chịu cực khổ rất nhiều
để mà đập, để mà làm cho mấy con xả được cái tâm.
(48:00) Cho nên, coi vậy chứ mình từ lâu tới
giờ mà nghe nói chứng quả A La Hán nó không dễ. Nó không dễ là tại mình không
thấy ai chứng quả A La Hán và chứng quả A La Hán bằng cách tu như thế nào mình
cũng chưa thấy. Nhưng mà đến đây chúng ta phải thấy được cái quả A La Hán thiệt
là máu và nước mắt chứ không phải! Phải khóc, nhiều khi cô Út đập phải khóc
thôi, thì nước mắt chứ sao. Rồi nhiều khi mình tu trong cái đau cũng phải khóc
thôi. Gì con?
Tu sinh: Kính
bạch Thầy cho con hỏi, hồi đó Thầy tu đâu có ai đập đâu Thầy?…
Trưởng
Lão: À, thật sự ra đập nhiều lắm con! Nhưng mà con sẽ đọc cái
cuốn Người Chiến Thắng phần thứ hai con sẽ biết. Cuộc đời đã đập Thầy cũng
nhiều lắm. Đập nước mắt mà khóc, một lời than của mẹ Thầy trách, trách thân
phận của mình thôi. Mà Thầy thì ngồi trong thất mà cái lời than đó, nó cả như
là một cái sự đau khổ nhất của Thầy chứ đâu phải. Đó cũng là những cái thử
thách ghê gớm lắm, mà Thầy an ổn được mà Thầy ngồi Thầy tu. Chứ không mà Thầy
nói: “Đi ra làm nuôi mẹ chứ không ở đây ngồi nữa”, thì thôi cuộc đời hết rồi!
Nó có cái
nghị lực, có cái sự quyết định ghê gớm lắm chớ. Coi vậy chứ mấy con sẽ sau này,
không có nghe Thầy nói về cá sự thử thách chứ gì, chứ nó thử thách nhiều lắm,
rất là nhiều! Nếu mà không thử thách thì không bao giờ ai xả tâm, không có bao
giờ ngồi trong thất mà cứ nằm ở đó, nó nằm ở trong đó mà nó không có đối tượng,
không có thấy mình xả được cái tâm.
(49:37) Tu
sinh: Thầy ơi con hỏi Thầy câu nữa. Như tụi con không
chứng quả A-La-Hán, chứng quả thấp hơn được không Thầy?
Trưởng
lão: Được!
Tu sinh: Thưa
Thầy, chứng quả A La Hán, nghe chữ A La Hán con thấy khó, khó làm quá!
Trưởng
lão: Đúng là Vô Lậu thật sự mà. Cho nên nó khó con, nó không có
còn một chút vi tế. Nếu mà nó còn chừng một hạt đất hay là một hạt cát nhỏ ở
trong móng tay con thôi, thì cũng chưa chứng quả A La Hán. Bởi vì cái quả Vô
Lậu hoàn toàn, đã nói Vô thì không còn.
Tu sinh: Thầy
ơi, những quả khác con ráng con luyện, chứ A La Hán con không thấy…
Trưởng
lão: Bây giờ cái quả khác như là..
Tu sinh: …(không
nghe rõ).
Trưởng
Lão: Đó, thì những cái quả đó thì mấy con sẽ được thôi. Bởi vì
ít ra mấy con tu, mấy con cũng xả được năm hạ phần kiết sử nè, phải không? Còn
cái Ngũ Triền Cái thì mấy con cũng làm nó vơi bớt được phân nữa chớ đâu phải.
Mặc dù là trong cái vi tế của Triền cái nó chưa sạch thôi. Nhưng mà ít ra thì
những cái đó là cái quả rõ ràng là, theo đạo Phật thì ngay mình tu là có cái
quả, quả nhỏ, quá lớn nó cũng có cái quả giải thoát trong đó rồi.
Đó thì
cái quả rồi, chứ nó đâu có đòi hỏi mà phải tu tới chứng quả A-la-hán mới là…
Cái quả A la hán là quả rốt ráo của một bậc Thánh rồi. Còn mình nữa thánh mà
nửa đời rồi. Tôi đi vào đây chứ tôi được nữa Thánh, chứ tôi chưa hết toàn diện
Thánh, thì được chứ sao không con.
Yên tâm
mấy con, không theo đạo Phật thôi, chứ theo đạo Phật thì mấy con cũng được quả.
Phải biết
vậy thôi thôi tui đừng tu, tu gì cực quá! Phải không? Thầy nói thật sự tu cực
vậy mấy con. Bởi vì nó lở rồi, Thầy khi mà tu xong Thầy nói: “Phải chi mình
biết hồi đó đừng có theo cái đạo Phật”.
Cho nên
bây giờ Thầy mới trách tôn giáo dữ lắm. Con đọc tới cái tập mà “Đạo đức làm người
tập 2”, thì trách Tôn giáo nhiều lắm. Tôn giáo, đặt đẻ ra làm chi cho nhiều Tôn
giáo, mấy người bộ tưởng là đem giải thoát được thế gian sao? Nhưng mà cuối
cùng mấy ông sống ở trong tưởng rồi mấy ông, trời ơi! Đưa ra những cái pháp của
ông Phật làm tui lòi con mắt, xấu tui chứ bộ.
Tu sinh: Cái
Đạo đức làm người sao Thầy chưa cho Thầy?
(51:39) Trưởng
Lão: Ít hôm rồi Thầy in Thầy cho. Các con sẽ thấy, Thầy sẽ
nói về nhân quả. Như hồi nãy mà Thầy đã giảng về cái luật nhân quả, rồi cái
định lực của nhân quả, nó tự nhiên nó có mà không ai chế nó ra, mà nó cả cái hệ
thống của vũ trụ lận. Để nói cho các con hiểu về cái nhân quả một chút để cho
các con biết thôi. Rồi sau đó mới nói về đạo đức nhân quả đó để cho biết, đặng
cho mình đang sống ở trong lòng của nhân quả để chuyển mình cho ra khỏi nhân
quả bằng một cái nền đạo đức của mình.
Thì sắp
sửa chừng nào Thầy in Thầy gửi cho. Bởi vì cái công việc làm của Thầy nó nhiều
quá. Ví dụ như thay vì Thầy rảnh mà ngồi không đừng có tiếp, đừng có nói chuyện
gì với mấy con hết phải không. Ngày nào nó cũng rảnh, thì nay còn mười cái tập
đạo đức thì Thầy cũng ra được rồi. Nhưng mà Thầy có chút xíu hà, vô đó chưa,
ngồi chút xíu cái tới ăn cơm rồi cái nghỉ. Nghỉ rồi tới chiều bắt đầu có khách
nữa hay hoặc là không có khách nữa, thì bắt đầu ngồi viết chút xíu một xấp thơ
vầy phải trả lời nữa. Thầy không bỏ một bức thư người nào, trừ ra cái bức thư
đó không đến Thầy. Nghĩa là cái người nào gửi thư Thầy, Thầy có trả lời. Thầy
bây giờ Thầy trả lời ngắn gọn hơn trước, không có nói dài dòng, nói dài dòng
mất thì giờ mình quá.
Cho nên
Thầy viết mấy chữ, để khi người ta nhận được bức thư của mình cũng là niềm an
ủi người ta. Thì khi mà gửi bức thư mà được hồi âm bức thư là thấy cầm bức thơ
đọc cái chữ “kính gửi con” thì nghe cũng ấm áp trong bụng rồi, thì cũng đủ rồi
đó là cái nguồn an ủi của Thầy mà mấy con, Thầy hiểu tâm lý mà.
Thành ra
mặc dù tu không được gì hết, chứ sự thật ra nghe Thầy có bức thư gửi cho mình,
nghe nó cũng là thấy, Thầy cũng còn biết nhớ mình, thì cũng thấy an ổn trong
tâm, thấy cũng yên ổn. Vì vậy mà người ta có chửi cũng không giận được, phải
không? Có Thầy bên mà đâu có giận.
Còn nếu
mà Thầy không gửi thư, coi như là gửi bức thư nay ba tháng, sáu tháng mà không
thấy bức thư nào hồi âm, “buồn quá! Không biết Thầy có quên mình không?”. Phải
không? Nó làm cho cái người đó buồn khổ chứ, Thầy hiểu mà.
Cho nên
vì vậy mà luôn lúc nào mà hễ có thơ mà đến, thì bắt đầu Thầy không có đọc liền
đâu, Thầy đọc lúc nào Thầy trả lời lúc nấy. Chứ đọc xong rồi, lát nữa rồi mất
công đọc lại trả lời cũng mất công, mất thì giờ. Cho nên đọc lúc nào Thầy ghi
Thầy trả lời liền, cho nên cứ tuần tự cái nào mà được sắp ở trên thì Thầy cứ
theo đó Thầy tuần tự, người ta có duyên để trước thì mình cứ đọc trước rồi mình
trả lời trước, còn cái người nào đọc sau, mình trả lời sau. Do đó cái việc làm
của Thầy thì Thầy không bỏ sót ai hết đâu.
Cho nên
Thầy cứ làm việc như vậy, mà mấy con biết vừa cả thư, trả lời thư, rồi có những
cái bức thư ở trên mail mà họ hỏi về cái phần tu tập nè. Đối với Thầy thì Thầy
thấy qua Thầy nói cái ý hoặc là Thầy trả lời cho cô Út cô trả lời trên mail cho
người ta nữa. Nó đủ thứ chuyện Thầy làm mà có một mình thì con biết rằng nó
không có thì giờ, chứ không thì Thầy nói mười tập đạo đức làm người nay nó đã
êm, đã viết xong hết rồi.
Cho nên
mấy bữa mà chú Nam mà chú sắp sửa về đó, chú nói thôi bây giờ con đến, con sắp
sửa con về thì Thầy có chuyện gì thì giao cho con đánh phụ Thầy chút. Thầy nói
thôi, cái bữa thứ hai đó, là còn tuần nữa chú vô, Thầy nói: Ờ, bây giờ thôi vô
đánh giùm Thầy đi. Rồi bắt đầu Thầy ngồi Thầy viết, Thầy viết về đạo đức đó,
Thầy viết Thầy đưa cứ viết đưa, hết giờ Thầy nghỉ, tới giờ Thầy viết Thầy đưa,
cứ đánh liên tục. Ờ Thầy muốn viết gì Thầy viết, chú đánh thôi. Cứ đánh, cứ vậy
thôi, còn sau này chỉnh lời Thầy chỉnh thôi chớ không có gì hết.
Cho nên
Thầy không viết, nhưng mà Thầy ngồi Thầy viết thì nhanh lắm, chứ không phải là
lâu. Nhưng mà có điều kiện là nó, không lẽ bây giờ mấy con đang gặp những khó
khăn mà Thầy không tiếp mấy con.
(55:11) Cho nên cái mà cần thiết phải gặp mấy
con để mà cởi mở, để giải cho cái tâm mấy con cho nó an ổn để mấy con tu. Mặc
dù là mấy con có tu không được đi nữa thì nó cũng là niềm an ủi cho mấy con.
Bởi vì
mấy con đã vứt bỏ gia đình mà, bỏ duyên mình đến đây mà nỗ lực tu tập, chứ đâu
phải mấy con không quyết tâm tu đâu. Quyết tâm tu thật sự, nhưng mà mình không
hiểu cái đường tu. Cho nên cứ nghĩ lo rằng, bây giờ mình phải ngồi thiền hít
thở, rồi phải đi kinh hành vậy là tu. Rốt cuộc rồi mấy con không có chịu tu cái
tâm của mình. Phải không?
Cho nên
cái vấn đề quan trọng là chỗ tu cái tâm của mình, làm sao mình xả được những
cái niệm ác ở trong tâm của mình. Khi mà mắt mình thấy, tai mình nghe mà mình
xả được cái tâm an ổn nè. Đó là cái vấn đề quan trọng!
Bởi vì
cuộc đời luôn luôn mình thấy điều là ác pháp chứ đâu phải mình thấy thiện pháp
hết đâu. Buộc lòng mình phải bắt buộc con mắt mình phải Chánh kiến, phải thấy
cái thiện pháp, không được thấy ác pháp. Và cái sự tư duy suy nghĩ bắt buộc
mình, mình bắt buộc mình chứ không ai bắt buộc. Bởi vì tại sao mình bắt buộc
mình? Vì mình muốn giải thoát, mình muốn không khổ. Còn nếu mình muốn khổ thì
ai bắt buộc mình. Mình muốn nghĩ cái ác, cái thiện thì mặc mình.
Còn cái
này mình muốn mình được giải thoát thì cái giáo pháp của Phật bắt buộc mình
phải suy nghĩ thiện pháp, không được suy nghĩ ác pháp. Suy nghĩ như thế nào mà
tâm mình an ổn, mà mọi sự việc ở ngoài an ổn thì đó là thiện pháp. Còn tâm mình
mà không an ổn, mà mọi đối tượng bên ngoài không an ổn đó là ác pháp. Tức là mình
gieo thêm cái nhân quả ác cho mình, cho người mà mình không biết, mình đã làm
mình động mà làm cho người khác động. Thì không có ai mà bắt tội mình cái điều
này hết, nhưng cái người mà thọ khổ chính mình.
Vì vậy
mình không muốn mình khổ thì mình phải đi vào con đường của đạo Phật dạy. Cái
chơn lý này dạy chúng ta phải tư duy, tư duy thiện. Thì chúng ta sẽ giải khổ mà
tư duy ác là chúng ta sẽ không giải khổ.
Đó thì
các con hiểu được cái điều này thì mới biết được con đường của đạo Phật là
thực, đó là chơn lý chứ không phải triết lý. Triết lý là chúng ta còn mò mẫm.
Còn cái chơn lý là một cái, bây giờ ngàn đời sau nó không lỗi thời nữa. Phật
giáo mà đưa bốn cái chân lý này một ngàn đời. Nghĩa là bây giờ về sau này triệu
triệu năm đi nữa, thì cái chơn lý này không bao giờ lỗi thời đối với con người.
Nói nó khổ là phải có khổ, mà nói nguyên nhân khổ là cái nguyên nhân đó bây giờ
không ai thay đổi cái nguyên nhân khác được. Cho nên nó là cái chơn lý!
Mà nói là
cái trạng thái hết khổ thì cái này cũng không ai thay được hết. Và nói con
đường mà thực hiện cho nó thoát khổ thì con đường này không còn ai thay một con
đường khác được. Cho nên đừng nói: “Ờ, tôi sẽ tu pháp này pháp kia, tám mươi
bốn ngàn pháp môn”, để thay vào Bát Chánh Đạo này, thì cái người đó nói sai.
Bởi vì nó
là chơn lý chớ không phải là triết lý nữa, cho nên cái chơn lý thì không được
ai thay đổi nó nữa. Bởi vì dạy, bây giờ người ta chỉ chửi mình, mình tư duy để
cho tâm mình nó không khổ và người khác không khổ thì đó là chơn lý rồi không
thể nào sai được. Bởi vì chính cái này mình làm được, thì do đó là một cái thật
chứ không phải là một cái giả nữa.
Buộc lòng
chúng ta muốn thoát chứ không ai ép buộc ai. Nhưng mà chúng ta muốn thoát ra
nỗi đau khổ thì chúng ta phải suy nghĩ như vậy.
Cho nên
chúng ta phải, đức Phật nói: “Cái gì cần phải hiểu biết thì cần phải hiểu
biết”, chứ đừng hiểu biết mênh mông. Mà mình hiểu biết cái gì để khi mà nó gặp
cái ác pháp đó mà chúng ta phải hiểu biết cái đó để áp dụng vào thì ác pháp đó
nó sẽ hóa giải, nó làm cho tâm hồn chúng ta được giải thoát, thanh thản, an
lạc. Thì chúng ta chỉ tu bây nhiêu đó thôi, chứ chúng ta cần tu cái gì nhiều?!
Thì ngay đó là giải thoát rồi chứ gì.
Mà khi
tâm mà nó được bình an, nó được giải thoát rồi thì tự nó nó có cái lực. Cho nên
khi mà tác ý để đẩy lui những cái bệnh khổ trên thân nó, nó sẽ đẩy lui được.
Các con thấy không? Cho nên người ta không cần ngại gì nữa.
(59:27) Còn những cái phương pháp khác như tập
Chánh Niệm Tỉnh Giác, hơi thở là đẩy phụ, để cho biết cách để khi mà mình bị
những cái ác pháp khác ở trên thân chúng ta, thì chúng ta dùng cái đó để đẩy
lui, chứ đâu có gì. Thì đó là cách thức trang bị cho chúng ta biết cái phương
pháp nó phải làm như vậy.
Chứ sự
thật ra nếu mà chúng ta chỉ ở trong Chánh Tư Duy, ở trong Chánh Kiến, Chánh Tư
Duy thôi. Thì lúc bấy giờ ác pháp không xâm chiếm chúng ta được, thì tâm chúng
ta thanh tịnh, tự nó có cái lực. Thì lúc bấy giờ chúng ta không có học phương
pháp nào hết tự nó nó cũng, khởi đau nó: “Thọ là vô thường, đi đi!”, ngay đó nó nạt
chừng một tiếng như vậy là cái thọ nó cũng đi rồi. Bởi vì cái tâm thanh tịnh nó
không còn ác pháp trong đó, cho nên cái thọ này nó vẫn phải đi liền thôi.
Còn cái
tâm của mình, mình bảo nó đi mà nó cứ còn nhức, còn đau thì tức là cái tâm mình
nó còn đau nhức trong này nè, nó còn tham sân si trong này nè, mình phải rõ cái
vấn đề này. Cho nên vì vậy mà cái tâm mình nó thanh tịnh thì tất cả những
chướng ngại gì nó, nhưng mà thanh tịnh không có nghĩa là tôi ngồi đây tôi hết
vọng tưởng là thanh tịnh. Mà tôi ngồi đây mà hết tham sân si, người ta chửi
mắng cái gì tôi không giận, không hờn, không buồn phiền gì hết. Mà ngồi đây mà
nó không buồn ngủ, thì như vậy mới gọi là không tham sân si. Còn ngồi đây cứ
gục lên gục xuống như thế này thì nói tôi hết tham sân si làm sao đúng?
Bởi vì nó
còn gục vầy nè, cứ ngồi hơi nó gục xuống vầy, thì như vậy rõ ràng là nó còn si.
Mà còn si thì còn tham, mà còn tham là còn sân chứ sao. Lẽ đương nhiên là cái
dòng họ của tụi nó đến mà, một nhóm của tụi nó.
Mà giờ nó
còn cái thằng này, vậy thì bây giờ mấy con ngồi thử coi, giờ ngồi một đêm thử
coi nó có gục không? Nếu nó có gục thì vẫn còn, còn thì còn tham sân si. Vậy
thì tôi chưa ly hết, vậy thì tôi phải nỗ lực tôi phá cái thằng si này trước.
Vậy tôi phá như thế nào?
Tôi phải
đi kinh hành. Phải không? Tôi phải đi thân hành niệm. Phải không? Tôi phải tác
ý, tôi phải tác ý với câu: “Với
tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết…”, để
cho nó định tỉnh, chứ không khéo nó cứ gục, thì nó làm sao? Mà nó đâu phải nó
cứ gục mình hoài, nó lát nó lặng vầy nó ngủ mất hà. Nó không thèm gục mà nó
ngủ, nó chơi độc vậy nó không làm cho mình hay, thì nó lại còn khôn hơn. Nó
nhiều cái, nó vi tế vô cùng về cái si này.
Cái thằng
si, thật sự ra nói muốn mà hết tham sân si thì cái thằng si nó khôn nhất, đó nó
khôn nhất. Cho nên nó cứ làm cho mình và đồng thời cũng chính lười biếng nhất,
khuya nó không thèm dậy thằng si chứ không ai hết hà. “Lôi cái mặt nó ra mà lấy
cái tầm vông mà quất nó mấy cây cho lòi nó ra”, chứ nó không muốn dậy tức là
si, chớ không phải là gì.
Thì trên
cái con đường tu mấy con nhớ kỹ cái vấn đề mà Thầy nói, đó là cái si nó hết thì
mấy con sẽ giữ sạch. Mà cái si không hết thì nó lý luận, nó che đậy, nó che đậy
tội ác của mình, thì nó sẽ không hết.
(01:01:51) Cho nên tất cả những cái tu
này là đầu tiên các con sẽ đi vào sáu cái nẻo: Chánh kiến, Chánh tư duy, Chánh
ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng, Chánh tinh tấn. Nó sáu cái nẻo đầu tiên này.
Thì như
vậy rõ ràng là khi mà các con từ cái Chánh kiến, Chánh tư duy hai cái này rất
quan trọng. Chánh ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng thì nó phụ thuộc thêm để làm
cái thân mạng của mình nó không còn cái cảm thọ đau đớn gì nữa hết, nó gọi là
Chánh mạng. Mình nuôi Chánh mạng bằng cái tư duy, bằng cái suy nghĩ, bằng Thức
thực mà.
Các con
thấy có bốn cái loại ăn chứ gì? Mà Thức thực cũng là một cái phần ăn của mình
chứ gì?
Cho nên
do như vậy mà nếu mà cái Chánh tư duy thì nó cũng nuôi cái thân của nó bằng cái
tốt đẹp cho nên nó ít có bệnh đau. Còn mấy con mà không Chánh tư duy cái bệnh
đau nó làm cho mình bệnh đau thêm. Thí dụ như bây giờ Thầy nói như cô Nguyên
Trí, khi mà tâm cô dao động rồi thì nó là ác pháp. Mà ác pháp thì tức là cái
bệnh cô nó sẽ tăng thêm, bằng chứng nó cụ thể, nó rõ ràng. Cho nên do đó các
con thấy, từ cái tâm nó an ổn, nó yên ổn thì cái bệnh nó sẽ giảm. Mà cái tâm nó
không an ổn thì cái bệnh nó tăng lên.
Đó, thì
do tu tập thì chúng ta phải biết cách thức tu tập. Cho nên vào tu tập là mấy
con phải luôn luôn lúc nào đời sống các con phải luôn luôn là Chánh kiến, Chánh
tư duy. Các con hiểu chưa?
Cho nên
luôn lúc nào trước mặt chúng ta cũng phải Chánh kiến.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét