46- PHÁP BẢO
(01:21:41) Ngôi thứ hai là Pháp Bảo. Pháp Bảo là
những cái kinh nghiệm mà ông Phật đã tu, và đã tìm ra được cái điều kiện, cái
phương cách, cái cách thức để mà tu tập, để mà làm chủ được sự sống chết. Nhưng
mà mình phải nghĩ cái pháp như thế nào mình mới tin chứ không phải đụng đâu
mình tin đó. Cho nên đức Phật có dạy mình: “Đừng có tin, đừng có tin.” Nghĩa
là dù người ta nói cái gì mình cũng đừng có tin mà mình phải tư duy suy nghĩ, mình
phải thấy làm cho được mình mới tin, làm không được thì không tin.
Cho
nên hồi lúc nãy có một người Phật tử hỏi Thầy, từ đâu tới giờ Thầy dạy đạo có
người nào mà tu chứng chưa? Thầy trả lời là chưa có người nào tu chứng. Là tại
sao? Tại sao mà người ta chưa tu chứng? Tại vì người ta không đi đúng theo cái
lời dạy của Thầy, cho nên Thầy đành chịu. Nhưng mà Thầy nghĩ rằng, nếu mà người
ta hiểu được, hiểu được Thầy, người ta làm đúng cái lời dạy của Thầy, chắc chắn
là người ta sẽ chứng được.
Còn
bây giờ Thầy bảo là người ta độc cư, thì người ta không độc cư, người ta nói
chuyện; Thầy bảo là ăn ngày một bữa, người ta ăn hai, ba bữa; Thầy bảo là người
ta phải chiến đấu với hôn trầm, thùy miên thì họ lại không chiến đấu với hôn
trầm, thùy miên, buồn ngủ là thích đi ngủ. Thì cuối cùng như vậy là Thầy đâu có
làm sao, đến đây tu với Thầy để rồi để cho Thầy mang tiếng, chứ còn sự thật ra
thì họ không thấy cái trách nhiệm của họ khi mà đến đây tu.
Họ
đến đây tu có mục đích là họ dựng lại cái sự sống của Phật giáo lại. Còn họ tu
như vậy là tu theo dục, muốn hồi nào tu hồi nấy. Như vậy rõ ràng là họ còn muốn
diệt Phật giáo thêm một bước nữa. Cho nên những người mà theo Thầy tu mà không
nghe lời Thầy dạy là những người đó họ không có quyết tâm diệt Phật giáo, nhưng
cách thức làm không đúng cũng vẫn là có cái điều kiện làm cho Phật giáo mất
niềm tin đối với mọi người, điều đó là điều không đúng.
Cho
nên khi mà chúng ta đến đây tu là chúng ta phải tu. Để không, ngày nào đó chúng
ta nằm xuống chúng ta chết mà bệnh đau rên la thì người ta nói “ờ, Phật
giáo gì mà tu mà không làm chủ”. Thế mà ông Phật ông dạy bảo phải làm chủ
bốn cái sự đau khổ này, thế mà không làm chủ được. Do đó người ta làm sao người
ta tin được Phật giáo? Thì Phật giáo phải bị diệt mà thôi.
(01:23:36) Cho nên ở đây, khi mà chúng ta nghe được
pháp, thì chúng ta phải tư duy cái pháp như thế nào? Đức Phật nói: Ngăn ác,
diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện. Vậy thì ngăn ác như thế nào? Khi tâm
tôi có tham tôi biết nó có tham, mà tham là ác pháp thì tôi phải ngăn diệt,
không có được để trong tâm tôi, thì ngay đó tôi cũng giải thoát chớ. Chứ đâu
cần gì mà cái sự giải thoát gì mênh mông đâu. Đâu cần đi tìm những cái thế giới
Cực Lạc làm gì? Đi tìm một cái Phật tánh để làm gì đây? Mà chính ngay chỗ tâm
tham tôi biết có tham. Cho nên đức Phật xác định được cái bài pháp của
mình: ‘‘Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy’’, có đúng không?
Như
vậy rõ ràng là pháp của Phật rất thực tế, Phật đã dạy như thế này: “Chư
ác mạc tác, chúng thiện cùng hành”. Hằng ngày trong cuộc sống của chúng ta,
các pháp ác đừng có làm, mà hãy làm các pháp thiện. Đúng không? Đúng lời Phật
dạy không? Như vậy có bảo chúng ta vô chùa lạy Phật, cầu cúng không? Có bảo
chúng ta vô chùa để nhập thất tu không? Hay là dạy cho chúng ta ở trong cuộc sống
của chúng ta mà ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện?
Cái
pháp có thực tế không? Có bảo chúng ta bỏ vợ, bỏ con không? Nhưng vợ con có nói
lời nói gì mà làm cho chúng ta tức giận, chúng ta có giận không? Bởi vì tức
giận sân là ác pháp, phải ngăn và diệt, do đó chúng ta ngăn diệt.
Và
kính ngữ của chúng ta để làm gì đây? Lời nói phải ôn tồn, chứ đâu lý mà nạt nộ,
la lối, rầy mắng vợ con. Thì điều đó là điều ác pháp, tại sao chúng ta làm điều
này? Cho nên những gì ông Phật dạy bảo mình: Các pháp ác không nên làm, nên làm
các pháp thiện. Cho nên từng cái lời nói, từng cái hành động, từng cái suy nghĩ
của chúng ta, vì vậy mà chúng ta sẽ hoàn toàn làm được giải thoát. Ngay khi mà
chúng ta làm được những hành động này là giải thoát.
Vậy
cái pháp nó thực tế và nó hiện tại quá, nó cụ thể quá phải không? Ngay khi mình
biết sân là mình đừng sân, ngay khi mình biết tham là mình đừng tham. Nhưng mà
ông Phật ông biết rằng cái lực, cái nghiệp lực của tham, sân, si nó quá mạnh
cho nên ông mới cho mình cái pháp Như Lý Tác Ý để hằng ngày mình tác ý để tạo
thành một cái lực của nội tâm.
Cho
nên bây giờ tôi không tham, không sân là bị ngũ triền cái nó che khuất tôi
không thấy được cái tâm tham, sân, si của tôi. Cho nên vì vậy mà lúc bây giờ
tôi nhắc: “Tâm tôi như cục đất, ly tham, sân, si hết đi”. Tham, sân, si
là ác pháp, mai mốt mình không được sân, không được tham nữa”. Mình nhắc nó
vậy, nó trở thành một cái lực ở trong tâm của chúng ta, khi có ác pháp, có đối
tượng xảy đến cho tâm mình tham, sân, si thì ngay đó thì mình đã có cái sức
mình dừng lại được liền mà hoàn toàn mình được giải thoát.
Vậy
cái pháp mà đem đến sự giải thoát như vậy, nó có thực tế không? Như vậy chỗ mà
thực tế như vậy, nó có giải quyết được mình nỗi khổ không? Sinh, già, bệnh,
chết nó có giải quyết được không? Được chứ! Bởi vì khi mà toàn bộ tâm chúng ta
thanh tịnh hoàn toàn, nghĩa là không còn tham, sân, si nữa. Thì ngay lúc đó cái
tâm thanh tịnh như vậy nó có đủ cái năng lực đó để làm chủ sự sống chết.
(01:26:17) Cũng như bây giờ trên cái bước đường mà
chúng ta tu, chúng ta thấy rõ ràng cái tâm mà nó không giận hờn, phiền não,
không tham đắm thì cái tâm đó thanh tịnh, nó giúp cho cái thân người đó ít bệnh
đau. Và cái pháp hướng mà hằng ngày nhắc nó trở thành cái lực. Cho nên khi thân
nó có bị bệnh đau, tức là bệnh khổ đó thì nó tác ý nó đuổi cái bệnh khổ cũng
vẫn đi mất đi. Đó là chúng ta thấy nó rất là thực tế cụ thể.
Vậy
thì pháp của Phật rất thực tế, cụ thể như vậy, rõ ràng là chúng ta nương tựa
vào, quy y tức là nương tựa chứ gì. Nương tựa vào Pháp Bảo thì thấy có giải
thoát hoàn toàn, có lợi ích rồi. Nó làm chủ được bệnh nè.
Thí
dụ như Thầy nói cái bệnh trên thân Thầy nó có cái cánh tay nó đau, Thầy
bảo: “Thọ là vô thường, hãy đi khỏi thân ta đi, không có được đau nữa
nha”, thì bắt đầu Thầy dẫn cái tâm của Thầy cho nó cái tâm của Thầy nó vào
cái sự an tịnh, dẫn cái thân của Thầy nó vào cái sự an tịnh, Thầy nhắc: “An
tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra”.
Thầy cứ nương hơi thở, Thầy cứ thường xuyên liên tục Thầy nhắc, cứ khoảng năm
hơi thở, mười hơi thở Thầy nhắc một lần. Cuối cùng một lát tâm của Thầy nó yên,
yên ổn ở trong cái hơi thở, nhiếp phục trong hơi thở, an ổn trong hơi thở. Thì
trạng thái tâm, cái thân của Thầy nó rất là an lạc, nó không còn cái đau nhức
chỗ nào nữa hết.
Không
phải pháp của Phật thực tế để mà nó chịu thay cái sự đau khổ của chúng ta
không? Rõ ràng là nhờ pháp mà thân chúng ta không còn đau khổ nữa, cái bệnh khổ
không còn nữa. Có phải là cái lợi ích nó thiết thực không?
(01:27:37) Cho nên cha mẹ làm sao chịu đau cho
chúng ta được? Thế mà cái pháp này nó làm cho thân của chúng ta không còn đau.
Như vậy là nương tựa nó có lợi ích chớ. Bởi vậy, cho nên vì vậy chúng ta mới
quy y Pháp Bảo chứ, đúng không?
Cho
nên ở đây chúng ta thấy thiết thực như vậy rồi. Phật Bảo là người thật, giúp
cho chúng ta biết rõ ràng là Ông đã làm được sự thật như vậy là mình cũng làm
được như vậy. Tức là Phật Bảo giúp cho chúng ta có cái niềm tin. Và Pháp Bảo nó
gây cái niềm tin đó kéo dài. Chứ bây giờ pháp của tôi mà không kết quả thì tôi
làm sao tôi tin được? Còn cái pháp này nó thực tế, chúng ta không ngăn thôi, mà
hễ ngăn diệt thì chúng ta thấy có giải thoát. Chứ nên nó quá thực tế, niềm tin
chúng ta bắt vào kéo dài ra sâu sắc.
Còn
bây giờ cái pháp này dạy tôi tin Phật, nhưng mà cuối cùng cái lời dạy của đức
Phật, pháp của Phật dạy tôi tu nó không kết quả. Tôi tu mãi mà sao tâm tôi còn
tham, sân, si, còn giận dữ, cuối cùng thì tôi hết tin rồi. Mà tôi hết tin thì
tôi tu chơi chơi thôi chứ tôi không có nhiệt tâm tu nữa. Cho nên cuối cùng thì
nhìn tới nhìn lui thì các thầy không ai giải thoát được hết. Có phải đúng
không?
Cho
nên mình quy y Tam Bảo là mình phải thấy có sự lợi ích thiết thực nơi nương tựa
đó. Cho nên nói mình trở về nương tựa để nhờ cậy, quy y cái ba ngôi Tam Bảo này
nó mới làm chủ được, nó mới thoát ra bốn sự đau khổ của kiếp người sanh, già,
bệnh, chết. Đó thì mình nương tựa vào Pháp Bảo, là mình thấy lợi ích mà thiết
thực, mà dễ dàng, không ai làm không được.
Bây
giờ có gì đâu mà khó đâu, Thầy ngồi chơi Thầy nhắc: “Tâm như cục đất,
không có tham, sân, si nha nghe không? Tham, sân, si là ác pháp. Mai mốt mà mày
sân là mày biết tao à, tao xách cây tầm vông tao nít vô đít mày à”. Ờ mình
nói vậy chớ mà nó sợ chớ, đâu phải cái tâm mình nó không sợ, nó sợ lắm chớ. Thì
do đó mình cứ nhắc nó vậy, mà mai mốt nó có sân lấy cây roi mà quất nó một cái
nó hết sân liền à.
Thầy
chắc chắn bảo đảm, quý Phật tử cứ làm thử đi, bữa nào mà vợ con nói gì mà nó
giận, lấy cái cây tầm vông quất cái đít, “mày còn giận là mày chết”.
Thì do đó khi mà nó bị đòn rồi cái bắt đầu nó hết giận liền. Thầy bảo đảm. Cho
nên vì vậy trên cái sự tu, chúng ta cũng phải có lúc chúng ta dụ cái thân tâm
của chúng ta chớ, cũng có dịp, có lúc chúng ta phải răn đe nó chớ, cũng đánh nó
một hai roi cho nó ớn chớ. Thì lúc bấy giờ nó sẽ nghe lời mình chứ gì.
Đức
Phật nói cái thâm tâm của chúng ta nó cũng giống như một con voi, con voi rừng,
chúng ta huấn luyện nó, có lúc thì chúng dụ dỗ, có lúc cũng phải răn đe nó. Đó
là chúng muốn làm chủ nó mà, nó đâu có dám cãi. Vì vậy mà tới chừng nó thuần
rồi thì nó rất dễ sai, dễ bảo. Đó thì cái pháp của Phật dạy chúng ta là đem lại
cho cái sự lợi ích cho chúng ta thiết thực.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét