52- LÀM NÔNG NGHIỆP XỊT SÂU RẦY CÓ TỘI
KHÔNG?
(23:54) Còn đây là về phần có bức thư này của
một người hỏi Thầy: Là về phần như con gà, con vịt mà kêu đi cắt cổ, thì có thể
không có cắt cổ con gà, vịt. Nhưng mà vì làm nông nghiệp, cho nên sâu rầy bọ
thì phải làm sao bây giờ? Muốn bảo vệ mùa màng để có hạt lúa ăn, muốn bảo vệ
những cây cải cho mình có ăn thì mình phải dùng những thuốc độc để xịt sâu rầy
bọ để bảo vệ được mùa màng, thực phẩm để cho mình có mà ăn. Vậy thì con sẽ dùng
những thuốc độc đó để mà diệt sâu rầy, thì con có tội hay không đó?
Ở đây,
Thầy xin trả lời chung cho thấy rằng. Bởi vì ở trong môi trường sống của chúng
ta, nó có những sự ô nhiễm. Từ cái từ trường ô nhiễm đó nó hợp, nó hóa sanh ra
các loài động vật mà độc hơn, dữ hơn để phá hoại mùa màng của chúng ta. Như
hiện giờ, mà chúng ta trồng những cây lúa của ngày xưa thì chúng ta sẽ bị sâu
rầy phá sạch, nó không thể nào chúng ta còn có hạt lúa mà ăn. Cho nên chúng ta
phải có những loại lúa nó đề kháng, nó chống lại sâu rầy. Đó là cái thứ nhất.
Thứ hai
là những thuốc để diệt những loại sâu rầy. Ở đây chúng ta phải công tâm, đứng ở
trên nhân quả mà không thấy. Bởi vì những nhân quả này do từ con người và những
loài vật, nó sẽ tạo ra cái từ trường ác đó, cho nên nó phải sản sinh ra những
cái loài vật ác đó. Chẳng hạn, bây giờ chúng ta không phun những thuốc rầy độc
thì nó làm sao trong không gian chúng ta có chất độc? Chúng ta ăn ở vệ sinh
sạch sẽ, đừng có xả rác bừa bãi, đừng có để rác mục mưa gió nó ẩm, rồi nó bốc
lên nó thành cái hơi độc nó làm ô nhiễm môi trường. Chúng ta giữ gìn vệ sinh
thì môi trường của chúng ta trong sạch. Nó cũng đỡ đi.
Còn đằng
này rác rến quăng tùm lum tà la, nào bọc ni lông, giấy gì đủ thứ; thứ dơ, thứ
sạch gì cũng quăng. Đống rác lâu ngày, khô thì nó bay bụi; mà ẩm ướt thì nó ra
cái chất nhớt, nó ngấm vào nước uống của chúng ta, nó làm cho ô nhiễm. Từ đó,
cho nên hiện giờ chúng ta làm nông nghiệp, thì nó rất là khó khăn vì cái nạn
sâu rầy. Và đất của chúng ta lâu ngày nó đã bạc màu, cho nên chúng ta phải bón
nhiều loại phân, thậm chí như chúng ta còn bón những loại phân rất là ác độc,
đó là phân cá, phân mắm. Nghĩa là người ta xuống sông người ta chài cá lên ăn
không hết rồi, người ta đem bỏ cái loại đó rồi người ta ủ thành phân người ta
đem bán, để làm cho súc vật ăn hoặc là để rải xuống cây để cho cây ăn. Cái tâm
của chúng ta quá ác! Cho nên cái từ trường đó nó sinh ra.
(26:37) Bây giờ, chúng ta ngăn dừng những cái
ác mà không giết sâu rầy, sâu rầy nó do cái ác, cái độc ác mà nó sinh ra những
sâu rầy. Ngày xưa người ta làm ruộng nó ít, nó không có sâu rầy nhiều như bây
giờ. Còn bây giờ nó quá nhiều! Cho nên nó diệt sự sống của chúng ta rất dễ
dàng.
Do đó bây
giờ chúng ta phải nhìn qua nhân quả, thứ nhất là chúng ta phải sống thiện, sống
thiện trên cái mặt thiện như thế nào? Nghĩa là từ con người này đối xử với con
người kia đừng có quá ác, đừng có bon chen mà chà đạp lên nhau trong sự sống,
tranh với nhau mà giết nhau trong sự sống. Thứ nhất là chúng ta con người phải
đối xử con người.
Cái thứ
hai là những con vật lớn như gà, con vịt, con tôm, con cá thì chúng ta phải
giảm bớt sự ăn thịt chúng đi, nó sẽ giảm bớt. Thì khi mà chúng ta giảm bớt đi
thì cái loài mà phá hoại thực phẩm của chúng ta, nó sẽ bị giảm bớt liền. Vì
chúng ta tăng cường cái sự ăn uống giống như vậy, thì nó tăng cường cái từ
trường ác. Do đó những cái loài vật ác, thì nó phải có những từ trường độc. Cái
từ trường độc đó, nó sẽ sinh ra những loài sâu độc, loài rầy độc nó kháng tất
cả những cái loại thuốc độc. Cho nên từ đó nó phá hoại mùa màng của chúng ta
rất dễ!
Do đó mà
chúng ta càng tăng lên sự giết hại sâu, rầy, bọ bằng cái chất thuốc độc thì nó
làm cái môi trường, và rau cải của chúng ta nó có những cái chất độc. Thành ra
nó gây ra cho chúng ta nhiều đau khổ! Do cái sự ở, ăn đầu tiên của chúng ta là
thiếu cái hành động thiện.
Vì vậy
bây giờ chúng ta muốn bảo vệ, thì chúng ta phải thấy rằng loài sâu rầy này là
do cái nhân của chúng ta làm ác mà nó sinh ra. Cái nhân làm ác của chúng ta mà
nó sinh ra những cái loài vật này, cho nên nó phải trả nhân quả của nó, bằng
cách để bây giờ chúng ta phun thuốc rầy vào những loài vật này, loài côn trùng
này, nó sẽ bị giết nó chết đi, nó mới bảo vệ được mùa màng. Thì rõ ràng do từ
hành động của chúng ta, từ cái chỗ chúng ta làm lưu xuất ra những hành động ác
của chúng ta, mà tạo cho cái môi trường sống của chúng ta, cái gen này nó hợp
lại thành ra những loài côn trùng độc.
(28:38) Từ đó chúng ta phải đi tìm nguyên nhân,
chứ không phải là ngay đó mà chúng ta nói: “Ờ, bây giờ tôi không xịt thuốc
rầy”. Mà mình không xịt thuốc rầy ngay liền bây giờ thì mình lấy cái gì mà sống
nè? Gạo không có nè, thực phẩm không có nè, thì mình lấy gì mình sống nè?
Cho nên
ngay từ bây giờ mặc dù tôi cái mặt này là tôi phải diệt những loài động vật ác
này. Tại vì nó đến xâm chiếm đám lúa tôi, tôi trồng đám lúa chứ nó có trồng đâu
mà nó lại ăn, đó là mình lý luận mà. Bây giờ nhà tôi như thế này mà người ta
xách gươm, xách đao, xách súng đến, người ta cướp cái nhà tôi thì bắt buộc tôi
phải chống lại hà.
Bây giờ
đặt thành vấn đề như cái chùa của Thầy đây làm bằng tầm vông, trúc tre, mối nó
lên nó ăn đi. Mà Thầy cất nhà chứ đâu phải tụi mối này nó cất lên mà nó ăn,
phải không? Cho nên Thầy phải có sự bảo vệ chứ, cái tội của nó là tội ăn cướp,
tội lại nhà người ta cướp nhà người ta.
Cho nên
vì vậy mùa màng Thầy trồng, mình phải suy tư bằng chánh kiến của mình mà. Ví dụ
như bây giờ con gà mình nuôi nó để mình ăn thịt, thì mình bắt nó mình ăn thịt.
Mà trong lúc đó mình nói: “Nhân
dưỡng vật, vật dưỡng nhân”, mình nuôi nó mình ăn thịt. Nhưng mà sự
thật ra khi mình bắt con gà, mình thấy nó giãy giụa, nó đau đớn. Phải không? Nó
có sự đau đớn!
Nhưng mà
nó đâu có lại nó xâm chiếm, nó đâu có mượn mình nuôi nó đâu. Nhưng mình muốn ăn
thịt nó, mình mới đi tìm, đi kiếm rồi mình mới đem về. Nó ở trong rừng ở đâu đó
mình mới đem về mình thuần hóa, làm súc vật ở trong nhà của mình mình nuôi, để
rồi mình muốn bắt hồi nào đó mình bắt, sự thật ra nó đâu có muốn ở trong nhà
mình đâu, nó đâu có muốn mình nuôi. Mình phải hiểu, từ con gà rừng mình mới đem
nó về mình mới lai giống làm cho nó trở thành con gà ăn thịt nhà của mình…
Từ con cá
mà ở ngoài biển, ngoài sông thì mình đem nó vô trong hồ ao mình nuôi, mình cho
nó ăn rồi bây giờ mình bắt nó làm thịt. Thì sự thật ra nó có muốn ở trong hồ ao
mình không? Nó muốn ở ngoài biển, ngoài sông chứ! Đó là những điều kiện từ cái
chỗ ác của mình mà mình phải thấy được hành động đó.
Và đồng
thời, khi mà lương tâm của mình khi bắt một con cá thấy nó giãy giụa, khi cầm
cây dao đập nó, nó đau đớn nó giãy giụa, con gà nó la, nó hét, nó kêu. Tất cả
mọi con vật mình thấy trước sự đau đớn đó, thì mình xét mình thấy sự đau khổ,
thì mình không nỡ ăn thịt nó, chứ nó làm sao mà chống lại mình được?!
Do tình
cảm, suy nghĩ của mình, nó làm cho mình không nỡ tâm mà thôi. Người nào mà nỡ
tâm ăn thịt chúng thì cứ ăn, không ai rầy, pháp luật đâu có bắt tội mình. Trừ
ra mình cầm dao, mình giết người thì người ta bắt tội mình, chứ còn mình giết
con gà không ai bắt tội mình hết. Nhưng vì lương tâm của chúng ta thấy sự đau
khổ đó. Và suy tư lại mình mình có sự đau khổ, bởi vì mình nuốt miếng thịt đau
khổ đó chắc chắn là vài hôm mình cũng gặp sự đau khổ, bệnh tật hoặc tai nạn nó
đến với mình.
(31:29) Còn những cái loài côn trùng mà phá
hoại là như hồi nãy Thầy nói, là từ môi trường ác nghiệp của chúng ta, do cái
sự ác nghiệp của chúng ta mà thải ra những từ trường; cái môi trường sống của
chúng ta, nó ô nhiễm, nó thành những bầu không khí rất độc hại! Do đó nó mới
hợp duyên, nó sinh ra những loài côn trùng nhiều như vậy.
Do đó,
bây giờ muốn bảo vệ sự sống của chúng ta, buộc lòng chúng ta phải cầm bình xịt
thuốc rầy chúng ta diệt chúng, nhưng tâm chúng ta bồi hồi nghĩ rằng mình phải
cố gắng mình sống thiện, để cho bầu không khí của mình, cái môi trường của mình
càng ngày nó càng thiện hơn, nó không sinh loài độc dữ này. Vì vậy mà cái tâm
nguyện của chúng ta nó quyết định. Tuy rằng bây giờ bảo vệ mùa màng cho sự sống
mình hiện tại, nhưng cái tâm nguyện của mình rất thiện. Từ đó cái môi trường
sống của mình nó sẽ sinh ra những thứ thiện, do đó những loài côn trùng này tự
nhiên nó không còn nữa. Nó không còn nữa, chứ ngay liền bây giờ mà chúng ta ngưng
không thèm xịt nó thì ruộng lúa chúng ta không còn một hạt mà ăn. Bây giờ chúng
ta vẫn giữ gìn để bảo vệ mùa màng của chúng ta, coi như nó là bọn ăn cướp, nó
đến cướp giật của mình, do đó mình bảo vệ, chứ mình không đi tìm lại ngay nó mà
mình diệt.
Do đó,
mình có tư duy suy nghĩ để làm cho tâm mình nó không có hối hận, nó không có
khổ đau. Vì vậy cho nên từ đây về sau mỗi lần mình thấy một con rầy, một con
sâu mà nó bị chết nó cũng giãy giụa, nó cũng đau khổ thật, nhưng mà vì sự sống
của mình không lẽ là mình phải dừng bước cho nó ăn thì lấy gì mà sống, cho nên
diệt nó.
(32:58) Cho nên từ đây về sau, mình đừng có
giận dữ, mình đừng có làm những điều ác, mình đừng có chửi mắng người ta. Những
cái lời nói này, nó sẽ thành ra cái môi trường sống khắc nghiệt, sanh ra những
cái loài độc dữ này. Mình phải hiểu biết nguyên nhân của nó từ đâu mà sinh ra
cái loài này.
Cho nên
từ đó mình cố gắng, mình khắc phục. Nghĩa là thiên thời, địa lợi hay hoặc mưa
thuận, gió hòa đều là do sự sống của chúng ta chứ không phải thiên nhiên tự
nhiên nó thuận hòa được, mà mình sống hiền lành, sống an ổn. Cho nên ngày xưa
chúng ta nghe lịch sử Trung Hoa nói trong thời vua Nghiêu Thuấn: “Lấy đức trị
dân, cho nên mưa thuận gió hòa”. Phải không?
Mình nói,
bây giờ mình không có thấy đạo đức được, mình không biết đạo đức như thế nào mà
nhà vua trị. Còn bây giờ đúng là pháp luật người ta có đặt ra, nhưng mà tại sao
mọi người vẫn vi phạm không chịu nghe lời? Cũng như bảo rằng: Bây giờ lái xe
phải cẩn thận, phải có bằng cấp, bằng giấy đàng hoàng. Mà mình thì chưa có giấy
gì cũng chạy đại; rồi có giấy phép lái xe được rồi, chạy lại chạy quá tốc độ
nữa, gây ra biết bao nhiêu sự tai nạn đó. Mà mỗi lần mình làm sai như vậy, từ
trường của mình lại phóng ra những cái ác đó, chứ đâu phải khi không mà nó có
được.
Cho nên
môi trường sống của chúng ta trong bầu không gian này nó thải ra biết bao nhiêu
cái ác. Do đó bây giờ chúng ta gánh chịu là do mình làm, chứ đâu phải là trời
nào làm hay đất nào làm đâu. Mà chính mình!
(34:29) Đó thì các con thấy, bây giờ trả lời
câu này thì ngay giờ mùa màng phải giữ gìn, phải phun thuốc rầy, không có ngại.
Nhưng mà điều kiện là từ đây về sau chúng ta sống đối xử nhau và chúng ta biết
chia sẻ nhau từng hạt cơm manh áo, chúng ta biết thương yêu nhau, đừng dùng lời
nói mắng chửi nhau, thì lần lượt cái loài côn trùng mà phá hoại mùa màng này sẽ
không còn có nữa.
Thầy bảo
đảm với các con cứ sống đi, nghĩa là mình mà sống biết thương nhau, biết đùm
bọc lẫn nhau, đừng có chà đạp lên nhau vì miếng ăn, manh áo; đừng có vì tiền bạc
mà phải sống cuộc sống biết thương mọi người với nhau, thương mình thương
người, thì mưa sẽ thuận, gió sẽ hòa, sâu rầy sẽ không còn có nữa. Đó thì nhớ
những lời Thầy nói mà làm đúng đi!
Cho nên
chúng ta thấy bây giờ khoa học nhiều, chế ra những cái loại diệt côn trùng
nhiều, mà bây giờ côn trùng lại nhiều hơn, phá hoại mùa màng của chúng ta lại
cay nghiệt hơn, làm cho mùa màng của chúng ta rất khó khăn mà thành tựu!
Bây giờ
Thầy trả lời cho người hỏi câu này. Còn ở đây có mấy câu hỏi lận, nó rất nhiều.
Mà bây giờ mấy con phải về sớm, phải không? Hay là để Thầy trả lời hết? Để Thầy
trả lời hết, phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét